"Ở chợ đầu mối Tây Nam, tôi đi tương đối sớm, trễ thì không có.
"
Anh tùy ý đưa ra tên một cái chợ thị, mấy cái sạp hàng như này, dù là bán món ăn hay là bán hoa quả, tất cả đều nhập hàng từ chợ đầu mối Tây Nam.
Người đàn ông trung niên kia mặc dù có chút hoài nghi, dù sao mình cũng không đi đâu có trễ, nhưng cũng đâu có nhìn thấy bày bán loại dâu tây to bằng quả đấm này!
Nhưng nghĩ lại, có thể do mình đi trễ cũng không chừng!
Dâu tây tươi như thế, tuyệt đối không thể vận chuyển đường dài, ngày mai mình cũng dậy sớm, đi đến chợ đầu mối Tây Nam xem xem!
Nếu không có, mình trở lại tìm Lâm Phong cũng không muộn!
"Vậy được rồi!"
Người đàn ông trung niên cười hì hì nhìn thoáng qua Lâm Phong, làm bộ lơ đãng nhìn lướt qua túi tiền căng phồng của Lâm Phong.
Kiếm tiền, ai không đỏ mắt chứ?
"Việc buôn bán nha, chú ý hòa khí sanh tài, có tiền mọi người cùng nhau kiếm, thị trường rất lớn nha!"
Lâm Phong cười cười không đáp, nhanh chóng dọn dẹp xong xuôi, lái xe điện ba bánh rời đi.
Mãi cho đến khi đến một chỗ đậu xe không người, mới đỗ xe lại, lúc này Lâm Phong mới xuống xe, chui vào khoang sau của xe điện ba bánh, lại hái đầy một xe dâu tây.
"Xem ra tiếp tục như vậy cũng không phải cách.
"
Lâm Phong nhíu mày.
Dâu tây của hắn quá dễ bán, song mình lại chỉ bày sạp, dễ khiến người ta đỏ mắt.
Nếu như có thể ổn định cung hóa dâu tây cho những ông chủ lớn kia, thì mình sẽ thoải mái hơn không ít, cũng an toàn hơn.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong lái xe điện ba bánh, đi thẳng về phía chợ đầu mối Tây Nam.
!
Chợ đầu mối Tây Nam, là thị trường bán lớn nhất sỉ toàn bộ thành phố Thượng Hải.
Rau quả tươi, hải sản vây cá, toàn bộ đều có thể tìm được ở chỗ này.
Hơn nữa giá cả thấp, cực kỳ tươi, tất cả đều bán theo cân.
Cá nhân đơn lẻ tới mua một hai cân, có lái buôn trực tiếp nói không bán, dù sao có rất nhiều bà cụ thích chọn tới lựa lui, mấy hào thôi cũng tranh cãi om sòm.
Chỉ kiếm được vài tệ không nói, rất phiền toái!
Nói chung là nơi đây dành cho các siêu thị lớn và các tiểu thương nhập hàng.
Ở chỗ này, có khả năng nhất gặp được khách hàng lớn!
Lâm Phong lái xe ba bánh, đậu ở cổng chợ đầu mối Tây Nam.
Nơi này là cửa đông, tuy gần trưa rồi, thế nhưng người vẫn rất nhiều.
Không ít người mặc quần áo lao động, mang túi hoặc là treo bảng, đi theo phía sau một chiếc xe ba bánh hoặc xe bán tải.
Những người này vừa nhìn cũng biết là nhân viên cung ứng hoặc là tiểu thương nhập hàng.
Lâm Phong không có quầy hàng ở bên trong chợ, anh chú ý nhìn thời gian, trật tự đô thị đã tan việc, sau đó chống lên sạp nhỏ, đem dâu tây từ trong xe ra.
Những quả dâu tây đỏ mọng, bên trên còn vương giọt sương.
Ánh mặt trời chiếu xuống, càng trông óng ánh trong suốt, căng mọng như sắp chảy nước ra đến nơi!
Hương thơm ngọt ngào của dâu tây bắt đầu tràn ngập, ợi cảm giác thèm ăn và thèm thuồng của những người đi qua đi lại.
Không ít ánh mắt háu ăn, lập tức hướng về sạp hàng của Lâm Phong, lúc này mới không đầy nửa giờ, đã có mấy người đàn ông vây quanh.
Lâm Phong quan sát những người này, ngực đeo thẻ, dưới nách mang theo túi, vừa nhìn cũng biết là khách hàng lớn.
"Mua dâu tây sao?"
Anh hỏi.
Một người cười hihi, hỏi: "Dâu tây của cậu bán thế nào? Có bao nhiêu?”