15/7/2010,
Một ngày trước sinh nhật của mèo con, tôi nhận được e-mail của Tiểu Lợi, em sắp đám cưới…
17/7/2010,
Tôi đã làm em khóc, xin lỗi em…
20/7/2010,
Nắm lấy tay của Tiff, nhớ đến e-mail của Tiểu Lợi, lòng tôi đã có quyết định.
Lợi Lợi, anh chúc em hạnh phúc, vì anh đã tìm được người con gái của lòng mình rồi, lần này anh sẽ không buông ra nữa đâu, không bao giờ…
…
“Thôi mình đi.”
“Đi đâu?” em thắc mắc.
“Đi ăn, hôm nay anh đãi…” tôi quay lại nháy mắt với em.
…
“No quá.”
“Ai bảo ăn nhiều vào.”
“Kệ em, sao anh cứ soi mói người ta thế.”
“Ăn nhiều sẽ biến thành heo mập đấy…Ha ha…”
“Chẳng sao cả, đã bảo kệ rồi mà…” Mặt em lộ vẻ cáu giận, nhìn như 1 đứa con nít, đáng yêu biết bao.
“Làm mặt xấu đáng ghét quá.”
Tôi hôn nhẹ lên má em.
“Sao hôm nay chủ động đến làm lành thế?Mọi khi toàn nằm ườn ở nhà đợi người ta sang không mà?” em nhấp nháy đôi mắt, làm bộ ra vẻ ngạc nhiên, có ý muốn trêu chọc tôi.
“Thế em muốn vậy à?” tôi mỉm cười.
“Ừ thì cứ vậy đi, ai thèm.”
“Thôi, anh chịu thua, đừng làm cái mặt đó nữa, dễ ghét lắm.”
“Kệ em, cứ thích làm đấy. .”
“Này thì làm.” Tôi véo mạnh má em.
“Đau…Chết đi…”
“Ha ha…”
Mặc dù luôn tỏ ra vẻ ương ngạnh cứng đầu, nhưng thật ra em là 1 cô gái ngoan, biết nghe lời. Nói đừng ăn mặt hở hang, em lập tứcthay đổi. Kêu mang giày cao gót sẽ hại chân, em liền chuyển sang xăng đan hoặc déplê. Biết tôi không chịu được mùi nước hoa quá nồng, em chỉ dùng loại nhẹ, hoặc thậm chí không dùng. Nói chung em không có gì đáng chê trách cả, ngoại trừ cái tính khó hiểu, sớm nắng chiều mưa…
Thực lòng tôi rất muốn em chính thức làm người yêu của mình, nhưng mỗi lấn nhắc đến, em lại lắc đầu. Nếu em chỉ xem tôi qua đường, có người con trai khác thì tôi cũng hiểu được, nhưng mà không hề. Với những người khác, em đều lạnh lùng vô cảm, hệt nhưcái lần đầu chúng tôi gặp nhau. Em cho tôi tấtcả, không đòi hỏi gì ở tôi. Tôi cảm thấy quá thiệt thòi cho em, nhưng anh phải làm sao hả em?Chẳng lẽ chúng ta cứ như thế này mãi?
…
“Alan…”
“Sao?”
“Nói cho em biết, hình xăm trên vai anh là gì được không?” em dịu dàng dụi đầu vào vai tôi.
“Chữ Ai Cập cổ.”
“Nó mang ý nghĩa gì vậy?”
“Không có gì đâu.”
“Anh không muốn nói sao?”
“Là một cái tên…” Tôi thở dài.
Em không hỏi nữa, mắt em dường như thoáng buồn, hướng về phía xa xa, nơi hoàng hôn đang buông xuống những giọt nắng cuối chiều, bóng hai đứa in lên bãi cát trắng. Trong ánh tà dương, chúng tôi nắm tay nhau đi chân trần trên nền cát ẩm lạnh, thanhthản và bình yên. Từng đợt sóng nối đuôi nhau vào bờ, tung bọt trắng xóa, Mặt trời đỏ rực như hòn đá lửa, từ từ chìm xuống nước, cả mặt biển như biến thành màu vàng óng. Những cơn gió mát rượi từ xa thổi đến…gió từ những miền đất lạ…gió cuốn tóc em lõa xõa trên gương mặt, em và cảnh hoàng hôn dường như hòa làm một, tạo nên một bức tranh nên thơ, lãng mạn. Khẽ đưa tay vuốt mái tóc em, tôi hôn nhẹ lên trán, em đừng buồn, anh đã quyết định không bao giờđể những giọt nước mắt long lanh trong suốt kia xuất hiện trên gương mặt em thêm một lần nào nữa. Anh hứa…
21/7/2010
“Tiểu Lợi,
Anh sẽ sang dự đám cưới em. Chuyến bay củaanh đáp xuống lúc , ngày 5/10/2010. Không cần ra đón anh, anh sẽ ở khách sạn tự mình đi chơi vài ngày trước, sauđó đến dự tiệc cưới của em. Chúc em luôn hạnh phúc.”
