Ông Bố Siêu Phàm

"Cậu nói cái gì? Hồ Hồng trước là giúp tôi, bây giờ giúp Di Quân, thế mà cậu dám nói nó không có tư cách để cậu cảm ơn?" Vương Tuyết không ngờ rằng Lục Trần dám cãi lại bà, lập tức nổi giận.

Lục Trần bình thản, quay sang phía Hồ Hồng, trầm giọng nói: "Cậu dám gọi điện thoại hỏi bố cậu, là ông ta sau khi nói chuyện với Lục Trung thì mẹ tôi mới lấy được hợp đồng kia của tập đoàn quân Duyệt không? Rồi cũng là ông ta gọi điện thoại cho Vương tổng của Lục Thành bảo Vương tổng đưa dự án của Lục Thành cho vợ tôi?"

"Tôi..." Đối diện với chất vấn của Lục Trần, Hồ Hồng hơi hoảng loạn, bố hắn làm gì có bản lĩnh lớn đến thế.

Đừng nói đến đại gia Lạc Trung, cho dù là Vương tổng của Lục Thành, thì với cấp bậc của bố hắn cũng không thể tiếp xúc được, hai chuyện kia hoàn toàn không liên quan đến bố hắn.

"Anh rể, anh có ý gì? Vì anh là đồ vô dụng nên không muốn người khác có bản lĩnh sao? Nếu không phải bố của Hồ Hồng giúp đỡ vậy thì là anh chắc?" Nhìn thấy Lục Trần chất vấn bạn trai mình, Lâm Di Giai lập tức nạt lại.

"Có phải là anh giúp hay không không quan trọng, mấu chốt là tên nhóc kia có dám gọi điện hỏi bố hắn không hay thôi. Hoặc là mọi người có thể gọi điện thoại cho Lục Trung và Vương Khuê, số điện thoại của bọn họ con đều có, có muốn con cho mọi người không?" Lục Trần cười lạnh nói.

"Gọi thì gọi, đến lúc tự vả thì đừng có trách đưa em vợ như tôi không nể mặt anh." Lâm Di Giai cũng cười khấy nói.

Lục Trần nở một nụ cười khinh bỉ, để xem là ai mới là người tự vả.

"A Hồng, bây giờ cậu mau gọi điện thoại cho bố cậu đi, để cho ai kia biết nhà cậu giỏi như thế nào." Lâm Di Giai thôi thúc nói.

Lâm Di Quân và Vương Tuyết cũng nhìn Hồ Hồng. Hồ Hồng hơi do dự, trong lòng bây giờ một khoảng trống rỗng.

Nhưng theo sự ăn ý của hắn và bố hắn thì hắn quyết định lấy danh dự ra đặt cược một lần, nếu không để chuyện này bại lộ hắn không những mất hết danh dự, còn mất luôn cả cơ hội với Lâm Di Giai. Nghĩ là vậy, hắn kiên quyết lấy điện thoại ra gọi cho bố hắn.

"Bố, lần trước con nói với bố ra mặt nhờ đại gia Lục giúp đỡ chuyện của dì Tuyết, còn cả việc tìm Vương tổng nhờ ông ta đem dự án của Lục Thành cho chị Lâm Di Quân nhưng anh rể của Di Giai không tin, cứ bắt con phải điện thoại hỏi bố có phải thật không, bố giúp con nói rõ chân tướng với bọn họ đi." Tâm trí Hồ Hồng đang rất loạn, hắn muốn rời khỏi đây ngay lập tức.

Theo hiểu biết của hắn về bố hắn thì ông ta rất thông minh, mà hắn đã nói đến thế này, bố hắn nhất định hiểu ra tình hình rồi.

"Con trai à, bố đã nói với con bao nhiều lần rồi, làm người phải biết chừng mực, làm chuyện tốt cũng không nhất thiết phải nói ra, con vẫn còn non nớt quá. Người khác tin hay không thì liên quan gì? Con yêu Lâm Di Giai, âm thầm vì nó giúp đó là được rồi, nói ra làm gì để người ta cười cho. Được rồi, đừng để ý người khác nghĩ thế nào, tin hay không không cũng quan trọng, làm tốt việc của con là được rồi. Không nói chuyện với con nữa, vì giúp đó chị Di Quân của con, bây giờ bố phải mời Vương tổng đi ăn con nữa, tắt mắt đây." Bố của Hồ Hồng nói xong thì cúp máy luôn.

Hồ Hồng làm ra dáng vẻ không muốn nhắc lại, lời bố hắn nói người trong nhà chắc chắn đều nghe rất rõ rồi.

Bây giờ ngoài Lục Trần ra người trong nhà đều không nghi ngờ gì nữa, hơn. nữa trong lòng còn thầm thán phục bố của Hồ Hồng, đúng là rất biết thay người khác xử lý chiến trường, không hổ là sếp lớn của công ty lớn.

"Anh rể à, anh còn gì để nói không?" Lâm Di Giai kiêu ngạo nhìn Lục Trần hỏi.

"Anh rể, hi vọng anh vui với đáp án này." Hồ Hồng nhìn Lục Trần với khuyên mặt khiêu khích.

Lục Trần không để ý đến Lâm Di Giai, anh nhìn Hồ Hồng và cả người bố không biết xấu hổ của Hồ Hồng, hôm nay nhân sinh quan của anh đúng là được mở mang.

"Bố con các người rất giỏi, cực kỳ giỏi!" Lục Trần híp mắt, cười nói "Nhà cậu mở siêu thị đúng không, tôi hi vọng sau này bố con cậu sẽ không vì chuyện không biết xấu hổ hôm nay mà hối hận."

"Anh rể, chuyện nhà tôi mở siêu thị là thật, anh sẽ không vì chuyện bố tôi giúp đỡ chị Di Quân mà đến siêu thị nhà tôi để lừa đảo chứ?" Hồ Hồng cố ý trợn mắt, giả vời ngạc nhiên mà nhìn Lục Trần.

Lừa đảo?

Lục Trần cười lạnh, không muốn nói thêm gì.

"Đúng là bùn nhão thì không thể quét | lên tường mà, vô dụng." Vương Tuyết khinh thường lắc đầu nói.

Lâm Di Quân nhìn Lục Trần, trong lòng cũng đang phát cáu, nhưng cô không muốn nói gì Lục Trần trước mặt nhà ngoại, chỉ thở ra một hơi thật dài, rồi gọi Hồ Hồng: "Hồ Hồng, xin lỗi em, chị thay Lục Trần xin Lỗi em vì sự cộc cằn của anh ấy, cũng cảm ơn bố em vì đã giúp đỡ chị".

"Chị Di Quân, chị nói thế hơi nghiêm trọng rồi, thực ra em cũng không định nói chuyện này ra, chỉ là lúc nãy anh rể bức người quá đáng, em chỉ đành gọi điện cho bố em để đổi lại sự trong sạch cho em." Hồ Hồng tỏ ra cam chịu nói.

Lâm Di Quân căn bản không nhìn ra sự giả dối của Hồ Hồng, ngược lại còn cảm thấy chồng mình thua kém đứa em rể này, cách biệt quá rõ ràng.

Đúng là không thể đấu lại mà.

"Lục Trần, đến bây giờ cậu vẫn cảm thấy Hồ Hồng không có tư cách để cậu cảm ơn sao?" Vương Tuyết hỏi lại.

Lục Trần trong lòng có chút bực, nhưng nghĩ vẫn là nên nhịn lại.

Anh vốn có rất nhiều cách để lật tẩy sự vô sỉ của bố con Hồ Hồng, nhưng nhìn thấy thái độ của Vương Tuyết và Lâm Di Giai thì anh đổi ý rồi.

Thực ra anh rất thích cái cảm giác bọn họ bị lừa này, vậy cứ để cho bọn họ đắm chìm vào đó đi.

Từ hôm nay trở đi, anh cũng không định sẽ đến Lâm gia để chịu khinh bỉ nữa.

Còn về phần vợ anh, thì anh sẽ tìm cơ hội nói cho cô biết, còn cô có tin hay không thì phải xem cô ấy thế nào.

Lúc sáu giờ tối, Lâm Đại Hải cuối cùng cũng đi làm về, chị em Lâm Di Quân đã làm xong cơm nước để chuẩn bị ăn cơm.

"Chúc mừng sinh nhật bác, đây là bình hoa đời Đường cháu đã dốc sức mua về ở thị trường đồ cổ."

Lâm Đại Hải nhận lấy bình hoa nhìn, thử, bất kể là hoa văn hay gia công đều rất tinh tế, nhưng ông vừa nhìn đã biết đây là chẳng phải là bình hoa thời Đường gì cả, mà là sản phẩm phỏng chế của công nghiệp cận đại.

Nhưng dù là đồ phỏng chế, nhưng ông biết loại bình hoa này cũng phải tốn mười mấy hai mươi vạn tệ mới mua được, ông gật đầu nói: "Tiểu Hồ cháu có lòng rồi, Di Giai, con nhận bình hoa đi, bố thích lắm."

Được Lâm Đại Hải tán thưởng, Lâm Di Gia và Hồ Hồng rất xúc động.

"Anh rể, không phải anh cũng mua quà tặng bố sao, anh cũng lấy ra đây cho mọi người cùng xem đi." Hồ Hồng nhìn Lục Trần, cười khiêu khích.

Lâm Di Giai đang định đem bình hoa đặt lên kệ cũng dừng lại, muốn xem thử rốt cuộc Lục Trần tặng quà gì.

Lục Trần lấy cái ly từ trong túi ra, bước đến đưa cái ly đến trước mặt Lâm Đại Hải: "Bố, chúc mừng sinh nhật. Đây là ly Dạ Quang của thời Nam Tống, thích hợp để uống rượu nho, hi vọng bố thích."

"Trời ơi, cái ly này của anh là ly Dạ Quang sao? Anh rể, anh nghĩ em là con nít ba tuổi hả?" Nhìn thấy Lục Trần lấy ra một cái ly xấu không dám nhìn, Lâm Di Giai nhịn không được mà cười nhạo.

Hồ Hồng vẫn một mặt đầy kiêu ngạo, lúc nghe Lục trần nói cái ly đó là ly Dạ Quang của thời Nam Tổng hắn suýt chút nữa không kìm được mà cười thành tiếng.

Lâm Di Quân hơi ngại ngùng, muốn giải thích dù đây không phải ly Dạ Quang thì giáo sư Vụ Chính Đào cũng muốn trả hai lăm vạn tệ để mua nó.

Nhưng so với mấy người đang cười trào phúng kia, Lâm Đại Hải lại nhìn chằm chằm cái ly trước mặt, trong mắt đột nhiên quét qua một tia xúc động.

Cảm giác xúc động này khiến ông không thể vươn tay ra mà đón lấy cái ly trong tay Lục Trần. Nhưng đến lúc ông hồi thần trở lại muốn tiếp lấy cái ly, Vương Tuyết đã động tay trước.

"Lục Trần, cậu quá quắt lắm rồi, hồi nãy Hồ Hồng bị oan uổng thì không nói nữa, bây giờ lại dám lôi một cái ly nát ra mạo nhận ly Dạ Quang, cậu làm tôi quá thất vọng."

"Cậu nghèo thì tôi cũng nhịn rồi, chỉ cần Di Quân thích cậu thì tôi cũng không nói nhiều, nhưng nhân phẩm của cậu không ngờ tồi tệ đến mức này, bà này nhịn không nổi nữa rồi, cầm cái thứ đồ chơi đó của cậu cút khỏi đây, từ bây giờ đừng đến nhà bà làm người khác mất mặt!"

Vương Tuyết phẫn nộ thét lên, một tay hất đồ trong tay của Lục Trần, cái ly thuận theo rơi xuống nền nhà, xoảng một tiếng vỡ nát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui