Thời gian trôi qua rất nhanh, bình lặng không gợn sóng, chẳng mấy chốc đã tới ngày mừng thọ của ông cụ Lý.
Hai ngày nay, Ngô Đình Khải cứ tưởng rằng nhà họ Trần sẽ âm thầm tìm anh gây phiền phức.
Nhưng sự thật chứng minh, nhà họ Trần lại không làm như vậy.
Tất nhiên nhà họ Trần không có ý định tha cho Ngô Đình Khải, bọn họ chỉ không muốn gây thêm rắc rối trước tiệc mừng thọ của ông cụ Lý mà thôi.
Ngô Đình Khải là cháu rể tương lai của ông cụ Lý, ngày mừng thọ, chắc chắn anh cũng sẽ có mặt.
Đến lúc đó, võ giả của nhà họ Trần tề tựu, giải quyết một tên Ngô Đình Khải cũng chỉ là một chuyện tiện tay mà thôi!
Hôm nay là ngày mừng thọ, Khiết Nhan được nghỉ, Lý Như Ý phải đi làm.
Tiệc mừng thọ được tổ chức vào buổi tối.
Vốn dĩ Ngô Đình Khải muốn để Lý Như Ý ở nhà nghỉ ngơi một ngày, nhưng Lý Như Ý thương Giang Thanh Vân, lo lắng một mình Giang Thanh Vân ở cửa hàng sẽ quá mệt nên chạy tới hỗ trợ.
Lý Như Ý chỉ có một yêu cầu với Ngô Đình Khải: Trông con cho tốt!
Nhìn Lý Như Ý đi ra khỏi nhà với tinh thần phấn khởi, Ngô Đình Khải tặc lưỡi, thế là anh trở thành đàn ông ăn bám rồi hả?
Anh móc thẻ đen từ trong túi ra, vốn tưởng rằng tấm thẻ đen này sẽ có chỗ dùng.
Bây giờ xem ra, chẳng có tác dụng gì.
Một trăm tỷ thì sao chứ?
Không mua được cuộc sống mong muốn như bây giờ.
Đương nhiên Ngô Đình Khải sẽ không ở lì trong nhà, sau khi đốc thúc cô nhóc ăn sáng xong, hai cha con bèn mang theo chó đi ra khỏi nhà.
Cùng lúc đó, sân bay quốc tế Thục Đô.
Mặt sẹo dẫn theo mấy người chờ ở bên ngoài sân bay.
Mà ở trong một quán cà phê bên cạnh sân bay, Tiền Thanh Cảnh và một đám ông lớn thương nghiệp cũng đang hồi hộp chờ đợi.
Hôm nay chính là thời gian mà vị sát thủ nước ngoài ra giá năm mươi triệu kia đến thành phố Thục.
Mặt sẹo thuyết phục đám người Tiền Thanh Cảnh đừng đi theo cùng, bởi vì tính tình của đối phương rất khó đoán, ít đi mấy người thì sẽ bớt gây thêm một ít rắc rối.
Nhưng mà thái độ của đám người Tiền Thanh Cảnh rất kiên quyết, nhất định phải đi xem đối phương trông như thế nào.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
2.
Long Ngạo Thiên Xuyên Nhầm Sách
3.
Minh Nguyệt Dĩ Nan Viên
4.
Nhứ Quả Lan Nhân
=====================================
Mẹ nó, bỏ ra nhiều tiền như vậy, nếu như đến cả sát thủ mà mình mời đến trông ra sao cũng không biết, chẳng phải là thiệt lớn hay sao?
Huống hồ, bọn họ muốn tận mắt xác nhận xem Mặt sẹo có nói dối hay không.
Bọn họ nghĩ rằng chỉ cần bọn họ ẩn náu ở trong quán cà phê cách hơn năm mươi mét, cách xa như vậy, đối phương không sẽ thể nào phát hiện được!
Ngay khi Tiền Thanh Cảnh đang suy đoán xem số tiền này liệu có bị Mặt sẹo lừa hay không, bên cạnh có người lên tiếng:
"Kìa, đến rồi, đến rồi!"
Tách cà phê trong tay Tiền Thanh Cảnh lắc một cái, cà phê bắn ra ngay tại chỗ.
Tiền Thanh Cảnh không để ý đến cà phê bị bắn ra, ông ta nhanh chóng hướng đầu ra phía cửa sổ sát đất, nhìn về phía chỗ đứng của Mặt sẹo.
Quả nhiên đã xuất hiện!
Đối diện Mặt sẹo xuất hiện hai người đàn ông mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai màu đen.
Nhìn thấy cách ăn khiêm tốn của hai người này, trong lòng Tiền Thanh Cảnh nghi ngờ: Thế thôi à?
Chỉ với hai người kia mà có thể tiêu diệt được tên Ngô Đình Khải có sức chiến đấu kinh khủng kia ư?
Mấy ông lớn thương nghiệp ở trong quán cà phê đưa mắt nhìn nhau, nhìn dáng vẻ của hai người kia, có phải có chút không đáng tin cậy không?
Khi bọn họ ngẩng đầu lên lần nữa, chuẩn bị quan sát hai người áo mặc đồ đen kia thật kỹ càng, vừa ngẩng đầu nhìn đã trợn tròn mắt!
Đù má!
Người đâu?
Hai người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh Mặt sẹo đã biến mất!
Tiền Thanh Cảnh nhanh chóng di chuyển ánh mắt, tìm kiếm bóng dáng của hai người kia.
Tiếc là không thấy gì hết!
Ông ta tức giận nói: "Đồ chó má, lẽ nào hai người kia là do Mặt sẹo thuê đến để thoái thác!"
Có người nói phụ họa theo: "Đúng thế, không phải hai người kia chạy tới lộ mặt lừa tiền đấy chứ!"
"Mẹ nó, mới nhìn có một cái, mỗi người đã vứt mất mười triệu, thiệt lớn rồi!"
Đúng lúc này, Tiền Thanh Cảnh nhìn thấy Mặt sẹo ở cách đó không xa điên cuồng chạy tới, trên mặt anh ta mang theo mấy phần lo lắng.
Tiền Thanh Cảnh hơi sững sờ, không rõ Mặt sẹo đang muốn làm gì.
Đóng kịch?
Hoặc là tìm cớ, muốn chạy về phía bọn họ để giải thích?
Hừ!
Nghĩ tới đây, Tiền Thanh Cảnh hừ lạnh một tiếng, dám lừa ông đây, có nói gì cũng vô dụng!
Đúng lúc này, cơ thể Tiền Thanh Cảnh bỗng chốc cứng đờ.
Trên lưng ông ta bị một vật thể cứng rắn dí vào.
Ông ta liếc mắt nhìn, đầu óc lập tức trống rỗng.
Là súng!.