Lấy thân báo đáp..
Lấy thân báo đáp..
Lấy thân báo đáp..
Một giây!
Hai giây!
Năm giây trôi qua..
Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, trong phòng bệnh tĩnh lặng như chết.
Một lúc lâu sau.
"Phốc!"
Tiêu Diễn phun ra một ngụm nước, anh ta che miệng, ho sặc sụa: "Khụ khụ..
Tâm Can, cháu vừa nói cái gì cơ?"
Cô bé lắc lắc cái đầu của bé, thản nhiên nói: "Dì xinh đẹp bởi vì cứu cháu nên mới bị hủy dung! Hủy dung đó! Chú hai, không phải là chú nói cho cháu biết là, đàn ông chính là động vật nông cạn chỉ nhìn vẻ bề ngoài sao, vô cùng coi trọng vẻ bề ngoài! Dì xinh đẹp bị hủy dung, sau này chắc chắn sẽ không dễ lấy được chồng! Dì bởi vì cứu Tâm Can nên mới biến thành như vậy, Tâm Can còn nhỏ nên không thể phụ trách được, pa pa là người giám hộ của Tâm Can, đương nhiên phải chịu trách nhiệm với dì xinh đẹp thay Tâm Can rồi!"
Tiêu Diễn: "..."
Anh ta thế mà lại không thể nói thêm cái gì!
Hơn nửa ngày, anh ta mới nghẹn ra một câu: "Nhưng mà..
Dì xinh đẹp của cháu đều bị hủy dung rồi, cháu còn để cho pa pa của cháu lấy thân báo đáp sao?"
Ngụ ý, cháu không sợ pa pa cháu ghét bỏ dì ấy hay sao.
Nghe vậy, cô bé hung hăng trừng mắt nhìn qua: "Chú hai, chú cho rằng pa pa của cháu là người nông cạn như chú sao!"
Tiêu Diễn nông cạn: "..."
"Ha ha.." Lâm Oản Oản ngượng ngùng cười: "Tâm Can, cháu đừng nói đùa nữa!"
"Tâm Can không có nói đùa nha!"
Tiêu Tâm Can ôm lấy cánh tay của Lâm Oản Oản, hai mắt bé tỏa sáng nhìn cô: "Dì ơi, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy dì cháu liền đặc biệt thích dì, dì làm ma ma của Tâm Can được không?"
Khóe miệng Lâm Oản Oản run rẩy.
Chuyện này muốn cô phải trả lời như thế nào đây.
"Khụ, cô Lâm, nhà của chúng tôi không thích nợ ân tình của người khác, cô vẫn là đưa ra một yêu cầu đi."
Lâm Oản Oản: "!"
Tuy rằng cô mới thấy Tiêu Tâm Can hai lần, nhưng có thể thấy bé xuất thân bất phàm, còn có ba của Tâm Can, nếu cô không nhìn nhầm, thì chiếc áo sơ mi trắng trên người anh chính là hàng hiệu được đặt làm riêng ở Italy.
Và cả một thân khí tràng cường đại của anh, hoàn toàn không phải là thứ mà người bình thường có thể có được.
Gia đình bọn họ rất có thể là một gia đình giàu có ở Vân thành.
Đối với những người có tiền mà nói, chứng bệnh hoang tưởng mình là người bị hại rất là nghiêm trọng, nếu cô không đưa ra một yêu cầu nào, e là người ta còn tưởng cô có âm mưu nào khác nữa.
Nghĩ như thế, Lâm Oản Oản do dự một lúc, ngập ngừng nói: "Hay là, hay là mấy người đưa cho tôi một chút tiền thì sao?"
Kẻ có tiền chắc là thích dùng loại phương thức đơn giản lại thô bạo này để báo đáp người khác nhỉ.
Vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng bệnh lập tức giảm đi vài độ, Lâm Oản Oản thấy sắc mặt Tiêu Lăng Dạ trở nên vô cùng khó coi với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Da đầu của Lâm Oản Oản run lên.
Ực!
