Sau khi Đồng Kiếm nói chuyện với fans, sân khấu lại tối sầm.
Giải Dương bước ra khỏi bóng tối.
Đoạn tiếp theo thuộc về Đồng Kiếm và những người khác, cậu có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Trên sân khấu, khúc dạo đầu của một trong những bài hát nổi tiếng “dream” của IUD vang lên. Giải Dương đi vào hậu trường, Hồ Tiêu lập tức chào hỏi, rồi dí điện thoại vào tay cậu rồi nói: “Nhìn này! Nhìn xem! Mấy cái tài khoản influences trên Weibo đó đều là đồ đê tiện, cậu còn chưa hát xong, tụi nó lén lút xóa tất cả các bài phốt cậu! Moẹ! Tôi sẽ tính sổ từng tài khoản một! ”
Giải Dương nhìn vào màn hình điện thoại và thấy trang chủ Weibo của một nhà phê bình âm nhạc nổi tiếng vừa đăng Weibo.
Ông già có đôi tai rất khó nghe: Tôi vừa mới xem màn biểu diễn của một người mới trẻ tuổi vừa rồi bị mấy ngàn người mắng, tôi chỉ muốn nói, những người mới đến trình độ mà bị phốt thì muốn đòi hỏi như thế nào nữa? Dự định IUD mới, lấy thượng dự định không nói tôi ủng hộ Giải Dương, giọng hát của đứa trẻ này thật tuyệt vời!
“Ngoài ra còn có một phòng phát sóng trực tiếp, bọn họ sẽ lật họng. Vụ trước đó mù mịt đến mức tôi không thể xem được!” Hồ Tiêu lại gõ vào điện thoại và gọi phòng phát sóng trực tiếp ra ngoài.
Giải Dương nhìn sang.
Sức nóng trong phòng truyền hình trực tiếp đang lan nhanh, và nhiệt trong phòng phát sóng trực tiếp cũng tăng vọt.
——Tôi giờ trong đầu tôi hiện lên tiếng hát trầm thấp của Giải Dương, đúng là sát thủ âm thanh, sát thủ âm thanh tuyệt đối.
—— cái gì cũng không nói, thật hương.
—— tôi nghe nói ở đây bị vả mặt? Tôi đã bỏ lỡ phần mở đầu và bầu không khí trên Weibo thật kỳ lạ, rốt cuộc thế nào?
——Tôi nổi da gà khi Giải Dương hát.
——Bài hát này khó quá. Tác phẩm này có thực sự do Giải Dương làm ra không?
—— tôi đến muộn, thế hệ thứ hai giàu có bị lật xe không? Thế hệ giàu có thứ hai có bị lật xe không?
—- Biến moẹ mày đi!
——Có cảm giác Giải Dương không hát mấy lời, cứ đứng cách xa máy quay không phải là cậu ta làm buổi biểu diễn này chỉ để ca ngợi chính mình sao? Chỉ vậy thôi à?
—— Sao chỉ có ba người hát “Dreaming”, vậy Giải Dương đâu?
—— bị xé không dám lên sân khấu.
—— Yếu ớt nói một câu, thật ra tôi vẫn luôn thấy Giải Dương rất đẹp trai, nhưng tôi chưa bao giờ dám khen vì sợ bị xâu xé.
——Hahahaha, em là fan đen của Mạc Bân, em vui quá. Giải Dương thật tuyệt vời! Mạc Bân, một bài hát mới đẳng cấp này, một người mới với âm sắc này, anh có hối hận vì dự định bay solo không?
—— Giám đốc truyền hình không có linh hoạt nhe, lúc này đáng nhẽ phải quay Mạc Bân!
—— Mạc Bân đã đi chưa? Chẳng phải anh ấy vẫn giống như “Dù anh em tôi phản bội tôi, nhưng tôi quyết định chịu đựng nỗi buồn và cổ vũ cho màn biểu diễn kỷ niệm của IUD ” sao? Anh ấy vẫn buồn à? Hahahahaha, IUD lại sắp cất cánh rồi, anh ấy có mừng cho anh em không? Hahahaha!