“Your message has been sent…”
Tôi bình thản châm điếu thuốc, khói trắng bay khắp phòng, nếu là khi trước thì chắc tôi sẽ nổi khùng, sẽ đập phá hoặc gào thét như điên, nhưng bây giờ tôi thấy lòng mình thật nhẹ nhõm. Có lẽ đã đến lúc anh buông tay rồi phải không, Lợi Lợi. Thật lòng anh chúc phúc cho em. Người ta nói cầm lên được thì bỏ xuống được, mặc dù không nỡ và có chút xótxa nhưng anh vẫn làm vậy để em được hạnh phúc. Anh không giận em đâu, em mãi mãi là Tiểu Lợi, là người con gái đầu tiên anh yêu, trong tim anh luôn có chỗ dành cho em.
…
Một ngày tháng 9 năm 2010
Một ngày như mọi ngày, tiếng nhạc cổ điển vàtiếng gõ bàn phím kèm tiếng click chuột vẫn đều đặn vang lên trong phòng khách.
“Này bọn bây, tháng sau tao đi vài ngày, không có ở nhà nhé…”
“Đi đâu?” hai đứa nó hỏi.
“Trung Quốc.”
“Thế à?Sang đó làm gì?Tìm người cũ à?” thằng OD gấp quyển truyện lại, ngước đầu lênhỏi, tiếng nhạc im bặt.
“Còn cục nước đá kia của mày?” MC cũng ngừng gõ.
“Sang đó dự đám cưới của nó…”
Dứt lời, tôi ra ban công ngồi xuống, châm lửa…Hai đứa nó cũng bước ra theo, không khí bây giờ thật im lặng.
“Mày có buồn không?”
“Buồn thì tất nhiên là có, nhưng biết làm sao được?Miễn sao người ta hạnh phúc thôi mà…”
“Tao hiểu, tao cũng đã như mày vậy. Có nhữngchuyện mình không thay đổi được.” OD trầm giọng xuống.
“Không sao, mày vẫn còn em nước đá kia mà. Đa tình cũng sướng phết. Tại tao xấu trai không dám mơ cao, không thì…”
“Mẹ, đa đa con khỉ. Làm người không chung thủy thì đốn mạt lắm. Đồ ngu…”
“Làm cái đíu gì gắt lên thế?Không được vậy nên ganh à?”
“Ganh cái đầu mày. Im mẹ đê…”
“Mày…”
Cái cảnh này xảy ra thường xuyên quá rồi, kể cũng hay, mỗi đứa 1 tính, đứa nào cũng nóng như lửa, vậy mà mới sáng cãi nhau buổi chiềuđã làm lành.
“Bọn bây có im giùm được không?” tôi gắt lên.
Hai đứa nó im bặt…
“Thôi xin lỗi, mày đang buồn mà bọn tao không giúp được gì. Tao chỉ có thứ này thôi.” OD đặt tay lên vai tôi, tay kia thò vào túi móc ra điếu xì gà, thứ mà nó coi quý hơn vàng, chỉ thua mỗi anime và nhạc thôi.
“Cám ơn mày…”
“Mà hỏi thật, mày có thương con Tiff không?”
“Có.” Tôi trả lời không chút do dự.
“Ráng giữ gìn, tao ủng hộ mày, xin lỗi chuyện hồi đó…”
“Đó, thấy chưa, tao nói rồi mà. Cục nước đá xinh vậy, đến tao còn mê…”
“Mẹ, quan trọng vẻ bề ngoài thế?”
“Hay nhỉ, cứ mở miệng ra là làm như cao thượng lắm. Thế mày lấy Thị Nở làm vợ đi nhé. .”
“Tao không có ý đó. Làm gì mà sồn sồn lên thế?”
“Chứ ý gì, cái đồ…”
“…”
“…”
…
Cuộc chiến lại tiếp tục. Nhưng kể ra nếu mà không có 2 thằng nó, mỗi ngày mà không nghe được chúng nó đấu đá nhau thì cũng nhớ lắm. Căn nhà này sẽ buồn chán, tĩnh lặng biết bao…
4/10/2010
Tôi mở cửa phòng, kéo theo cái va ly bước ra, hai thằng bạn lập dị của tôi đã ngồi sẵng ởphòng khách từ bao giờ.
