Đây là tiết tấu lại phải nuôi thêm một tên ham ăn à...
Mà còn một vấn đề nữa.
Trước đó vẫn luôn nghi ngờ rằng Trương Đạt Dã sẽ đạt được một phần năng lực hoặc là thể chất của nhân vật được triệu hoán.
Nếu lấy được thể chất từ Thụy Manh Manh, nói không chừng chính Trương Đạt Dã ăn càng giỏi hơn…
Hiện tại việc buôn bán trong quán rượu đã càng ngày càng tốt, giá rượu đã tăng lên, chẳng những đủ tiền ăn mà còn có thể để được ít tiền tiết kiệm.
Chưa kể thỉnh thoảng có côn đồ đến tặng chút khoản thu nhập thêm, vài ngày trước bắt được tội phạm treo giải truy nã, hôm nay lại kiếm được một khoản nhỏ từ cửa tiệm buôn người.
Trương Đạt Dã còn tưởng về sau sẽ sống thoải mái lắm.
Nhưng nhìn tình hình bây giờ, có khi chưa được một tháng nữa là cậu lại phát sầu vì tiền ăn.
Xe đến trước núi ắt có đường, cùng lắm thì tiếp tục đánh lén bọn buôn người vậy.
Nếu khó khăn quá thì còn có thể kiêm chức thợ săn tiền thưởng, Trương Đạt Dã cảm thấy thực lực mình bây giờ đủ để đối phó hải tặc treo giá mấy triệu.
Bữa tiệc đón người mới coi như thuận lợi giải quyết, Trương Đạt Dã và Thụy Manh Manh cùng vào bếp rửa bát đĩa.
“Sếp, cậu còn tự rửa bát nữa cơ à?” Thụy Manh Manh dùng nước rửa bát rửa một lần rồi đưa cho Trương Đạt Dã.
Trương Đạt Dã nhận lấy, làm sạch lại bằng nước rồi lau khô xếp lên: “Sếp cái nỗi gì, tiền mua quán rượu này đều do Tom kiếm được, nếu nói chính xác ra thì tôi đang làm công cho Tom.”
“Hả? Không phải thầy Tom là thú cưng của cậu hả?” Thụy Manh Manh lộ ra biểu cảm khó có thể tin, sau đó phản ứng lại.
Hình như với năng lực của Tom thì cũng không có gì sai: “Vậy sao cậu gặp được thầy Tom?”
“Là chuyện khoảng hai tháng trước.” Trương Đạt Dã kể cho cô chuyện cậu và Tom cầu sinh trên biển.
“Nghe thật gian nan.”
“Đúng vậy, bây giờ tốt hơn nhiều.”
Hai người vừa nói chuyện vừa rửa xong toàn bộ bát đĩa, sau đó Trương Đạt Dã mới dẫn Thụy Manh Manh ra ngoài mua quần áo.
Quần đảo Sabaody vào đêm im lặng hơn Trái Đất trước khi Trương Đạt Dã xuyên qua rất nhiều, ô nhiễm ánh sáng của GR59 cũng không nghiêm trọng như vậy, chỉ có vài cửa hàng mở cửa đến khuya.
Đương nhiên, quần đảo Sabaody cũng có nơi nửa đêm còn đèn đuốc sáng trưng, thường sẽ tập trung ở khu buôn bán và khu khách sạn.
Quá trình mua quần áo không có gì để nói, nhưng Trương Đạt Dã phát hiện tuy Thụy Manh Manh trông nhát nhát nhưng lại rất biết mặc cả.
Chắc sau này có thể giao cho cô nhiệm vụ mua đồ ăn.
Trên đường trở về gặp phải mấy tên dáng vẻ lưu manh, thấy Thụy Manh Manh thì định tới bắt chuyện, nhưng vừa nhận ra Trương Đạt Dã và Artoria đã cúp đuôi chạy mất.
Đại ca dẫn bọn họ ra nghề từng răn dạy bọn họ, ra ngoài lăn lộn phải biết người nào chọc được, người nào không thể dây vào.
Khắp khu vực nhỏ này đã lan truyền, cô gái hộ vệ xinh đẹp trong quán rượu xử lý đám gây chuyện chưa bao giờ cần tới chiêu thứ hai, mà “Đạt Dã chạy như điên” thích dùng băng ghế gấp nện người mất năng lực phản kháng đến mức mẹ người ta cũng không nhận ra, cực kỳ hung tàn.
Gặp phải thì vẫn nên trốn xa một chút thì tốt hơn.
Có vài người từng bị đánh lén lút gọi cậu là “Đạt Dã băng ghế gấp”, chung hệ thống đặt tên với “Đại Khảm Đao Sward”.
Chẳng qua bởi vì người từng bị Trương Đạt Dã đánh còn chưa đủ nhiều, biệt danh chưa vang dội.
Sau khi về đến quán rượu, Thụy Manh Manh vào phòng mình sắp xếp đồ đạc, Trương Đạt Dã rèn luyện như thường ngày.
Artoria và Trương Đạt Dã đối luyện một lát rồi đi làm việc của mình.
Dạo gần đây, ngoại trừ uống trà, xem báo, ngộ kiếm đạo, cô còn có thêm một mục tiêu nhỏ…
Mấy hôm trước cô mới mua một cuốn sổ ghi nhớ, nói muốn ghi lại toàn bộ món ăn được nhắc tới trong chuyên mục món ngon trên tạp chí, sau đó dùng số lượng trà chiều của mình làm tiền công mời đầu bếp Tom ra tay.
Tom vẫn là thành phần thỏa mãn nhất.
Nó nằm nghiêng, tay phải chống đầu, tay trái cầm bánh ngọt, vừa ăn vừa xem Trương Đạt Dã vung kiếm đổ mồ hôi.
Xem chán thì đi đọc báo, tìm truyện tranh hoặc truyện chữ đăng dài kỳ để xem.
Thỉnh thoảng nó phát ra tiếng cười quỷ dị, chọc cho Trương Đạt Dã đang vận động nhiều lần suýt vặn cột sống.
Chờ đến khi năng lượng đầy, Trương Đạt Dã bắt đầu rút thưởng.
Theo kinh nghiệm trước kia, có lẽ đã mở ao thưởng mới, cậu khá là mong đợi:
[Chúc mừng bạn lấy được: Giáp vai của Thụy Manh Manh, máy tính cá nhân của Cát Tiểu Luân.]
[Đã gửi tới cột vật phẩm.]
Trương Đạt Dã thấy món đồ đầu tiên thì lập tức có dự cảm không lành, thứ này làm cậu nhớ tới rất nhiều game lừa tiền trên di động: Một bộ đồ hận không thể chia làm một vạn bộ phận, đã đặt hết trong ao thưởng rồi đấy, muốn có thì quay đi hoặc là nạp tiền đi.