Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y


Cừu Hành không muốn Giải Dương gặp nguy hiểm thêm lần nào nữa.

Còn Giải Dương hy vọng sẽ tìm ra Mộc Chu Dịch và Đào Ương càng sớm càng tốt.

Cả hai đã nói chuyện một lúc và cuối cùng đã chọn cách thỏa hiệp với nhau.

Quyết định đảm bảo an toàn cho Giải Dương càng nhiều càng tốt, cố gắng dụ được Mộc Chu Dịch và Đào Ương.
Giải Dương nói thêm: “Còn sự an toàn của anh?”
Cừu Hành nhìn Giải Dương, vươn tay ôm lấy cậu xoa xoa: “Ừm, tôi nhất định sẽ cẩn thận.”
Giải Dương hài lòng.
Phương pháp tóm được người cũng phải được chú ý, sau đó hai người thảo luận ngắn gọn về cách dụ Mộc Chu Dịch và Đào Ương, bắt hai người này một cách an toàn.
Cuối cùng, kết luận: Dụ được Mộc Chu Dịch ra chỉ có thể lợi dụng Phong Điển ngu ngốc.
Đào Ương rất thận trọng, muốn đả thương ai đó hắn nhất định sẽ mượn tay người khác, nhưng “bàn tay” mà Đào Ương có thể sử dụng lúc này, rốt cuộc cũng chỉ có một Mộc Chu Dịch, miễn là Mộc Chu Dịch bị loại bỏ, Đào Ương sẽ không còn cách làm tổn thương người khác một cách không kiêng nể gì nữa.
Việc lợi dụng Phong Điển rất dễ hiểu, vì Đào Ương đang lợi dụng Phong Điển nên họ có thể tung những thông tin sai cho Đào Ương thông qua Phong Điển và dẫn Đào Ương vào trong bình.
“Vậy thì em phải liên lạc với Phong Lâm.” Giải Dương lấy điện thoại di động ra, “Ngày hôm qua nhốt nó ở bên ngoài thì chi bằng hôm nay rủ nó đến nhà ăn cơm? đền bù cho nó, nhân tiện nói luôn kế hoạch lợi dụng Phong Điển.”
Cừu Hành gật đầu: “Tùy em, Dương Dương.”
“Dạ?”
“Xin lỗi.”
Giải Dương đang định nhắn tin cho Phong Thanh Lâm thì dừng lại, ngước mắt lên nhìn Phong Thanh Lâm và nhướng mày “Sao anh phải xin lỗi?”
Vẻ mặt của anh rất trầm và giọng điệu trầm hẳn xuống: “Nếu không có Phong Lâm và tôi, em sẽ không dính líu đến những chuyện này.

Mộc Chu Dịch là món nợ tình cảm của Phong Thanh Lâm, còn người Đào Ương nhắm tới chính là tôi, đây rõ ràng là rắc rối mà Thanh Lâm và tôi gây ra, nhưng hóa ra em lại bị họ làm tổn thương.

Tôi thật sự xin lỗi.”
“Vớ vẩn” Giải Dương cau mày và khiển trách bằng giọng điệu thường ngày của Cừu Hành “Mộc Chu Dịch nhăm nhe em không phải vì Phong Thanh Lâm, mà vì… à, bởi vì Dương Hành hủy hoại Hoàng Thiên, hủy hoại sự nghiệp và tất cả mọi thứ…..về phần Đào Ương… Nếu anh thực sự cảm thấy có lỗi, tại sao chúng ta không ly hôn đi nhỉ?”
Cừu Hành lập tức cau mày: “Cái gì?”
Giải Dương thoải mái dựa vào ghế sô pha, giơ chân để lên người Cừu Hành: “Lý do Đào Ương để ý đến em là vì em đang ở bên cạnh anh đó! Vì vậy, ly hôn nhé? Vì sự an toàn của em.”

“…tôi không bao giờ nghĩ đến điều này.

Tôi sẽ bắt Đào Ương.” Cừu Hành nhìn chằm chằm vào cậu, ngừng nói lời xin lỗi, nắm lấy chân Giảo Dương, đổi chủ đề “Lại không mang vớ, có máy sưởi ấm cũng không được phong phanh như này.

