"Không được!"
Nghe Kỳ Kỳ nói vậy, sắc mặt Lục Trần đột nhiên biến sắc nói: "Con có biết chuyến đi lần này có bao nhiêu nguy hiểm không? Không ai biết được vật chất của sao Neutron rốt cuộc là cái gì, cũng không ai biết sau khi tiếp cận rồi sẽ có những nguy hiểm gì, thậm chí nói không chừng còn trực tiếp bị nó hút vào trong thành thịt nát xương tan, bố tuyệt đối không cho phép con tham gia vào kế hoạch này!"
"Bố, con cũng không phải đến để cầu xin bố đâu.
" Kỳ Kỳ cười tinh quái, ngồi xuống bên cạnh Lục Trần.
"Bố cũng biết máy gia tốc ion lớn này là do con nghiên cứu ra, hơn nữa trêи tàu Corvette thực hiện chuyến đi quan sát sao Neutron lần này có rất nhiều kỹ thuật quan trọng mà con là người nắm rõ nhất, thậm chí có mấy nhóm mật mã đều là do con thiết lập…" Lục Kỳ Kỳ bộ dạng dương dương đắc ý nói.
"Con bé này sao lại bướng bỉnh thế? Kế hoạch này đầy rẫy những biến số, tính nguy hiểm cũng lên đến cực điểm, hơn nữa cho dù bố có đồng ý thì mẹ con cũng sẽ đồng ý sao? Nếu như bố để con đi, mẹ con không đánh chết bố mới lạ.
" Lục Trần kiên định lắc đầu.
Nhiệm vụ có tính nguy hiểm quá cao như vậy đương nhiên anh không thể để con gái mình tự tìm vào chỗ nguy hiểm được.
"Bố, bố đã nói kế hoạch này đầy rẫy những nguy hiểm thì bố càng phải để con đi chứ.
" Kỳ Kỳ chớp mắt một cái rồi nói.
"Tại sao?" Lục Trần nhìn con gái có chút không hiểu.
"Bố là lãnh tụ của nhân loại, đồng thời cũng là một nhà khoa học kiệt xuất, nếu như kế hoạch này nguy hiểm như vậy thì bố càng phải làm gương, đích thân đi quan sát có đúng không ạ?”
“Nhưng rõ ràng vẫn có rất nhiều chuyện còn đang đợi bố sắp xếp điều hành, cho nên chắc chắn bố không thể đi được.
”
“Vậy thì thân làm con gái của bố, đồng thời cũng là một nhà khoa học kiệt xuất của nhân loại, con có phải cũng nên đứng ra thay bố làm việc này không?"
Lục Trần nhíu mày, lại nghe Kỳ Kỳ nói tiếp: "Đúng rồi, nói đến trách nhiệm với xã hội loài người thì còn càng nên phải đi.
”
“Nếu như phát hiện ra trêи mảnh vỡ của sao Neutron có sự tồn tại của vũ khí vậy thì với năng lực và kiến thức của con con càng có được những những thông tin quan trọng từ đó hơn.
”
“Bố, bố đừng quên con là nhà thiên văn học kiệt xuất nhất hiện giờ đó nha.
"
Lục Trần không nói gì, ý của Kỳ Kỳ anh hiểu, nhưng Kỳ Kỳ là cô con gái duy nhất của anh, cho dù anh có hiểu thì cũng không thể quyết định được.
"Chuyện này tạm thời không nhắc đến nữa, bố đã sắp xếp đủ người rồi.
" Lục Trẫn vẫn lắc đầu.
"Bố, hình như con quên nói với bố một điều là con vẫn chưa đưa ra phần nòng cốt của bản cải tiến thiết bị đẩy ion lớn này, nếu như bố muốn có thì trước mắt cứ dùng sản phẩm thử nghiệm này đi vậy, không có kỹ thuật nòng cốt thì bố vẫn chỉ tạo ra thiết bị đẩy ion lớn bản cũ mà thôi.
"
Nói xong, Kỳ kỳ đứng lên quay người đi ra ngoài.
Lục Trần sững người, thật sự rất tức giận.
Anh đập mạnh một cái xuống bàn khiến đồ vật trêи mặt bàn rơi xuống dưới đất, hai người lính ngoài cửa lập tức đi vào, bọn họ đều kinh ngạc nhìn vào cảnh tượng trong phòng làm việc.
"Không có gì.
" Lục Trần xua tay, hai người mới đóng cửa lại đi ra ngoài.
Kỳ Kỳ lại quay người lại cười một cái thật ngọt, tinh nghịch nói với Lục Trần: "Bố, con biết bố không nỡ đánh con, cho nên bố để con uy hϊế͙p͙ bố một lần này đi, dù sao kỹ thuật trọng tâm ở trong đầu con, bố cũng không thể đập vỡ đầu con ra để xem đúng không.
"
"Con cứ qua được cửa của mẹ con và bà ngoại con đi rồi hãy nói.
" Một lúc lâu sau sự tức giận trêи gương mặt Lục Trần mới dịu xuống.