Hồ Tiêu nói: “Hả giận thôi”
Giải Dương cười nhạt, gật đầu trả lại điện thoại cho Hồ Tiêu, bước sang một bên ngồi xuống, sau khi nhớ lại cảm giác hát trên sân khấu, cậu lấy điện thoại ra và gửi WeChat cho Cừu Hành: Anh nghe có thấy hay không?
Cừu Hành giây lại: Em đang ở đâu?
Giải Dương: Tí nữa lên sân khấu sau.
Cừu Hành: Là bao lâu?
Giải Dương: Khoảng một giờ sau.
Sau một hồi im lặng.
Cừu hành: khó nghe ll! lãng phí thời gian!
Ghế VIP.
Vẻ mặt khá là u ám, Cừu Hành nhét điện thoại vào túi, yêu cầu Liễu Yoa đeo nút tai và tai nghe cách âm rồi dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Nền tảng phát sóng trực tiếp là của anh, Liễu Toa cũng đã nhắc nhở trước, không lo bị máy quay bắt gặp.
…
màn trình diễn trên sân khấu vẫn tiếp tục.
Khi chỉ còn lại ba người trên sân khấu, khán giả náo loạn một hồi nhưng ngay sau đó, khúc dạo đầu của “báo mộng” vang lên, mọi người gạt bỏ nghi ngờ và tích cực cùng xem l IUD. Người hâm mộ thậm chí còn có chút vui mừng. Đối với họ, những bài hát cũ của IUD chỉ nên được hát bởi thành viên cũ của IUD thôi, thiếu một người cũng không sao cả.
Năm năm, bốn album, 42 bài hát, trong đó 20 bài do Hứa Thần Hạo sáng tác.
Tiếp theo là “Dreaming”, rồi đến “Imagination”, rồi đến “Unity” … Từng người một, cả ba hát không dừng lại, không nói chuyện với fan, chỉ thỉnh thoảng vẫy tay chào fan. Họ đã dùng tất cả sự nghiêm túc và tập trung để trình bày những bài hát của IUD cuối cùng một lần sân khấu.
Sau khi hát hết hai mươi bài hát do Hứa Thần Hạo viết, cuối cùng họ cũng dừng lại.
Tiếng nhạc biến mất, và tiếng thở dốc của ba người họ qua micro.
Khán giả lặng đi, người hâm mộ trông chờ vào những thành viên IUD đẫm mồ hôi trên khán đài.
Đồng Kiếm giơ tay lên, vui vẻ hô to: “IUD năm tuổi!”
fan cũng hô theo.
Kha Lam và Hứa Thần Hạo mỉm cười. Đồng Kiếm lại giơ tay: “Chúc mừng sinh nhật chúng tôi!”
Khán giả reo hò, hô chúc mừng sinh nhật
Đồng Kiếm giơ tay đè xuống, tiếng hoan hô của mọi người cũng dần dần hạ xuống.
“Tôi rất vui khi được cống hiến màn trình diễn này cho mọi người.” Đồng Kiếm hít một hơi thật sâu, đột nhiên quay sang bên và hào hứng nói, “Bây giờ, tôi rất vui được chính thức giới thiệu thành viên mới của IUD, Giải Dương! Hoan nghênh! “
Khán giả im lặng., Và sau đó thưa thớt tiếng vỗ tay với sự ngập ngừng và không chắc chắn. Sau khi bị tẩy não bởi bể phốt trong hai tháng, hầu hết người hâm mộ đã không thể chấp nhận Giải Dương vào nhóm khi chỉ nghe một bài hát mới. Và bài hát mới hay gì đó, nghe nói là của người khác do Giải Dương mua …
Cừu Hành mở mắt, tháo tai nghe và nút tai, mặt đen lại khi nghe thấy tiếng vỗ tay chiếu lệ.
Đồng Kiếm không ngờ mọi chuyện lại như thế này, ở lại một lúc rồi lại nói: “Hoan nghênh Giải Dương!” Tiếng vỗ tay lại vang lên, sau đó nhanh chóng dừng lại.
Kha Lam và Hứa Thần Hạo cau mày.
Giải Dương cầm một cây guitar và bước lên sân khấu trong một bầu không khí không được chào đón như vậy. Cậu thay một chiếc quần jean chữ T màu trắng đơn giản, ăn mặc trẻ trung, giản dị, đứng bên cạnh Đồng Kiếm và những người khác trong trang phục lộng lẫy, có vẻ lạc lõng.
Cừu Hành nghe thấy tiếng fan xì xào bên tai, giải thích rằng Giải Dương đang cố tình đặc biệt, giả vờ tươi tắn, tức giận siết chặt tay ghế.
Giải Dương không quan tâm đến thái độ của người hâm mộ, cầm lấy chiếc micro mà Đồng Kiếm đưa, nhìn về hướng ghế VIP, tìm chính xác vị trí của Cừu Hành, cậu cười nói: “Một bài hát tên ” Luân hồi ” dành tặng cho người đã vì tôi đến đây xem.
Cừu Hành dừng lại, từ từ buông tay.
Sau khi Giải Dương nói xong, cậu ấy trả lại micro cho Đồng Kiếm, không quan tâm đến thái độ của người hâm mộ, cậu bước đến chiếc micro và chiếc ghế do Kha Lam và Hứa Thần Hạo kê cho mình, ngồi xuống, ôm cây đàn trên tay, và điều chỉnh chiều cao của micrô.
Đèn trên sân khấu từ từ mờ đi, Đồng Kiếm và những người khác đi ra ngoài, chỉ có một đám đèn pha chiếu xiên phía trên bao phủ Giải Dương.
Lại có một trận náo loạn trên khán đài, không biết bắt đầu từ đâu, những ngọn đèn hỗ trợ bảy sắc cầu vồng bỗng vụt tắt từng cái một, bảng đèn của người hâm mộ lần lượt tắt. Trong nháy mắt, khán phòng gần như tối đen, chỉ còn lại vài ngọn đèn thưa thớt.
Biển Đen.
Đồng Kiếm, người đã bước xuống, muốn quay trở lại sân khấu khi nhìn thấy điều này, nhưng đã bị Kha Lam và Hứa Thần Hạo kéo lại.
“Xx.” Hồ Tiêu chửi thề một tiếng rồi đỡ Đồng Kiếm, “Rõ ràng là hát mấy bài mới rồi, sao vẫn thế này! Đừng đi, Giải Dương nói đúng, sẽ có lúc tụi nó sẽ phải khóc xin lỗi Giải Dương! ”
Ghế VIP.
Ngay cả khi anh không hay đi xem buổi biểu diễn nhiều lắm, Cừu Hành biết rằng tình huống hầu hết các đèn trong khán giả bị tối là không đúng lắm, Anh cau mày nhìn Liễu Toa bên cạnh, hỏi: “Làm sao vậy?”
Liễu Toa thấp giọng giải thích ý nghĩa của Đèn đen.
Vẻ Mặt Cừu Hành chìm xuống, anh âm trầm nhìn lại khán phòng tối om phía sau, và nói với Hà Quân ở phía bên kia: “Đi mua mấy thứ sáng sủa, đắt tiền và tốt nhất đi!
Hà Quân” … Chủ tịch ơi, anh phải tự làm đèn ạ, Cây lightstick tiếp ứng đã được nhân viên cấp khi vào địa điểm của chúng ta đã bị anh ném vào thùng rác rồi ạ. “
” … ” Cừu Hành sốt ruột nói:” Lấy lại đi! “
Hà Quân quay đầu lại nói với Chu Miểu đang ở bên cạnh:” Chủ tịch muốn anh đi nhặt cây lightstick “
… Cậu đánh rắm! Rõ ràng bảo cậu nhặt nó lên!
Chu Miểu nhìn biểu cảm của Cừu Hành, không dám nói chuyện, đứng dậy đi về phía khu tiếp ứng
Liễu Toa nghĩ đến điều gì đó, và nói điều gì đó vào tai Cừu Hành. Cừu Hành nghe cô nói và lấy điện thoại di động ra.