Lên lầu đi tất thay quần áo mau, chuẩn bị xong để đi làm.”
Con chuột bị doạ.
Giải Dương buồn cười, tiếp tục dùng chân để lên người Cừu Hành: “Không đi, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi.”
Cừu Hành nắm chặt tay Giải Dương, quay đầu nhìn cậu.
Giải Dương tìm ra một lý do rất chính đáng: “Em muốn viết xong bài hát mà em chưa viết xong vào buổi sáng.”
“… Vậy thì em nghỉ ngơi ở nhà đi.” Cừu Hành từ từ nới lỏng cổ chân Giải Dương, trông như thể anh Không đứng dậy.
“Mấy lần trước em thức khuya quá.

Em nên nghỉ ngơi thật tốt.” Giải Dương gật đầu nhìn thời gian: “Vậy thì đi Vinh Đỉnh đi, hôm nay chắc anh rất bận.”
Cừu Hành nhìn bộ dạng Giải Dương không thèm lưu luyến mình, mặc dù trong lòng cảm thấy cậu nên nghỉ ngơi thật tốt và chăm sóc sức khỏe, nhưng … anh đứng dậy, ấn chân cậu xuống và nói: “Viết nhạc thì viết nhạc, bữa trưa phải ăn đúng giờ.

Tôi sẽ đi làm về càng sớm càng tốt.


Giải Dương gật đầu và vẫy tay với Cừu Hành, như thể cậu đang nằm rất thoải mái và không muốn dậy.
Không thèm tiễn anh tới cửa luôn…..khoé miệng anh xị xuống, dời tầm mắt khỏi Giải Dương, bước ra ngoài một bước, lại vẫn không nhịn được quay đầu lại: “Em….em, không đến Dương Hành à?”
Giải Dương cười cười, đáp: “Hôm nay không đi, ngày mai mới đi.

Em đã hẹn với Tần Thành rồi.”
Đã được sắp xếp từ lâu.
Cừu Hành mím môi dưới, bước thêm một bước ra ngoài, sau đó đưa tay sờ lên vết sẹo trên đầu, giống như vô ý.
Giải Dương chú ý tới “À” một câu.
Cừu Hạn lập tức dừng lại nhìn Giải Dương, nói: “Không sao, em cứ nghỉ ngơi đi, vết thương của tôi không thành vấn đề, mặc dù lúc bận bịu có thể quên đội…”

“Trời lạnh, anh nhớ đội mũ.”
Cuối cùng Giải Dương cũng đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi tới hiên nhà và mở cửa tủ, lấy trong đó ra một chiếc mũ màu xanh đậm, ra hiệu cho Cừu Hành đi tới, “Anh đội đi.

Em mua quà giáng sinh cho anh, mà qua quên đưa nó cho anh.”
“…”
Cừu Hành bước qua với những bước chân nặng nề.
Giải Dương đội mũ cho Cừu Hành, thưởng thức một chút và thấy nó khá đẹp, sau đó giúp anh lấy áo khoác và để anh mặc vào, sau đó lấy chiếc cặp mà anh tháo xuống để trước và đưa nó cho anh, sau đó nhìn chằm chằm vào Cừu Hành đã thay giày.
Chuẩn bị đày đủ như này phải ra ngoài ngay lập tức.
Cừu Hành đặt tay lên nắm cửa: “Vậy thì tôi đi đây.”
“Ừm.

Nhớ bảo Chu Miểu lái xe chậm, ăn trưa đúng giờ, trưa phải ngủ một giấc, gửi tin nhắn cho em khi anh đến.” Giải Dương nghiêng người hôn Cừu Hành, “Buổi sáng đi sớm -” Cừu Hành ôm chặt cậu vào lòng.
Giải Dương cố ý hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“… Ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nếu muốn thì nhắn tin cho tôi.”
Giọng điệu đáng thương.
Giải Dương mỉm cười ngừng trêu chọc Cừu Hành, ghé sát tai anh thì thầm: “Thật ra, lâu lắm em không bị ‘làm’, ngày hôm qua hì hục như vậy khiến em hơi mệt nên muốn nằm nghỉ một ngày.” Nói xong lùi lại, vẫy tay với anh: “Nhớ về sớm nha.”
Vẻ mặt của đơ ra, sau đó đột nhiên ho khan một tiếng, nhanh chóng liếc Giải Dương một cái rồi dời đi, nói: “Vậy thì em nghỉ ngơi cho tốt, đừng ăn đồ nặng.