Nhìn nụ cười nghịch ngợm và tràn đầy sự tự tin của con gái, Lục Trần thật sự không nỡ lòng nào từ chối yêu cầu của cô.
"Bố, hay quá, không hổ là bố của con, sau khi quay về con nhất định sẽ đích thân chế tạo ra máy gia tốc ion lớn này.
" Kỳ Kỳ cười rồi rời khỏi phòng làm việc của Lục Trần.
Thật ra cô đã nói chuyện này với mẹ và bà ngoại mình rồi, chỉ là cô chưa nói với họ về tính nguy hiểm của kế hoạch này mà thôi.
Lục Trần bĩu môi không nói gì, sau đó gọi điện cho Trần Sơ Nhiên.
"Gọi Lam Linh và Từ Kinh đến đây.
" Nói xong liền cúp máy.
Trần Sơ Nhiên là trợ lý của anh, phòng làm việc ngay bên ngoài phòng làm việc của anh.
Mười phút sau, Lam Linh và Từ Kinh lần lượt đến văn phòng của Lục Trần.
Lam Linh bây giờ cũng là chỉ huy thứ hai của bộ phận lính đặc chủng quốc phòng.
Từ Kinh được Lục Trần bổ nhiệm làm thống lĩnh thân vệ binh.
Chức vụ này giống như với chức vụ thống lĩnh cấm quân của hoàng cung ở thời cổ đại vậy, là quân đội thân tín của hoàng đế, ngoài hoàng đế ra không ai có thể điều động được đội quân này.
Chức vụ hiện tại của Từ Kinh cũng giống như thống lĩnh đội quân đó, phụ trách sự an toàn của thủ phủ của quốc gia mới.
Từ Kinh lúc này đã là bố của ba đứa con rồi.
Nhưng trêи gương mặt của cậu ta dường như không nhìn ra được sự thay đổi của tuổi tác là mấy.
Chỉ là trải qua hơn 10 năm sương gió, trông cũng có vài phần cảm giác trải đời hơn.
"Nguyên thủ.
"
"Nguyên thủ.
"
Hai người đều cúi đầu chào Lục Trần.
Lục Trần gật đầu ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
Lúc này Trần Sơ Nhiên mang vào cho người bọn họ ly trà.
"Kế hoạch tàu Observer hai người chắc đã biết rồi chứ?" Lục Trần hỏi.
Hai người gật đầu.
"Là thế này, con gái tôi nó cứ nhất định đòi đi quan sát sao Neutron, hai người cũng biết kế hoạch này nguy hiểm thế nào, đầy rẫy những biến số không biết trước được, cho nên tôi muốn đích thân hai người đi theo nó.
" Lục Trần trực tiếp nói ra mục đích của anh.
Cho dù là Từ Kinh hay là Lam Linh, lúc này đều là những cường giả tuyệt thế của nhân loại, có hai người đích thân ở bên cạnh anh cũng yên tâm hơn chút.
Mặc dù dưới sức mạnh to lớn của sao Neutron kia thì ngay đến anh cũng không có bất cứ hi vọng sống sót nào, nhưng có hai người đi theo thì suy cho cùng vẫn an toàn hơn một chút.
Hơn nữa Lục Trần để Từ Kinh và Lam Linh đích thân ra mặt là cũng có dự tính của anh.
Anh biết tính cách của con gái mình, giống với anh năm 20 tuổi, quật cường, bướng bỉnh.
Nếu như đến lúc cô nhất định phải mạo hiểm thì những người khác căn bản không thể ngăn được.
Nhưng Từ Kinh vẫn luôn là vệ sĩ của Kỳ Kỳ, Lam Linh cũng là bậc trưởng bối của Kỳ kỳ, hơn nữa với mối quan hệ giữa hai người và Lục Trần thì vào thời khắc quan trọng có thể không để Kỳ Kỳ làm liều.
"Vâng.
" Hai người đều gật đầu, không có bất cứ ý kiến nào.
Lục Trần có ơn với Từ Kinh, mệnh lệnh của Lục Trần trước nay cậu ta chưa từng phản bác.
Còn Lam Linh, mối quan hệ giữa Lam Linh và Lục Trần có thể nói là từ kẻ thù trở thành bạn tốt, mặc dù có hơi chút phức tạp nhưng cô cũng không cãi lại mệnh lệnh.
Quan trọng hơn là Kỳ Kỳ là con gái của Lục Trần, cô càng phải dốc 200% sức lực để bảo vệ cho Kỳ Kỳ.
"Vậy vất vả cho hai người rồi, đúng rồi, nhất định phải nhớ, một khi xảy ra bất cứ nguy hiểm nào phải lập tức rời đi, dù sao chuyến đi này, hai người mới là những chỉ huy cao nhất, tất cả mọi người đều phải nghe mệnh lệnh của hai người.
Lam Linh quyết định, Từ Kinh hỗ trợ.
" Lục Trần căn dặn.
Hai người kiên định gật đầu sau đó rời khỏi phòng làm việc.