“Mày…” thằng MC lên tiếng.
“Sao hả?”
“Cầm lấy” nó đưa tôi một xấp tiền.
“Làm gì đấy?” tôi ngạc nhiên.
“Giữ lấy qua đó mà dùng…”
“Thôi, tao có tiền mà.” Tôi lắc đầu.
“Được rồi, tao biết mày đâu còn bao nhiêu, mua vé máy bay mắc lắm…”
“Nhưng mà…”
“Cứ cầm lấy, tao không có xài nhiều. Ngày nào cũng trứng chiên với canh nước biển thì cần gì nhiều. Mày cũng nói rồi, nhà tao nhiều gỗ lắm mà.” Nó cười lên ha hả.
“Cám ơn mày.”
“Này.” Thằng OD cũng bước tới, chìa thêm 1 xấp tiền ra.
“Sao nữa vậy trời, đủ rồi…”
“Cầm đi, qua đó đi chơi cho thỏa thích để đỡ buồn. Mày hay chọc nhà tao nhiều xi măng lắm mà.” Nó nắm lấy tay tôi, dúi tiền vào.
“Cám ơn 2 đứa bây. Cám ơn nhiều lắm.” Tôi khoác lấy vai hai đứa nó, hai thằng bạn thân duy nhất của tôi ở nơi đất khách quê người…
…
“Thằng MC kia, lát đi chợ nhớ mua thuốc lá nhé.”
“Sao mày không đi?Ngày nào cũng bắt tao đi chợ. Tao đã nấu cơm rồi thì thôi chứ.”
“Tao biết gì mà mua. Mà nấu cái gì?Có mỗi cái món canh mặn chát đó mà cũng kể công…”
“Mẹ, nói thế sao vẫn ăn?Chê thì nhịn đi, ăn mì gói đi.”
“Còn thì tao cũng ăn. Chứ tao thèm à?”
“Thì đi mua. Lảm nhảm.”
“Mì bên đây ăn dở ẹc, hạ tiện như cái món canh của mày…”
“Mày…”
“…”
“…”
…
“Lạy 2 bố, con đi.” Tôi ngao ngán bước khỏi nhà, đằng sau lưng vẫn là Bắc-Trung đại chiếnđang đến hồi ác liệt…
Mèo con, hãy đợi anh nhé, anh sẽ về sớm thôi…
Ngày 4 tháng 10 năm 2010,
Quảng Châu, Trung Quốc,
Mưa vẫn rơi đều đều ngoài khung cửa, trời đãsáng mà sao mây đen vẫn giăng kín khắp nơi?Có lẽ hôm nay ánh bình minh không về. Phải rồi, tôi chưa từng được ngắm mặt trờimọc với anh…
“Mẹ, dạo này Tiểu Lợi sao buồn quá. Em ấy có chuyện gì à?”
“Không có gì đâu, con đừng lo, gần đến ngày cưới rồi, con gái ai mà chẳng vậy.”
“Dạ…”
…
Trời đã về đêm, tôi vẫn không thể ngủ được, vậy là tôi sắp gặp lại anh sao?Gặp lại người tôi đã từng yêu hơn chính bản thân mình. Lúc này tôi cảm thấy mình có lỗi hơn bao giờ hết…Bất chợt, tôi nhìn lên trời, giữa màn đêm bao la rộng lớn, một ngôi sao đang lấp lánh, tôi nhớ đến anh Cái, trước khi ra đi, anh ấy nắm chặt hai của hai đứa, nguyện cho chúng tôi hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Những tháng ngày ngọt ngào, những kỷ niệm măm xưa ùa về…Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm…tôi vùng chạy ra cửa…
“Con đi đâu vậy?” Mẹ hỏi.
“Con…đi đón Tử Lãng.”
“Con ơi, gần tới ngày cưới rồi, đừng đi…”
“Con sẽ về mà. Con không đi luôn đâu.”
“Khó nói lắm con, mẹ biết con còn nghĩ tới nómà. Ông à, khuyên con đi ông.”
“Đi đi con, đi theo tiếng gọi con tim thì khôngbao giờ sai lầm cả.” giọng bố buồn buồn.
“Ông…”
“Bố…”
“Bà hãy để con đi. Bố đã làm khổ con quá nhiều, con hãy đi đi, dù con có về hay không đi nữa, mọi chuyện bố sẽ giải thích với nhà thằng Minh.” Ông nắm chặt tay tôi, đưa cho tôi túi xách ông đã chuẩn bị từ trước.
Tôi gục đầu lên vai ông nức nở…
Em sẽ đi tìm anh…