Nếu cảm thấy thực sự không thoải mái, hãy gọi bác sĩ…tôi sẽ về sớm.” Nói xong anh mở cửa.
Giải Dương lùi lại để nhường chỗ cho Cừu Hành.

Sau khi Cừu Hành đi ra ngoài, anh đột nhiên quay lại và cúi xuống hôn Giải Dương rồi mới thật sự rời đi, trước khi đi còn không quên thân mật đóng cửa lại để giúp Giải Dương chắn gió lạnh bên ngoài.
Giải Dương chạm vào đôi môi đã hôn, mỉm cười, trở lại phòng khách, đi tới cửa sổ kính suốt, nhìn anh lên xe rời sân, sau đó quay lại phòng ăn nhìn sư phụ Liêu đang bận rộn trong bếp, hỏi: “Cần cháu giúp gì không?”
Sư phụ Liêu đang chuẩn bị nguyên liệu làm bánh mỉm cười xua tay: “Không cần đâu, cứ đi nghỉ ngơi đi.

Đã nhiều năm rồi chưa tổ chức sinh nhật cho A Hành.


Hôm nay muốn làm bánh.”
Giải Dương rời khỏi bếp.

Nhìn đồ trang trí Giáng sinh trong phòng rồi xắn tay áo lên.
Những món đồ trang trí này tuy đẹp nhưng dù sao nó cũng là món đồ giáng sinh đã qua, nên thay bằng thứ gì đó phù hợp hơn cho ngày sinh nhật.

Sau bữa trưa, Liễu Toa vội vã từ Dương Hành để giúp Giải Dương chuẩn bị một sinh nhật bất ngờ cho Cừu Hành.
Bảo mẫu, sư phụ Liêu, Ngô Thủy, cộng với Giải Dương và Liễu Toa, cả nhóm bận rộn đến hơn ba giờ chiều mới hoàn thành việc trang trí nhà cửa.
Cuối cùng, cậu vẫn giữ cây thông Noel nhỏ trong phòng khách và đống quà dưới gốc cây, sau đó dựng một núi quà nhỏ với những món quà mà mọi người đã chuẩn bị cho Cừu Hành.
Sau khi hoàn thành công việc, Liễu Toa, bảo mẫu và sư phụ Liêu đi chuẩn bị bữa ăn sinh nhật cho Cừu Hành, trong khi Giải Dương tiếp tục viết bài hát mà cậu chưa viết xong vào buổi sáng.
Sau bốn giờ chiều, Phong Thanh Lâm vội vàng trở về.
“Cháu đã nói chuyện với Phong Sang.

Hắn rất cảnh giác và không chịu nói, cháu quyết định hai ngày nữa gặp lại hắn, doạ hắn một chút.”
Giati Dương đưa tay lên vỗ vai Phong Thanh Lâm: “Chuyện này sẽ nói sau, vào phòng bếp giúp rửa bưng đồ ăn ra.”
Phong Thanh Lâm nhìn căn bếp sau khi nghe xong lời này, ngẩn người vài giây, sau đó quay lại nhìn Giải Dương, nghiêm mặt nói: “Cậu nhỏ, cảm ơn và xin lỗi.

Trước đây cháu chưa có thời gian để nói chuyện với cậu.

Kéo cậu tham gia vào tranh chấp mối quan hệ giữa cháu và Mộc Chu Dịch — ơ.”
Giải Dương cắm vào miệng Phong Thanh Lâm món dim sum, vỗ chiếc dim sum trong tay: “Cậu đừng nói như vậy với tôi, thay vì phí thời gian ở đây xin lỗi, tốt hơn là cậu nên đi bếp để phục vụ thêm hai món nữa.”
Phong Thanh Lâm che miếng ăn nhẹ trong miệng, nói mơ hồ: “Nhưng …”
“Đừng nói nhảm nữa, tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài đấy.”
Phong Thanh Lâm im lặng ngay lập tức và thành thật quay người bước vào bếp.
Khi năm giờ mười phút nữa, Giải Dương nhận được báo cáo từ nội gián Chu Miểu, Cừu Hành tan sở sớm và rời Vinh Đỉnh về nhà.

