Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y

WeChat im như đá chìm đáy biển.

Giải Dương đợi một lúc nhưng không thấy anh trả lời, thoát khỏi khung chat với Cừu Hành rồi mở WeChat của Quý Trạch Huy và gõ.

Giải Dương: Ai ở Hoàng Thiên đồng ý cho Mộc Chu Dịch đi thử giọng cho (Âm nhạc gia điên cuồng?)

Quý Trạch Huy vài giây sau rep: Hà Như Hân đó, quản lý bộ phận điện ảnh và truyền hình, là con trai của tổng giám đốc Hoàng Thiên, Hà Tấn.

Giống như nội dung trong truyện gốc, Hà Như Hân và Hà Tân chỉ là bọn cấp trên yêu thích luật bất thành văn.

Giải Dương: Tìm cách nói với hắn ta rằng Mộc Chu Dịch quay phim “Âm nhạc gia điên cuồng” còn tiếp cận Thẩm Ngạn, cố gắng nhảy vào Hoàn Vũ thông qua Thẩm Ngạn còn Thẩm Ngạn đã bị thuyết phục.

Quý Trạch Huy: Mộc Chu Dịch muốn sang công ty khác á?! Công ty một năm này đã nghiêng tài nguyên hết về cho của cô ta. Tại sao lại muốn đổi công ty?

Giải Dương: *’móc nối tiếp’ thôi.

Dựa dị năng tăng độ yêu thích kia, dựa vào đấy lấy tài nguyên, nhưng lại không muốn trả giá gì, muốn bỏ chạy.

Quý Trạch Huy:?

Giải Dương: Cứ làm đi, làm xong có lợi cho anh.

Quý Trạch Huy nhanh chóng gửi một icon bắt tay.



Quý Trạch Huy làm nhanh gọn không ngờ, chỉ một giờ sau, đã gửi tin trả lời.

Quý Trạch Huy: Tôi nhờ người đi nói rồi, tôi còn xạo là tôi nghe được từ bên Hoàn Vũ. Hà Như Hân rất tức giận tìm người đại diện của Mộc Chu Dịch. Đại diện của Mộc Chu Dịch, là Lữ Trí cũng không biết Mộc Chu Dịch muốn đổi công ty.

Sau khi nói chuyện với Hà Như Hân, anh ta còn ngay lập tức đặt chuyến bay nhanh nhất đến thành phố H, chắc đến nói chuyện thẳng mặt với Mộc Chu Dịch.

Quý Trạch Huy: Mộc Chu Dịch muốn thay đổi công ty thật đấy à? nếu thật thì lần này cô ấy đã đắc tội với công ty và Lữ Trí rồi. Lúc trước Lữ Trí chọn ảnh hậu mà chọn một người mới là cô ấy, một năm nay đối với cô thật tâm như vậy mà ổ lại muốn đổi công ty? Tôi còn không thể làm trái lương tâm như vậy.

Giải Dương: Vậy thì anh thực sự đánh giá quá cao bản thân mình rồi.

Quý Trạch Huy: …

Quý Trạch Huy gửi một icon dao nhỏ qua, thể hiện sự tức giận của mình.

Sau khi nói chuyện với Quý Trạch Huy, Giải Dương chú ý của đến cái tên “Lữ Trí.”

Lữ Trí, người đại diện kim bài của Hoàng Thiên, từng mang về một ảnh hậu và một nhóm nhạc nữ cho Hoàng Thiên. Trong truyện gốc, Mộc Chu Dịch sang công ty khác cũng mang theo Lữ Trí. Mà Lữ Trí đối xử trung thành tận tâm như thế ít nhiều là do bàn tay vàng ảnh hưởng.

Giải Dương mỉm cười.

Cậu đã từng nghĩ bàn tay vàng của Mộc Chu Dịch rất phiền, nhưng giờ lại cảm thấy thói quen dựa dẫm vào bàn tay vàng mọi lúc mọi nơi của Mộc Chu Dịch cũng khá ổn.

Trước khi đi ngủ, Giải Dương gọi lại cho Cừu Hành.

Lần này điện thoại không tắt nữa nhưng không có ai trả lời.

Giải cúp điện thoại và mở WeChat để gửi tin nhắn cho Cừu Hành.

Giải Dương: Chúc ngủ ngon.

Anh vẫn không trả lời tin nhắn Wechat nên Giải Dương tắt máy, nhắm mắt nằm xuống.

… Hôm sau Giải Dương đến đoàn phim, cậu thấy bầu không khí của đoàn phim có chút kỳ lạ. Thẩm Ngạn đang ngồi nghỉ ngơi lật xem kịch bản, không khí rất tệ, nhưng Mộc Chu Dịch vẫn chưa tới.

Biểu cảm của Từ Hành cũng rất mùi, đang nói chuyện với biên kịch. Nhân viên trên phim trường cố ý nhẹ nhàng động tác khi làm việc, hết lần này đến lần khác nhìn Thẩm Ngạn với ánh mắt kỳ quái.

Giải Dương ngồi bên cạnh Long Thụ Vưu hỏi: “Mọi người sao thế?”

Long Thụ Vưu chú ý đến bản nhạc, không trả lời, anh ra hiệu cho trợ lý của mình bảo trợ lý nói.

Trợ lý đi vào, mặt mày hớn hở thấp giọng nói: là như này: Ngày hôm qua, người đại diện của Mộc Chu Dịch nửa đêm vội vàng đến khách sạn, tình cờ đụng vào Mộc Chu Dịch cầm kịch bản đi tìm Thẩm Ngạn. Lúc đó Mộc Chu Dịch mang theo trợ lý đi, không cần sợ có người nghe được mấy câu chuyện, nhưng không hiểu sao người đại diện của Mộc Chu Dịch lại nổi cáu, mắng Mộc Chu Dịch vài câu, đẩy Mộc Chu Dịch về phòng và một mình đi tìm Thẩm Ngạn. Hai người họ nói gì không ai biết? nhưng sau đó người đại diện của Mộc Chu Dịch đã yêu cầu đổi khách sạn ngay trong đêm.

“Tất cả mọi người đều đoán rằng Thẩm Ngạn và Mộc Chu Dịch đang bí mật hẹn hò, bị người đại diện của Mộc Chu Dịch phát hiện, nhưng tôi nghĩ không phải như vậy, cậu Giải, nhìn sắc mặt của ảnh đế giống như bị phát hiện có quan hệ lắm à? Rõ ràng là rất tức giận và oan ức khi bị hiểu lầm.”

Nói đại khái chuyện xong, Long Thụ Vưu bảo trợ lý của mình đi xuống.

Trợ lý vâng lời đi ra chỗ khác.

Giải Dương cảm thán: “Có trợ lý chất lượng đấy.”

Long Thụ Vưu hỏi: “Cậu có vẻ đặc biệt chú ý tới Mộc Chu Dịch?”

“Tôi chỉ là không thích cô ấy lắm, muốn nhìn thấy cô ấy xui xẻo.”

Long Thụ Vưu trầm tư, nói rằng đã hiểu, thu tầm mắt lại tiếp tục viết nhạc.



Nửa giờ sau, Mộc Chu Dịch cuối cùng cũng vội vàng đến phim trường cùng Lục Trí.

Thay mặt cho Mộc Chu Dịch, Lục Trí xin lỗi Từ và mọi người trong đoàn vì đã đến muộn. Từ Hành nể mặt Lục Trí không nói gì, chỉ bảo Mộc Chu Dịch nhanh chóng thay quần áo và trang điểm, chuẩn bị bắt đầu quay.

Giải Dương chú ý tới khi Mộc Chu Dịch chuẩn bị, Lục Trí chủ động nói chuyện với Thẩm Ngạn, tỏ vẻ xin lỗi. Thẩm Ngạn thờ ơ, nói với Lục Trí nói vài câu, liền cúi đầu đọc lại kịch bản.     

Một tiếng đồng hồ sau, Mộc Chu Dịch đã chuẩn bị xong phần trang điểm và làm tóc, buổi quay phim hôm nay chính thức bắt đầu.

Sau đó mọi người phát hiện ra rằng thái độ của Thẩm Ngạn đối với Mộc Chu Dịch đã thay đổi, không còn sự gần gũi và quan tâm ban đầu, cũng không phải là sự ghẻ lạnh lịch sự của ngày hôm qua, mà trực tiếp bơ luôn. Anh ta căn bản không có giao tiếp với Mộc Chu Dịch ngoại trừ lúc quay phim. Mộc Chu Dịch cố gắng nói chuyện, nhưng Thẩm Ngạn hoàn toàn không để ý đến.

Mọi người đều ngây ngẩn.

Thẩm Ngạn là một quý ông nổi tiếng trong làng giải trí và có EQ cao, chưa bao giờ đối xử như vậy với người khác, rốt cuộc Mộc Chu Dịch đã làm cái gì, mà để cho Thẩm Ngạn có thái độ như vậy.

Không khí trên phim trường càng ngày càng quái dị, Từ Hành nhíu mày, nhưng anh ta cũng không nói gì, cứ quay phim trong bầu không khí kỳ quái như vậy.

Một lúc sau, Lục Trí đột ngột rời khỏi phim trường, Giải Dương bỏ bản nhạc xuống sau đó đứng dậy và rời khỏi phim trường.

Năm phút sau, Giải Dương và Lục Trí gặp nhau trong nhà vệ sinh trên phim trường.

Lục Trí biết Giải Dương, dù sao thì Mộc Chu Dịch mới có scandal với Giả Dương cách đây không lâu, nhưng không ngờ lại gặp Giải Dương ở đây, ở đó lập tức ngượng ngùng, chào hỏi cũng không phải chào hỏi.

Giải bình tĩnh bật vòi nước rửa tay. Sau khi lau khô tay, chủ động tiếp cận với Lục Trí nói: “Xin chào, anh Lục, tôi là chủ tịch của Dương Hành, Giải Dương, rất vui khi được quen biết.”

Lục Trí cũng nhanh chóng rửa tay, sau khi lau khô tay nói: “Rất vui khi được quen biết.”

Giải Dương nhân cơ hội dùng dị năng của mình giúp Lục Trí dọn rác rưởi trong đầu, sau đó buông tay ra cười với Lục Trí, sau đó quay người rời khỏi nhà vệ sinh trước.

Lục Trí: “…” Giải Dương sao lại … Hắn đột nhiên giơ tay ngáp một cái, bối rối lắc đầu.

…….…

Giải Dương quay ra khỏi phim trường mua hai ly cà phê, xay một lúc rồi chậm rãi đi về.

Phim trường rất sôi động, Lục Trí thật sự đang cãi nhau với Mộc Chu Dịch. Dù hai người đã hạ giọng nhưng cử chỉ cãi vã quá lộ liễu khiến nhiều người chú ý.

Từ Hành mặt đen xì đi qua nói mấy câu, sau đó Lục Trí xua tay rời đi, Mộc Chu Dịch sắc mặt tái nhợt ngồi xuống ghế salon, ngẩn ngơ ứa nước mắt.

Khi nhìn thấy cảnh này, Từ Hành chỉ có thể tạm ngừng quay phim và yêu cầu trợ lý của Mộc Chu Dịch đưa Mộc Chu Dịch đi nghỉ ngơi.

Trợ lý của Long Thụ Vưu đi ra đúng lúc ngồi xổm giữa ghế của Giải Dương và Long Thụ Vưu, thấp giọng nói chuyện phiếm: “Tôi đi tìm hiểu xem, Lục Trí và Mộc Chu Dịch hình như đã ngã ngũ rồi. Lục Trí nói Mộc Chu Dịch Không nghĩ đến hắn ta, dùng hắn ta làm bàn đạp với Hoàng Thiên, hắn cũng nói rằng hắn sẽ trở lại công ty để nộp đơn đăng ký thay thế nghệ sĩ, tương lại sẽ không dắt Mộc Chu Dịch nữa!” 

Thật sự nghe được mấy cái này á?

Giải Dương đưa ly cà phê ban đầu mua cho Long Thụ Vưu cho trợ lý nhỏ thông minh, nói: “Làm tốt lắm.”

Trợ lý nhỏ mỉm cười cầm ca phê rời khỏi.

Long Thụ Vưu nhìn ly cà phê trong tay trợ lý, rồi nhìn bàn tay trống trơn của anh ta: “…”

… Quá trình quay phim bị tạm dừng, Từ Hành nói chuyện với Giải Dương và Long Thụ Vưu, sau đó gọi cho biên kịch và Thẩm Ngạn, bắt đầu sớm mở một cuộc họp để trao đổi ý kiến ​​về việc tạo phối nhạc và nhạc đệm.

Cuộc họp kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ, mọi người tỉ mẩn đọc một chút kịch bản để chọn ra những đoạn cần nhạc phim, phân tích tâm tư, tình cảm của từng nhân vật, không khí yêu cầu của cốt truyện lúc bấy giờ, lấy vô số bộ kế hoạch và cuối cùng đã hoàn thành một kế hoạch. Hướng gần đúng của nhạc phim và phần mở đầu.

Khi cuộc họp kết thúc, Thẩm Ngạn đến gần Giải Dương và nói: “Cậu nói đúng, thật sự cần thận trọng trong việc ký hợp đồng với nghệ sĩ.”

Giải Dương hỏi, “Vậy đã xảy ra chuyện gì?”

Thẩm Ngạn lắc đầu không muốn nói thêm.

“Vậy thì anh vẫn sẽ ký với Mộc Chu Dịch vào Hoàn Vũ chứ?”

Thẩm Ngạn lạnh lùng nhìn: “Đời này là cũng không thể.”



Mục tiêu đã đạt được, Giải Dương chịu đựng sự khó chịu của dị năng khác nhau và đưa chúng lần lượt cho Thẩm Ngạn và Từ Hành. Cho bọn họ một số khả năng trên cơ thể mình như tiêm cho họ một loại vắc-xin có thể chống lại tác động của bàn tay vàng Mộc Chu Dịch. Sau đó, cậu tạm biệt Từ Hành, mang theo rất nhiều tài liệu mở rộng kịch bản do nhà biên kịch cung cấp và mua vé máy bay mới nhất, suốt đêm bay về thành phố B.

Lúc máy bay hạ cánh xuống thành phố B đã là 11h30 tối rồi, khi Giải Dương bắt xe trở về vườn Cảnh Hà thì kim giờ đã sang một ngày mới.

Cậu kêu taxi dừng trước cửa thứ hai, chào hỏi nhân viên bảo vệ, sau đó đưa hành lý cho Ngô Thủy, thoải mái đi về phía biệt thự.

Xung quanh tối om, gió đêm mùa đông dội vào sân, căn biệt thự tối cách đó không xa giống như một ngôi nhà ma.

Giải không làm phiền những người trong nhà, dùng chìa khóa mở cửa biệt thự bước lên tầng 2. Cậu lấy trong túi ra một tờ giấy viết sẵn và dán lên cửa phòng Cừu Hành, sau đó xoay người đi lên lầu 3. Sau khi tắm xong, cậu thả người trên giường chìm vào giấc ngủ sâu.

Một đêm không mơ, khi mở mắt ra, mặt trời đã lên cao.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Giải Dương đi xuống lầu, không khỏi kinh ngạc nhìn thấy Cừu Hành không đi làm đang ngồi ở phòng khách.

Cừu Hành cúi đầu lướt điện thoại, chăm chú xem gmail, không thèm ngẩng lên.

Qua một đêm, Dị năng tiêu hao đã khôi phục một chút, mấy ngày nay bởi vì thường xuyên dùng sức nuốt lấy một đống ngón tay vàng của Mộc Chu Dịch nên thực lực đã mạnh hơn rất nhiều.

Giải Dương ngồi cạnh Cừu Hành và nắm lấy tay anh.

Cừu Hành sững người, lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Giải Dương dồn hết dị năng vào người Cừu Hành sau đó ngoan ngoãn buông tay ra, đứng dậy ôm lấy cái bụng đang ùng ục quay người đi vào nhà ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui