“Năm ngoái bố con đã trở về gia tộc rồi, nghe nói chú hai của con lâm
bệnh nặng, lão gia muốn bố con trở về để kế thừa vị trí gia chủ.” Ông Vân nói.
“Con rất tò mò, rõ ràng ông ấy biết tất cả những gì hiện tại về con, tại sao
lại không liên lạc với con? Lẽ nào vì con đã giết chết Tiêu Biệt Tình? Chuyện
này đâu phải do ông ấy gây nên.” Lục Trần có chút không nói thành lời.
“Có lẽ ông ấy có suy nghĩ của riêng mình, cái chính nhất là ông ấy trở về
gia tộc cũng không có thế lực gì.
Cho dù ông ấy làm gia chủ, có lẽ rất nhiều
người đều không nghe lời ông ấy.
Cục diện Lục gia của con tương đối phức
tạp.
Đây có thể là nguyên nhân ông ấy không muốn để lộ thân phận của con.”
Ông Vân giải thích nói.
Lục Trần gật đầu, không tiếp tục bám lấy chủ để này nữa.
Đột nhiên anh
hỏi: “Phải rồi, Thầy Vân, Lục gia con rốt cục ở đâu thế?”
Đây là vấn đề mà sau khi Lục Trần biết được thân thế của mình đã luôn rất muốn biết.
Anh từng hỏi Lục Trung, Lục Trung nói là bố anh không muốn nói cho anh
nên ông ấy cũng không thể nói được.
Vì vậy vẫn luôn trì hoãn cho đến tận bây giờ.
Ông Vân do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Lục gia nhà con ở quốc đảo
Palau ở Châu Âu, là gia tộc thao túng đứng phía sau của quốc đảo đó.
Do
vậy, khi con còn chưa có thực lực tuyệt đối, đừng dễ dàng trở về.
Bởi vì họ sẽ
ăn tươi nuốt sống con đến cục xương cũng chẳng còn.”
Lục Trần nhướn mày, trong lòng nghĩ rằng nếu như họ quả đúng là người
như vậy, vậy mình còn quay về làm gì?
Có điều chuyện khiến anh không ngờ tới là Lục gia lại kiểm soát hẳn một
quốc đảo ở Châu Âu, điều này thực sự ngầu hơn rất nhiều so với các gia tộc ẩn dật khác.
Đương nhiên, nghe ông Vân nói như vậy, anh cuối cùng cũng hiểu được
nguyên nhân bố anh không muốn liên lạc với anh, đích thực là không muốn
làm anh bị bại lộ.
Nhưng mà…
Khoé miệng Lục Trần khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, cho dù họ có mạnh
thế nào thì đó cũng chỉ là ở Châu Âu.
Nếu như đến Hoa Hạ, đến Du Châu, thì
cũng phải nghe theo anh thôi.
“Thầy Vân, cứ ở lại Du Châu hưởng tuổi già thôi là được rồi.” Lục Trần đột nhiên nói.
Anh muốn để ông Vân ở lại, ông Vân cũng đã là ông già bảy mấy tám
mươi tuổi rồi, không cần thiết tiếp tục bôn ba truyện của bố anh nữa, ông
cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Ông Vân suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: “Cũng tốt, ta ở lại thay con dạy dỗ Kỳ Kỳ vậy.”
Mắt Lục Trần sáng lên, anh cười nói: “Được thế thì thật là tốt.”
Ông Vân rất hiểu biết và nhiều tài năng.
Toàn bộ bản lĩnh của anh gần
như đều là do ông truyền dạy.
Có ông Vân dạy dỗ Kỳ Kỳ, đó thực sự là phúc của Kỳ Kỳ.
Chuyện ông Vân ở lại khiến Lục Trần có chút phấn khởi.
Những người
thầy kia chỉ có thể dạy cho Kỳ Kỳ kiến thức, còn thứ ông Vân có thể mang
đến cho Kỳ Kỳ lại là các mánh khóe và kỹ thuật để sinh tồn.
Tuy rằng dựa vào thành tựu hiện giờ của mình, con cái anh hoàn toàn
không cần bận tâm đến vấn đề sinh tồn.
Nhưng có người làm bố nào mà lại
không tham vọng mong muốn con mình thành tài cơ chứ?
Tiếp theo chính là chuyện thành lập hội doanh nghiệp, hay còn gọi là thương hội.
Vị trí văn phòng của thương hội được chọn trong một khách sạn năm sao
của Trần gia.
Đối với việc Trần gia quyên góp khách sạn năm sao này ra để
sử dụng chung, Lục Trần đã đề nghị sau này sẽ miễn phí hội viên cho Trần
gia, đồng thời họ cũng sẽ có quyền lựa chọn ưu tiên đối với nhiều hạng mục khác.
Về vấn đề này, mặc dù những người khác có một vài lời chỉ trích, nhưng
cũng chỉ là âm thầm thảo luận với nhau chứ không dám công khai.
Vào ngày thành lập thương hội, toàn bộ Du Châu có đến gần một nửa các
doanh nghiệp gia nhập thương hội, một nửa còn lại, phần lớn đều có quan hệ
mật thiết với ba gia tộc lớn.
Ba gia tộc lớn không gia nhập thương hội, họ
cũng không gia nhập.
Những người còn lại thì còn quan sát tình hình.
Dù sao hội phí một triệu mỗi năm cũng không phải người kinh doanh nào
cũng đồng ý lấy ra.
Những hội phí này sẽ được quản lý bởi bộ phận quỹ của thương hội,
thuộc về của chung.
Ngoài chi tiêu bình thường ra, những chi phí khác đều sẽ
đem đi đầu tư.
Nếu như kiếm được, thương hội sẽ phân lợi nhuận.
Nếu lỗ,
mọi người đều phải bù vào.
Đương nhiên, đầu tư chút tiền này chắc chắn cũng không kiếm được bao
nhiêu tiền.
Có điều nếu như thực hiện đúng cách, cũng có thể thu được vốn
về cho các hội viên.
Tôn chỉ của thương hội chủ yếu là kéo theo sự phát triển kinh tế của Du
châu, nâng đỡ một số doanh nghiệp nhỏ thực lực yếu kém, và chủ yếu do
khoa học và công nghệ Di Kỳ dẫn dắt.
Vậy nên hội trưởng cuối cùng được lựa chọn là Lục Trần.
Trần Quang
Hưng thì đảm nhận chức phó hội trưởng.
Còn Lệ Khuynh Thành, người đã nổi lên với thực lực mạnh mẽ sẽ đảm
nhận chức tổng quản sự vụ, tương đương với chức chủ tịch.
Về một số các chức vị khác cũng được lựa chọn trong số các hội viên.
Có điều chuyện khiến Lục Trần có chút bất ngờ đó là Trần Quang Hưng lại
để Trần Sơ Nhiên làm trợ thủ cho anh.
“Đừng nhìn tôi, là nha đầu đó nhất định đòi đến, tôi chỉ còn cách giúp
truyền đạt lại ý của nó.
Nếu như cậu không muốn thì gọi cho nó một cuộc điện
thoại từ chối đi.” Thấy Lục Trần cứ nhìn mình chằm chằm, Trần Quang Hưng cười nói.
“Vậy sao ông không gọi điện cho cô ta để từ chối?” Lục Trần chả biết nói
sao, có điều cũng chả nghĩ nhiều, có thêm phụ tá cũng tốt, để tránh việc gì
anh cũng phải tự mình chạy đến thương hội.
Có thêm trợ thủ, rất nhiều việc đều không cần anh tự mình ra mặt.
Mục đích của anh chỉ là khiến cho nhiều hơn các doanh nghiệp ngày càng
trở nên tốt hơn, chứ không phải ngày nào cũng chạy đến thương hội để mọi
người xu nịnh mình.
“Nếu như lời tôi nói mà có tác dụng thì nó đã không thể không nghe lời tôi
rồi.” Trần Quang Hưng cười đau khổ.
“Ừm, để cô ta đến đi.
Có điều lời nói mất lòng ta cứ phải nói trước, rằng
con người tôi yêu cầu rất nghiêm khắc, đến lúc đó cô ta không chịu được khổ,
đừng có phàn nàn sao tôi không nể mặt.” Lục Trần cười nói.
“Không chịu được khổ thì kêu nó về nhà luyện võ với ông nội nó là được
rồi, không cần phải nể mặt tôi.” Trần Quang Hưng cười nói.
Buổi chiều trước khi họp, cuối cùng Trần Sơ Nhiên cũng đến báo cáo.
“Hội trưởng, tôi làm gì đây?” Trần Sơ Nhiên nhìn Lục Trần với nụ cười dịu dàng.
Lục Trần ngẩng đầu lên nhìn Trần Sơ Nhiên, cô ta mặc trang phục chuyên
nghiệp làm nổi bật dáng người nhấp nhô hoàn hảo của mình, trông ra cũng có
vài phần giống phong cách của một trợ lý chuyên nghiệp.
Lục Trần nhướng mày nói: “Trước tiên lau bàn ghế mấy thứ linh tinh đi.”
Trần Sơ Nhiên chợt ngẩn ra, không tin được là Lục Trần lại kêu mình dọn dẹp vệ sinh.
Cô ta bĩu môi, được thôi, quét dọn thì quét dọn, bổn cô nương chấp nhận.
Thế nhưng rất nhanh sau đó cô ta phát hiện ra rằng cả cái văn phòng này
căn bản chẳng hề có bụi, có thể nói là sạch không tỳ vết.
Nhưng cô ta vẫn cầm lấy chiếc khăn lau giả bộ như là đang lau.
“Hội trưởng, lau xong rồi.” Nửa tiếng sau, Trần Sơ Nhiên bỏ khăn lau
xuống, đi đến phía trước bàn làm việc của Lục Trần nói.
“Ừ, vậy cô nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa đi họp.” Lục Trần không cả ngẩng đầu, nói đại.
Anh đang nghiên cứu bản thảo bài phát biểu xem phải làm thế nào mới có
thể phát huy tốt nhất bài phát biểu trong thương hội lần đầu tiên này.
Chủ yếu
là làm thế nào mới có thể nâng cao được sự tích cực của mọi người.
Phát biểu là một bộ môn nghệ thuật, đây không phải thế mạnh của Lục
Trần, vì vậy anh vẫn phải tạm thời chuẩn bị một chút.
Không phải anh cố tình làm khó Trần Sơ Nhiên, chỉ là lúc này anh không
có tâm trạng sắp xếp cho Trần Sơ Nhiên.
Trần Sơ Nhiên lại tưởng rằng anh đang cố ý làm khó mình, với bộ dạng
tức giận, cô ta liền mặc kệ, ngồi xuống ghế sofa nghịch điện thoại.
Dù sao là Lục Trần kêu cô nghỉ ngơi nên cũng không sợ Lục Trần lát nữa nói gì mình.
Lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua, thời gian cuối cùng cũng đã tới.
Lục Trần
thu lại bản thảo, phát hiện Trần Sơ Nhiên đang ngồi nghịch điện thoại, đột
nhiên có chút không nói nên lời.
Có điều anh cũng không nói gì, chỉ bảo: “Đi thôi, đi họp.”