Giải Dương vội vàng nhắc mọi người vào vị trí của mình và chờ chuột của cậu trở về nhà.
Năm giờ rưỡi, xe của Cừu Hành lái vào sân.
Giải Dương đếm thời gian, rồi ra mở cửa.
Cừu Hành ở ngoài cửa rõ ràng là sửng sốt, sau đó anh vội vàng bước tới, dùng tay trái đóng cửa lại, cau mày nói: “Sao em ăn mặc như thế này mà mở cửa, cẩn thận-“

Giải Dương ôm Cừu Hành và bịt tai anh.
Phong Thanh Lâm và những người khác đang đợi ở góc xông ra và tháo tung pháo nhỏ bắn ra.
Bang bang bang bang.
Những dải ruy băng sặc sỡ nổ tung cả một góc trời, Giải Dương buông tay bịt tai Cừu Hành ra, buông anh ra, cười rạng rỡ với anh: “Chúc mừng sinh nhật, chúc mừng A Hành thành công ba mươi tuổi.”
Cừu Hành giữ nguyên tư thế ôm chặt Giải Dương, nhìn lên những dải ruy băng đang rơi xuống, nhìn về phía Phong Thanh Lâm và những người khác đang bị ép sang một bên nói lời chúc phúc.

Cuối cùng, ánh mắt rơi vào trên mặt Giải Dương với nụ cười nhếch mép, của anh biểu cảm hơi mờ đi, khóe miệng nhếch lên, đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Giải Dương.
“Lại nghịch ngợm làm trò ngốc rồi.”

Lúc mười giờ tối, Weibo của Cừu Hành đột nhiên cập nhật rất nhiều video và hình ảnh.

Vô số người đã phấn khích trước Weibo Giáng sinh mà Giải Dương đăng ngày hôm qua, và những fans thịt cua đang xin thêm bình an lao vào, sau đó trở nên điên cuồng.
Cừu Hành đã đăng tổng cộng ba video và hơn 20 bức ảnh.
Trong video đầu tiên, Giải Dương ngồi trên ghế sofa bên cửa sổ, tay cầm cây đàn guitar, cúi đầu và hát và hát.

Ánh sáng ban mai bao phủ lấy anh ấy, lót cây thông Noel lộng lẫy bên ngoài cửa sổ và làn nước mờ ảo của đài phun nước.

Mọi thứ trông ấm áp và rất đẹp.
Trong video thứ hai, Giải Dương ngồi trên sàn nhà và mở hộp quà dưới một cây thông Noel nhỏ, sau khi mở hộp, một chiếc nĩa với một miếng bánh bất ngờ vươn ra khỏi máy quay đến bên miệng của cạu, Giải Dương liếc mắt nhìn, cậu mỉm cười rồi ăn cái bánh ngọt, mơ hồ nói: “A Hành, anh cũng ăn đi.”
Với đoạn video thứ ba, trên bàn tiệc đầy ắp tiệc sinh nhật, Giải Dương chỉ vào một trong những món ăn, nói: “Em đã làm cái này, anh thử xem có thích hay không.”
Video là tất cả về Giải Dương, các bức ảnh đều là ảnh nhóm.

Hầu hết những người trong bức ảnh đều bị làm mờ, chỉ có Giải Dương và Cừu Hành lộ mặt.

Trong tất cả các bức ảnh nhóm, Giải Dương và Cừu Hành đều gần nhau.

Nụ cười trên khuôn mặt của họ và cử chỉ đến gần nói rõ với mọi người rằng Cừu Hành thực sự đã bình phục, anh đang hồi phục rất tốt, và Giải Dương rất vui.
Hàng loạt bình luận đầy mùi chanh tràn ngập khu vực bình luận, đại loại là “Tôi cũng muốn đút bánh cho Dương Dương”, “Tôi cũng muốn ăn các món của Dương Dương”, “Tôi cũng muốn tổ chức chụp ảnh nhóm với Dương Dương”, trong số các bình luận “Có quá nhiều quà để mang đi”, một bình luận hỏi đáp nhận được nhiều lượt thích nhất.
Sailing away: Chờ đã, bài hát này là gì? Giai điệu rất lạ, chắc tôi chưa nghe bao giờ, vậy đây có phải là bài hát mới không? Thật sự? là một bài hát mới phải không?
Ngày hôm sau sau khi Giải Dương dậy, cậu lướt bình luận trên Weibo, nhướng mày và share lại bình luận này, với dòng chữ: Đó là bài hát mới có tên (Giá trị yêu thíc), sẽ được phát hành vào ngày đầu năm mới..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận