Ông Bố Bỉm Sữa Mang Theo Con Gái Về Nông Thôn Làm Giàu


Thiến Thiến kiêu ngạo gật đầu, ưỡn cao lồng ngực nhỏ, ra hiệu cho Lâm Phong nhìn huy hiệu hình mặt cười nho nhỏ cài trên ngực áo của mình.


"Ba ba xem xem đi, Thiến Thiến rất ngoan rất nghe lời, vẽ cũng rất đẹp! Cô giáo Lệ Lệ cũng khoe Thiến Thiến biểu hiện tốt, còn thưởng cho Thiến Thiến huy hiệu cài trên ngực nữa! Ba ba, ba ba cũng khen khen Thiến Thiến đi đi!"

Cô bé cà cà đầu của vào cổ của Lâm Phong, dáng vẻ làm nũng vô cùng khả ái.


Lâm Phong vội cười nói: "Thiến Thiến thật lợi hại, là tiểu thần tượng của ba ba, giỏi quá!"

Thiến Thiến ngượng đỏ mặt, ôm Lâm Phong cười thành hi hi ha ha.


Một thằng bé mập mạp lúc này cũng đi tới bên cạnh Lâm Phong, kéo kéo ống quần của Lâm Phong.


"Ba ba của Thiến Thiến, Vũ Vũ hôm nay có không bắt nạt Thiến Thiến!"

Lâm Phong biết thằng bé mập đang nói chuyện này.


Không phải thằng bé mập khóc rống đòi ăn ô mai thì còn có thể là ai?

Bản tính của trẻ em không xấu, quậy thì có quậy, nhưng chỉ cần giáo dục tốt là sẽ ngoan thôi.


Không sai, ngày hôm nay thấy Lâm Phong, ngoan ngoãn tự tìm mình để xuống nước.


"Đúng vậy ba ba, ngày hôm nay Vũ Vũ mang theo bánh ga-tô, còn cho Thiến Thiến cùng ăn, ngày hôm nay Bì Bì giật bút vẽ của Thiến Thiến, Vũ Vũ cũng giúp Thiến Thiến giật về, Vũ Vũ đối với Thiến Thiến khá tốt!"

Thiến Thiến ôm Lâm Phong nghiêm túc nói.



Chuyện này khiến Lâm Phong thấy vui.


Tình bạn của trẻ con luôn là như thế.


Tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.


Hiếm khi mang thù.


Nào giống như thế giới của người lớn, sớm đã không còn đơn thuần như vậy rồi.


"Chú không có dâu tây, cháu cũng không bắt nạt Thiến Thiến sao?"

Lâm Phong ngồi xổm xuống cười hỏi.


Thằng nhóc mập Vũ Vũ cắn cắn môi, dường như đang đấu tranh cùng mâu thuẫn, một lát, nó nghiêm túc một chút gật đầu.


"Vũ Vũ sau này không bắt nạt Thiến Thiến, Thiến Thiến là bạn tốt của Vũ Vũ!"

Tiểu hài tử nói xạo rất dễ nhìn ra, Lâm Phong biết, thằng nhóc mập này thật sự coi Thiến Thiến là bạn.


Anh đứng dậy, sờ sờ đầu của Vũ Vũ.



Cách đó không xa, người đàn ông trung niên nam nhân thở hổn hển vọt tới, vẻ mặt như lâm đại địch nhìn Lâm Phong: "Cậu làm gì vậy hả? Chẳng lẽ muốn báo tư thù sao? Cả trẻ con mà cậu cũng xuống tay được? Hơi quá đáng rồi đó !"

Lâm Phong suýt nữa trợn tròn mắt vì sốc rồi.


Anh nhìn Vũ Vũ, cười nói: "Chúng ta không chấp nhặt ba ba của cháu!"

Vừa nói vừa đặt Thiến Thiến trong tay xuống, xoay người đi đến sau xe ba bánh, làm bộ lấy đồ.


Trên thực tế anh lắc mình vào không gian, hái một túi trái anh đào.


Hái trái anh đào vài chục phút trong không gian, ngoài thế giới hiện thực lại chưa tới một phút.


Lâm Phong mang theo trái anh đào, đi tới bên cạnh Vũ Vũ, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu của nó.


"Vũ Vũ phải làm một tiểu nam tử hán, sau này đều không được bắt nạt các bạn nhỏ, biết không?"

Vũ Vũ ngoan ngoãn gật đầu.


"Cầm, đây là chú thưởng cho con!"

Trước ánh mắt kinh hãi của người đàn ông trung niên, Lâm Phong cầm bao đựng trái anh đào đưa cho Vũ Vũ.


"Cám ơn chú!"

Vũ Vũ vui vẻ nói.


Một tiếng cám ơn này, càng khiến cho người đàn ông trung niên vừa kinh hoàng lại không thể tin nổi!

Trời ơi!

Gã nghe thấy được cái gì đây? !

Tiểu tổ tông trong nhà này, tiểu bá vương hay bắt nạt bạn học trong lớp hạng nhất, nói cám ơn?

Thiến Thiến hài lòng hướng về phía Vũ Vũ nói: "Ngày mai chúng ta lại tiếp tục làm trò chơi nha!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận