"Ý của Hứa cục trưởng là dù cho hiện tại ba đại gia tộc đã cung cấp các
chứng cứ xác thực, đủ để xóa sạch chứng cứ cho họ, chúng ta cũng không
thể động vào họ sao?" Thư ký nói.
"Cậu hiểu là được, còn về ba đại gia tộc thì cứ kệ họ, cứ kéo dài thêm 2 ngày
rồi tính tiếp, nếu họ không phục thì đi mà tạo áp lực cho Tạ Vĩ Hào, không liên
quan gì đến chúng ta.
Dù sao thì cậu phải nhớ rằng, về chuyện của câu lạc
bộ Hoa Anh Đào, nếu như Lục Trần không bị lật đổ, Tạ Vĩ Hào không hạ lệnh
thì chúng ta đừng có quan tâm tới họ." Hứa Tả Quân nói.
"Vâng, tôi hiểu rồi." Thư ký gật đầu rồi đi ra ngoài.
Sau khi thư ký đi, Hứa Tả Quân xoay ghế hướng mặt về phía cửa sổ.
Nhìn ánh nắng rực rỡ ở bên ngoài, Hứa Tả Quân lại hút một hơi thuốc nữa,
mồm lẩm bẩm.
"Ba đại gia tộc à, các người đánh giá thấp Lục Trần rồi, lần này thì ba nhà các
người e rằng sẽ lãnh hậu quả.”
Khi Hứa Tả Quân đang cảm xúc ngập tràn thì lúc đó Trương Sinh Kiều và
những người khác đang chặn kín cửa của tòa nhà Quân Duyệt.
Các lão già này mỗi người tự mang một chiếc ghế đến và ngồi chắn trước
cửa chính của tòa nhà Quân Duyệt, nhân viên của công ty khoa học công
nghệ Di Kỳ vào không được, ra cũng không xong.
Hành vi chặn ở cửa công ty người ta như vậy quả thực rất tồi tệ, nhưng
Trương Sinh Kiều và những người khác về cơ bản cũng chẳng thèm quan
tâm.
"Ông Trương, Ông Lưu, Ông Tả, phóng viên đến rồi."
Lúc này, một thanh niên đến bên ba ông lão và nói, ở đằng sau anh ta là một vài phóng viên hiếu kỳ.
Trương Sinh Kiều nhìn mấy phóng viên trẻ, nói: "Để họ bắt đầu đi."
Người thanh niên gật đầu, quay đầu ra hiệu cho mấy phóng viên, họ liền tìm
một ông lão để bắt đầu phỏng vấn.
"Thưa ông, xin hỏi ông là ai, tại sao lại chặn cửa chính của công ty khoa học
công nghệ Di Kỳ?" Một nữ phóng viên ở bên cạnh ông lão.
"Chúng tôi là thành viên của hiệp hội đá thô, ông chủ của công ty khoa học
công nghệ Di Kỳ thay mặt cho hiệp hội đá thô của Du Châu chúng ta đến
Trung Hải tham gia cuộc thi cược đá, anh ta rõ ràng có thể dành được quán
quân nhưng đúng lúc quan trọng thì anh ta lại bỏ cuộc, nhường lại vị trí quán
quân cho người khác.
Điều này quả thực làm mất mặt Du Châu chúng ta, do
đó chúng tôi muốn anh ta đứng ra đây để nói rõ với chúng tôi và những người
yêu đá thô ở Du Châu." Ông lão hùng hồn nói.
"Thì ra là như vậy à, nếu vậy thì quả thực ông chủ của công ty khoa học công
nghệ Di Kỳ quả thật đáng ghét và nên đứng ra để xin lỗi về chuyện này." Nữ
phóng viên nói một cách nghiêm túc.
Vương Duy và Hứa Thu Đình ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn
mặt họ đều trở nên rất khó coi.
"Thật là vô liêm sỉ, mấy lão khốn này thật là không biết xấu hổ!" Hứa Thư
Đình tức giận nói.
Cô ấy không ngờ rằng ba đại gia tộc lại chủ động mời phóng viên đến để
tuyên truyền chuyện này, quả thật là không có liêm sỉ.
"Tôi cũng không ngờ rằng, ba đại gia tộc lại lộ bộ mặt này." Vương Duy cũng
nhíu mày mà nói.
Chuyện này một khi bị phóng viên viết bài ra ngoài, chắc chắn danh tiếng của
Lục Trần sẽ bị hủy hoại.
"Đúng rồi, Vương Tổng, họ nói là Lục thiếu gia đại diện cho hiệp hội đá thô
tham gia cuộc thi cược đá, có thật không, sao chúng tôi chưa từng nghe nói
về chuyện này vậy?" Hứa Thư Đình đột nhiên hỏi.
"Tôi cũng không biết, tuy nhiên Lục thiếu gia cũng từng có ý muốn phát triển
ngành đá thô, có thể là vì anh ấy muốn quảng cáo gì đó cho đá thô." Vương
Duy suy đoán nói.
"Hai, xem ra lần này Lục thiếu gia tính toán sai rồi, trọng tâm của anh ấy nên
dồn cho công ty khoa học công nghệ Di Kỳ mới đúng, hiện tại Di Kỳ đang
trong giai đoạn xây dựng quan trọng nhất, anh ấy không nên làm việc khác ở
trong thời gian này." Hứa Thư Đình oán trách nói.
"Ừm, tuy nhiên tôi càng lo lắng hơn liệu cửa ải khó khăn lần này có thể vượt
qua được hay không." Vương Duy thể hiện sự lo lắng trong từng biểu cảm,
lần này đột nhiên ba đại gia tộc gây khó dễ, có thể coi là làm cho họ không kịp
trở tay, anh ấy thậm chí có chút hoài nghi, không biết Lục Trần có thể hóa giải
nguy cơ lần này hay không.
"Họ nói chỉ muốn Lục Trần xin lỗi, có lẽ không nghiêm trọng như anh nghĩ
đâu." Hứa Thư Đình nhíu mày nói.
Vương Duy nhìn Hứa Thư Đình, trong lòng nghĩ Hứa Thư Đình có năng lực
quản lý rất tốt, nhưng suy cho cùng còn quá trẻ, nếu như lần này Lục Trần cúi
đầu trước ba đại gia tộc thì sau này thì đừng mong tạo áp lực được cho ba
đại gia tộc.
Anh ấy tin rằng ba đại gia tộc chắc chắn là cũng nhìn vào điểm này, vì thế lần
này muốn Lục Trần xin lỗi trước mặt mọi người.
"Thân phận của Lục Thiếu Gia chính là do họ tiết lộ ra, cô nghĩ rằng lần này
họ công bố thân phận của Lục thiếu gia trước công chúng là có ý gì?" Vương
Duy hỏi ngược lại.
Hứa Thư Đình bỗng bừng tỉnh, cô vốn là một người thông minh, nhờ có
Vương Duy nhắc nhở, cô lập tức cũng nghĩ đến ý định độc ác của ba đại gia
tộc.
Lúc này, thấy phóng viên đã phỏng vấn gần xong, Trương Sinh Kiều liền đứng
dậy đi tới chỗ của Vương Duy và Hứa Thư Đình.
"Hai người có phải đều là quản lý cấp cao của Công Ty Khoa Học Công Nghệ
Di Kỳ có đúng không, nhanh chóng gọi tên khốn Lục Trần đến đây, nếu không
thì các người cũng đừng mong đi làm hôm nay nữa." Trương Sinh Kiều kiêu
căng nói.
"Các người cũng thấy rồi đấy, phóng viên cũng tới phỏng vấn rồi, nếu như
ông chủ của các người không ra xin lỗi thì ngày mai, không, không cần ngày
mai, tối nay các trang báo lớn sẽ tiết lộ bộ mặt xấu xa của cậu ta, đến lúc đó
để xem còn ai còn dám hợp tác làm ăn với công ty của các người." Lưu Khởi
Minh nói.
Hai người đó rất kiêu căng nhưng quản lý cao cấp của Công Ty Khoa Học
Công Nghệ Di Kỳ không có ai dám ra mặt nói gì.
Bởi vì họ đều biết rằng hai ông già này không đơn giản là hai lão già, mà là
người đứng đầu của ba đại gai tộc, đừng nói đến người bình thường như họ,
cả Du Châu này cũng không có mấy người dám động vào họ.
Hứa Thư Đình hít một hơi rồi bước về phía trước nói: "Ông chủ của chúng tôi
gần đây không ở Du Châu, mấy ngày gần đây anh ấy không đến công ty rồi,
các ông có lời gì muốn nói có thể nói với tôi, đợi anh ấy về tôi sẽ chuyển lời
của các ông đến anh ấy."
"Không ở Du Châu? Lưu Khởi Minh nhìn sang Hứa Thư Đình, cười hài hước
nói: "Anh ta chỉ là không dám ra mặt gặp chúng tôi thôi, nếu cô không tin thì
gọi điện thoại cho anh ta, tại sao lại làm con rùa rụt đầu.
Trương Sinh Kiều quan sát Hứa Thư Đình, Hứa Thư Đình không chỉ trẻ, khí
chất hoàn hảo mà còn là một đại mỹ nữ.
Lão Trương nhìn ngắm nghía cô một
hồi.
"Cô là ai, có tư cách gì nói chuyện với chúng tôi?" Trương Sinh Kiều đùa cợt
nhìn chằm chằm vào Hứa Thư Đình, không che dấu ý định của mình chút
nào.
Hứa Thư Đình có chút ghê tởm với ánh mắt của Trương Sinh Kiều, nhưng
vẫn nhẫn nhịn mà nói: "Tôi là quyền chủ tịch tập đoàn của Công Ty Khoa Học
Công Nghệ Di Kỳ, có rất nhiều chuyện trong công ty tôi có thể quyết định."
Trương Sinh Kiều cười nói: "Quyền chủ tịch, cũng chỉ là làm thuê mà thôi, anh
ta trả lương cô bao nhiêu? 1 triệu, hay là hai triệu? đến Trương gia làm trợ lý
của tôi, tôi trả cô 5 triệu một năm."
Hứa Thư Đình cười nhạt, nói: "Ông chủ chúng tôi trả tôi 100 triệu cộng hoa
hồng."
Tuy cô không có ý chê cười Trương Sinh Kiều quá lộ liễu, nhưng mọi người
đều biết được cô cố ý muốn tát vào mặt Trương Sinh Kiều.
Quả nhiên, Trương Sinh Kiều sau khi nghe xong thì sắc mặt liền trở nên khó
coi, chỉ vào Hứa Thư Đình và nổi cáu.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của ông ta vang lên, sau khi nghe máy
xong thì sắc mặt của ông ta tái đi lần nữa, ông ta nhất thời không thể kiềm
chế cơn giận của mình.