Trên sân khấu.
Sau khi điều chỉnh vị trí của micro, Giải Dương ngẩng đầu liếc nhìn khán phòng gần như tối om, đang định thu hồi ánh mắt bắt đầu hát, Giải Dương đột nhiên nhận thấy trên ghế VIP có chút ánh sáng. Nó khác với ánh sáng màu của cây lightstick, nó giống như một ngôi sao, chỉ có một điểm, đó là màu trắng.
Cậu nhìn sang, bởi vì sân khấu rất tối, rất may cậu vẫn nhìn thấy Cừu Hành đang cầm điện thoại di động với khuôn mặt đen kịt, không tiếng động cười một cái, cúi đầu, nhẹ nhàng gẩy đàn.
Tiếng nhạc du dương và êm dịu tuôn ra, như gió thổi ngang hồ, đưa từng lát vi ba lên. Bầu không khí của sân khấu được làm ấm, Đồng Kiếm và những người khác ngay lập tức dịu đi.
Giải Dương ghé sát vào micro và hé môi hát những lời đầu tiên.
Âm thanh trong trẻo cùng với tiếng đàn chậm rãi phát ra, giống như một cục đá rơi xuống hồ, làm phiền nơi ngứa nhất của tai người và móc vào nơi yên tĩnh nhất của tâm trí người.
Có một sự náo động trong khán giả.
Long Thụ Vưu hai mắt sáng ngời một cách kinh ngạc, bất giác nghiêng người về phía trước.
Ngược lại, Mạc Bân mềm nhũn trên ghế, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn muốn đi, nhưng Hoàng Mặc ở bên trái và Long Thụ Vưu ở bên phải, hắn không thể đi, đi rồi sẽ không tẩy trắng được.
Và … Hắn nhìn Giải Dương trên sân khấu với ánh mắt ghen tị.
Giải Dương không nên như thế này.
…
Giải Dương chìm trên sân khấu ngay từ khi hát những câu hát đầu tiên. Suy nghĩ của cậu chìm vào âm nhạc, những gì hiện ra trước mắt cậu là những mảnh vụn của mạt thế.
Khi chuẩn bị cho một ca khúc solo, điều đầu tiên cậu nhớ đến chính là bài hát ” Luân hồi” này.
“Luân hồi”, bốn mùa luân hồi, sinh mệnh không thôi. Đây là ý nghĩa của bài hát này.
Năm đầu tiên mạt thế, tuy gặp khó khăn nhưng trong lòng cậu vẫn nuôi hy vọng. Lúc đó, một giai điệu chợt hiện lên trong tâm trí cậu, nó trầm lắng, hơi buồn nhưng lại có nền nhạc ấm áp.
Ngay sau khi viết ” Luân hồi”, cậu thực sự nhận ra sự tàn khốc của mạt thế, biết rằng hy vọng không còn nữa, và những gì còn lại là sinh tồn qua đau đớn, vì vậy cậu ý thức sự tồn tại của ” Luân hồi “.
Giờ đây, hy vọng mà cậu nghĩ là không thể vào thời điểm đó đã đến với cậu, cậu đào bài hát từ trong sâu thẳm ý thức của mình, và muốn dùng nó để chính thức từ biệt cuộc sống cuối cùng tuyệt vọng.
Giải Dương rũ mắt xuống và hát vào micro.
Không có kỹ thuật chói lóa khó khăn, không có cách sắp xếp phức tạp, không có ca từ lộng lẫy, âm nhạc đơn giản, nhưng nó lại đi vào lòng người.
Cậu nói: Đau đớn và tuyệt vọng nhanh kết thúc đi, tương lai tốt đẹp tại sao còn chưa tới?
Nguồn nước bị ô nhiễm, động vật bị biến dị, trật tự xã hội mất cân bằng, vạn vật mục nát … Lá cây rơi vào nguồn nước ô nhiễm, chuyển sang màu đen và thối rữa, cuối cùng chúng được rửa sạch trên một mảnh đất sạch. Hạt giữ trên lá rơi xuống đất, bén rễ và nảy mầm.
Cậu nói: Một tương lai tốt đẹp nhất định sẽ đến.
Tiếng hát dần dần không còn.
Có một sự im lặng chết chóc.
Cừu Hành định thần lại, là người đầu tiên vỗ tay.
Liễu Toa và những người khác cũng vỗ tay. Dần dần tất cả mọi người ở ghế VIP đều vỗ tay, rồi đến khu vực khán giả phía sau ghế VIP, khu vực khán giả hai bên trái phải, và khu vực khán giả tầng hai … Những tràng pháo tay chẳng mấy chốc đã tràn ngập khán đài.
Giải Dương thu hồi suy nghĩ, nhìn thẳng vào đèn ánh sao trên bàn VIP, đứng dậy đặt cây đàn xuống, cầm micro trên giá lên.
Những người hâm mộ dường như thoát khỏi sự bối rối trước tiếng hát của cậu, và đột nhiên họ tỉnh lại và ngừng vỗ tay vì xấu hổ.
Khán giả lại rơi vào im lặng chết chóc.
Giải nhìn khán giả và nói: “Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của tôi trên sân khấu. Tôi rất vui.”
Vẫn im lặng.
“Tôi đã từng nói qua là muốn những người đã mắng tôi phải khóc và xin lỗi, các bạn ở đây hẳn là đều đã mắng tôi.”
Một tiếng “Ah” trầm thấp vang lên trong khán giả, và mọi người bắt đầu náo loạn.
“Bây giờ tôi xin rút lại câu này.”
Sự náo động trong khán phòng càng lớn hơn.
“Nếu các bạn có thể tiếp tục ủng hộ mọi người trong IUD mới trong tương lai, tôi sẵn lòng xin lỗi các bạn.” Giải Dương cúi người “Tôi xin lỗi.”
Khán giả dần trở nên yên lặng.
Trong phòng truyền hình trực tiếp cũng dừng lại.
Sau khi ở lại vài giây, Giải Dương đứng thẳng người nói: “Bây giờ giao lại sân khấu cho Đồng Kiếm.” Nói xong liền lui vào trong bóng tối rồi biến mất hoàn toàn.
Tiếng trống vang lên, rồi dần dần dày đặc hơn, khúc dạo đầu của một bài hát mới vang lên, và sân khấu tối lại bừng sáng. Đồng Kiếm đã thay trang phục, đứng trên bục cao bên trái với đôi mắt đỏ hoe, khi máy quay chuyển đến khuôn mặt anh ấy, anh ấy không thể không thốt lên: ” Dương Dương nói vậy là tóit rồi, anti nói các bạn tin, account marketing nói các bạn cũng tin, ngay cả người đã rời đi nói các bạn cũng tin, nhưng chúng tôi nói, các bạn như thế nào cũng không chịu tin “.
Đã qua câu đầu tiên của lời bài hát. Hồ Tiêu, Kha Lam, và Hứa Thần Hạo ở phía sau không muốn đổ lỗi cho Đồng Kiếm về sai lầm này.
Khán giả im lặng.
Đồng Kiếm lau mặt và nói: “Phần đệm nên chơi lại lần nữa, Mọi người phải nghe hẳn hoi đấy nhé. Bài tiếp theo” Indus Talk “là bài hát solo do Dương Dương viết cho tôi, Đây cũng là bài mở đầu chương mới của tôi, các bạn nhất định phải nghe hẳn hoi đấy nhé ”
Nhạc đệm dừng lại, rồi lại bắt đầu, Đồng Kiếm quay sang một bên điều chỉnh hơi thở , cảm tốt rồi mới đưa micro lên môi.
Vài giây sau, khán đài bùng nổ.
Ca khúc solo? Sự khởi đầu của một chương mới? Nó có nghĩa là gì? Không phải vừa giới thiệu thành viên mới à? Và anh ấy, bọn họ không muốn tẩy chay thành viên mới nữa …
_________________
(1) lightstick tiếp ứng
(2) Biển đen
//
Biển đen
Lightstick