Lúc này, tâm trạng của ông thực sự phức tạp.
Nhưng trêи cả điều đó, là sự vui mừng.
Phải, hôm nay Lục Trần đã mang đến cho ông quá nhiều quá nhiều kinh ngạc, khiến ông quá sức bất ngờ.
Ông biết con trai mình rất xuất sắc, sau này chắc chắn sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí gia chủ.
Nhưng ông không ngờ…
Không ngờ được rằng Lục Trần lại xuất sắc đến mức này, hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của ông!
"Không cần đâu.
Con không có hứng thú với vị trí gia chủ.
Hiện tại không, sau này cũng không.
Con chỉ muốn mạch khoáng sản đất hiếm trêи quốc đảo Palau."
Vào lúc này, câu nói của Lục Trần khiến tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lục Trần chẳng thèm trở thành gia chủ nhà họ Lục, khinh thường nhà họ Lục.
Rốt cục con người này ngông cuồng tới cỡ nào đây?
Nhưng lúc này, bọn họ mới nhận ra, quả thực Lục Trần có vốn liếng để kiêu ngạo.
Đầu tiên, về võ thuật, nhị trưởng lão còn không qua được hết hai mươi chiêu dưới tay anh.
Điều này đã có tính áp đảo rồi.
Thứ hai, sức mạnh và tầm ảnh hưởng của Công nghệ Di Kỳ cũng có thể phá hủy quốc đảo Palau chỉ trong chốc lát.
Việc này thực sự nằm ngoài dự liệu của họ.
Tuy rằng họ chưa từng nghĩ đến những vấn đề đó, nhưng đúng là Công nghệ Di Kỳ có sức mạnh như vậy.
Lục Thiên Hành và năm vị đại trưởng lão cũng hơi ngẩn ra.
Không phải lúc trước Lục Trần đã nói chỉ cần anh thắng thì sẽ giành lấy nhà họ Lục sao?
Bây giờ lại nói không hứng thú với nhà họ Lục?
Lẽ nào trong mắt anh, toàn bộ nhà họ Lục không bằng một mạch khoáng sản đất hiếm à!
Đúng vậy.
Trong mắt Lục Trần, cả nhà họ Lục vẫn không bì nổi một mạch khoáng sản đất hiếm.
Anh vốn đã chẳng có bao nhiêu tình cảm với nhà họ Lục.
Không ngờ hôm nay đến đây, nhà họ Lục lại động vào giới hạn của anh bằng đủ mọi cách, xóa sạch chút tình cảm vốn đã ít ỏi đến đáng thương ấy.
Trong mắt người khác, nhà họ Lục kiểm soát một quốc đảo, lại là gia tộc ẩn thế đầu tiên.
Những thứ này đều là tồn tại tối cao.
Nhưng với anh mà nói, một gia tộc không có tình cảm chính là một gánh nặng.
Anh không dựa vào nhà họ Lục để kiếm tiền, cũng không muốn nuôi người nhà họ Lục.
Vậy nên, chẳng bằng lấy thứ gì thực tế một chút.
Vừa khéo, trước khi anh tới đây đã điều tra tình hình quốc đảo Palau.
Trêи đảo có một mạch khoáng Bastnaesite với hàm lượng cực lớn.
Nó là sản phẩm phụ của mỏ than đá lớn nhất trêи quốc đảo Palau.
Quốc đảo Palau chủ yếu khai thác than đá, coi việc khai thác Bastnaesite là việc phụ.
Chủ yếu là vì nguyên nhân kỹ thuật nên rất ít khai thác.
Chúng được các nước Châu Âu khác mua trực tiếp dưới dạng quặng thô.
Bastnaesite là một loại khoáng sản hiếm vô cùng quan trọng, là nguyên liệu trọng yếu để chiết xuất các nguyên tố đất hiếm từ nhóm Xeri.
Nhóm nguyên tố Xeri thường dùng để chế tạo hợp kim, đề cao tính đàn hồi, độ dẻo và sức chịu đựng của kim loại.
Chúng là linh kiện quan trọng chế tạo máy bay phản lực, máy bay chiến đấu đời 5 đến đời 6, các loại hỏa tiễn, động cơ và máy chịu nhiệt.
Nó có thể dùng làm lớp vỏ chống bức xạ,… Ngoài ra, nhóm nguyên tố Xeri còn có thể dùng để chế tạo các loại thủy tinh màu.
Loại quặng hiếm này chính là thứ mà công nghệ Di Kỳ cần.
Cho nên mục đích cuối cùng của Lục Trần chính là mỏ quặng này.
Loại quặng chính của mạch khoáng sản này là than đá.
Nhà họ Lục giao cho Lục Trần cả dãy mỏ than, nhưng Lục Trần không cần.
Anh đã không còn cần nó nữa.
Bởi vì họ sắp đưa ra kỹ thuật hạt nhân có thể khống chế; không còn cần nhiều tới những nguồn tài nguyên không thể tái sinh như quặng than nữa rồi.
Sau khi kêu Hứa Thư Đình tự mình đến quốc đảo Palau thành lập một công ty khoáng sản, Lục Trần bèn lập tức rời khỏi nhà họ Lục, rời khỏi quốc đảo.
Tâm trạng của những người nhà họ Lục phức tạp vô cùng.
Đặc biệt là năm vị đại trưởng lão.
Khi Ngũ trưởng lão nói Lục Trần có thể đào tạo cao thủ vô song, họ đều có loại cảm giác rất đau lòng.
Đây là tổn thất lớn nhất của gia tộc đó!
Không nói đến tu vi của Lục Trần, chỉ riêng cái cách mà anh có thể đào tạo kẻ mạnh cũng đủ lật đổ tất mọi cả gia tộc ẩn thế rồi.
Bọn họ cũng hiểu ra được, tại sao những người bên cạnh Lục Trần đều mạnh như vậy.
Những người đó không phải là kẻ mạnh từ gia tộc ẩn thế khác, mà tất cả đều là Lục Trần tự mình đào tạo ra.
Nếu Lục Trần ở lại gia tộc, vậy tương lai nhà họ Lục sẽ có bao nhiêu kẻ mạnh hàng đầu đây?
Ít nhất cũng có thể khiến cả gia tộc đạt đến đỉnh cao chưa từng có.
Nhưng lúc này họ hối hận cũng muộn rồi.
Vì cách làm của bọn họ đã khiến Lục Trần bị tổn thương.
Thậm chí, cuối cùng ngay cả nghi thức nhận tổ quy tông Lục Trần cũng không tham gia.
Tuy rằng anh thừa nhận mình họ Lục, nhưng cũng thể hiện rất rõ ràng thái độ của bản thân.
Sau này, việc sinh tử tồn vong của nhà họ Lục chẳng liên quan gì đến anh hết.
Ngay cả Lục Tri Hành và mấy người Lục Hàn cũng có chút tiếc nuối.
Tuy chuyện cuối cùng Lục Trần không ở lại khiến hi vọng trong bọn họ lại bùng lên.
Nhưng bọn họ cũng biết rằng, Lục Trần không ở lại mới là tổn thất lớn nhất của cả gia tộc.
Sau khi về đến Du Châu, mọi công việc đều được tiến hành như bình thường.
Trong khoảng thời gian này, tập đoàn đất hiếm đã tích trữ một lô vật liệu hiếm.
Lục Trần trực tiếp vận chuyển về Du Châu.
Hiện tại, về các vật liệu quý hiếm mà tập đoàn đất hiếm tinh luyện mỗi ngày; ngoại trừ cung cấp cho các nhà kinh doanh vật liệu đất hiếm trong nước ra, Lục Trần không xuất khẩu ra nước ngoài dù chỉ một gram.
Hoa Hạ là quốc gia có trữ lượng đất hiếm lớn nhất, nhưng vì không có kỹ thuật luyện nên trước kia chỉ bán quặng thô cho nước ngoài.
Sau đó người bán vật liệu hiếm của Hoa Hạ lại đi mua vật liệu hiếm đã tinh luyện từ nước ngoài về.
Phần lãi lớn hầu như đều vào tay người nước ngoài cả.
Nhưng kể từ khi Lục Trần thành lập tập đoàn đất hiếm trong nước, toàn bộ quặng đất hiếm tại Hoa Hạ đều được cung cấp cho tập đoàn đất hiếm.
Cho dù đế quốc M hay các nước lớn khác phản đối thế nào thì Hoa Hạ cũng chịu áp lực và không xuất khẩu thêm gram đất hiếm nào nữa.
Mà những người kinh doanh vật liệu đất hiếm trong nước cũng không dùng tới số lượng lớn như vậy, cho nên phần lớn Lục Trần sẽ tích trữ lại hết để sau này dùng.
Sau khi giải mã được nhiều kỹ thuật hàng đầu trong hạt, Lục Trần nhận thức được tầm quan trọng của vật liệu hiếm.
Trong tương lai sẽ có vô số ngành công nghiệp phải dùng chúng, tích trữ bốn năm năm chắc chắn lời nhiều.
Hầu hết người trong công ty không hiểu, nếu Lục Trần xuất khẩu chỗ vật liệu hiếm này thì tập đoàn đất hiếm có thể tăng gấp đôi lợi nhận trong thời gian ngắn.
Nhưng Lục Trần thà tích trữ chúng cũng không xuất khẩu, chuyện này ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người.
Cho nên trong thời gian này, nhiều giám đốc điều hành của tập đoàn đất hiếm trong nước, nhất là những người có số cổ phần danh nghĩa nhất định đều có lời phê bình kín đáo.
Nhưng họ chỉ có quyền nhận hoa hồng chứ không có quyền cổ đông, nên tuy nhiều người có ý kiến thì cũng chẳng gây ra chuyện gì lớn.
Về chuyện này, Hứa Thư Đình cũng đã tìm anh nói chuyện mấy lần, nhưng anh vẫn giữ vững quan điểm của mình.
Không biết tại sao, Lục Trần luôn cảm thấy những năm sau này rất có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
Toàn bộ việc tích trữ vật liệu hiếm này chỉ làm theo bản năng, tựa như có thứ gì đó âm thầm điều khiển ý thức và tư tưởng của anh.
Anh rất kiên quyết trong việc tích trữ vật liệu hiếm.
Lục Trần nhận ra điều này nhưng anh không có bất kỳ ý thức hay nguyện vọng phản đối nào.
Thậm chí trong hơn một năm nay, sự cố chấp của anh với quặng đất hiếm này còn vượt qua mọi loại nguyên vật liệu khác.