Khí tràng của người đàn ông cũng quá cường đại rồi đó, cánh tay cô đều phải nổi da gà da vịt lên rồi.
Trả thù lao..
Đây là biện pháp giải quyết tốt nhất mà cô có thể nghĩ đến rồi!
Lâm Oản Oản quả thực muốn khóc!
Cô nhìn về phía Tiêu Diễn cầu xin sự giúp đỡ, Tiêu Diễn nhếch môi cười: "Tôi nói này tiểu Oan Oản, chúng ta có thể đưa ra một điều kiện nào đó thực chất một chút được không, đập tiền là hành vi của nhà giàu mới nổi, chúng ta có thể đừng thô tục như thế được không!"
Lâm Oản Oản: "!"
Đặc biệt lắm sao!
Đúng là người ăn no không biết kẻ đói là sao mà!
Đối với cô mà nói, không có cách bày tỏ lòng cảm ơn nào vừa hợp lý lại thô bạo hơn là cho tiền!
Đến đây đi đến đây đi! Dùng tiền đập vào người cô đi!
Nhưng những lời này cô cũng chỉ dám la hét ở trong lòng mà thôi.
Ngay lúc Lâm Oản Oản không biết nên nói ra yêu cầu nào, lúc tình trạng một lần nữa trở nên cứng ngắt, Tiêu Lăng Dạ lại lên tiếng!
"Làm mẹ của Tâm Can đi!"
"Khụ! Khụ khụ khụ.." Lâm Oản Oản thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình sặc chết, cô ho đến mức chảy cả nước mắt, vô cùng nghi ngờ thính lực của chính mình xảy ra vấn đề: "Anh vừa mới..
vừa mới nói cái gì?"
Tiêu Lăng Dạ không kiên nhẫn lặp lại: "Tâm Can thiếu một người mẹ!"
Lâm Oản Oản lại nhìn về phía Tiêu Diễn cầu xin sự giúp đỡ, lúc này, ngay cả Tiêu Diễn cũng ngây ngẩn cả người, trừng lớn mắt, vẻ mặt không dám tin: "Ngọa, ngọa tào! Anh, anh có ý gì thế? Ý của anh là muốn kết hôn với tiểu Oản Oản hả? Để cho cô ấy thành mẹ của Tâm Can? Cây vạn tuế như anh rốt cuộc cũng nở hoa rồi, này, này cũng nở nhanh quá đi."
Chỉ có một mình Tiêu Tâm Can là vô cùng vui mừng, một bên nhảy nhót một bên vỗ tay: "Pa pa, cuối cùng pa pa cũng đã đưa ra một quyết định vô cùng chính xác rồi!"
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, nhìn Lâm Oản Oản, chờ cô trả lời.
Lâm Oản Oản muốn hộc ra ba lít máu.
Không phải nói người đưa ra yêu cầu chính là cô sao, sao cuối cùng lại thành Tiêu Dạ Lăng đề ra yêu cầu với cô vậy, hay là..
Anh cảm thấy cô làm mẹ của Tâm Can, là sự báo đáp chân thành nhất sao?
"..."
Người đàn ông này cũng quá tự kỷ rồi!
Lâm Oản Oản không dám chửi bậy, chỉ có thể nhẹ nhàng hỏi: "Vì cái gì?"
Đuôi lông mày của Tiêu Lăng Dạ khẽ nhúc nhích, vẻ lạnh lùng trên mặt anh có chút tan rã: "Tâm Can rất thích cô!"
Chỉ..
Chỉ có như vậy?
Chỉ bởi vì Tâm Can thích cô, cho nên anh liền muốn kết hôn với cô sao?
Hai người bọn họ mới thấy qua hai lần thôi đó!
Người đàn ông này có lẽ còn không biết tên của cô nữa đâu..
Này cũng quá qua loa rồi đó.
Tuy rằng người đàn ông này lớn lên rất đẹp trai, từ khuôn mặt đến dáng người đều là loại hình mà cô thích..
Nhưng mà khí tràng của anh ta quá cường đại, cô hoàn toàn không thể tiêu thụ nổi đâu! "
" Vị tiên sinh này..
"
" Tiêu Lăng Dạ! "
" Hả? "
" Tên của tôi! "Người đàn ông nhíu mày, sắc mặt càng lúc càng không kiên nhẫn.
Tiêu Lăng Dạ?
Sao lại thấy cái tên này có chút quen quen nhỉ!
Lâm Oản Oản không cố nghĩ nhiều hơn nữa, cô nhanh chóng nói:" Tiêu tiên sinh, anh đừng đùa với tôi nữa, việc tôi cứu Tâm Can ngày hôm nay chỉ do trùng hợp mà thôi, nếu anh thật sự muốn báo đáp tôi, vẫn là nên đưa cho tôi một chút tiền đi, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ mà thôi, giấc mơ cả đời này của tôi chính là diễn xuất, kiếm chút tiền, tán tỉnh đàn ông một chút, một người đàn ông như anh vừa thấy đã biết là một nhân trung chi long, tôi không dám tán tỉnh đâu.
"
Tiêu Lăng Dạ cau mày.
Đang muốn nói cái gì đó, cửa phòng bệnh đột nhiên" cạch "một tiếng từ bên ngoài mở ra.
Ngay sau đó, một thân ảnh nho nhỏ liền vọt lại đây.
" Mẹ! "
" Tiểu Bảo Bối! "
Lâm Oản Oản giang hai cánh tay về phía Lâm Duệ, kết quả cậu bé chạy đến mép giường rồi đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn miếng băng gạc quấn trên đầu Lâm Oản Oản, lo lắng nhìn cô:" Có đau lắm không? "
" Đau! Đau muốn chết! "Lâm Oản Oản ôm đầu giả vờ đáng thương.
" Ai biểu mẹ ra vẻ ta đây làm gì..
Cúi đầu! "
Lâm Oản Oản nghe lời cúi đầu xuống, cậu bé kiễng chân, thổi mấy hơi vào đầu của cô:" Phù! Phù! Vù vù sẽ không đau, mẹ có thấy đỡ hơn chút nào không? "
" Ừm, tốt hơn nhiều rồi, bây giờ một chút cũng không đau! "
Cậu bé thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa quay đầu mới phát hiện ra trong phòng bệnh có mấy người xa lạ, trong nháy mắt nhìn thấy Tiêu Lăng Dạ, mày cậu bé càng nhăn hơn:" Là chú? "
Đuôi lông mày của Tiêu Lăng Dạ khẽ nhúc nhích.
Ngoại trừ Tiêu Tâm Can anh luôn không thích mấy đứa trẻ khác, anh cảm thấy trẻ con vừa phiền phức vừa ầm ĩ, nhưng lúc nhìn thấy cậu bé trước mắt này thế mà anh lại không cảm thấy một chút chán ghét nào.
Nhất là bộ dáng ông cụ non của cậu, thấy có chút..
Đáng yêu!
" Quen chú sao? "
" Thường nhìn thấy trên tin tức! "
Tiêu Lăng Dạ khẽ cau mày.
Hứa Dịch khoanh hai tay lại, dựa vào cửa phòng bệnh, nhìn mấy người ở trong phòng, ánh mắt anh ta khẽ thay đổi, cười nói:" Lão đại, A Diễn! Không ngờ người Oản Oản cứu được lại là Tâm Can, thật là trùng hợp! "
Lâm Oản Oản sửng sốt:" Các người quen nhau sao? "
" Ừm, là bạn bè tốt, cùng nhau lớn lên từ bé! "Hứa Dịch đi đến bên cạnh giường bệnh, anh ta rót cho Lâm Oản Oản một ly nước ấm:" Có ổn không? "
" Không có việc gì! "
" Vậy là tốt rồi! "
Lúc này, Tiêu Diễn nhìn Lâm Oản Oản, rồi lại nhìn cậu bé đứng cạnh giường bệnh, ước số buôn chuyện của anh ta đều tăng lên, anh ta đi đến chỗ của Hứa Dịch hỏi thăm.
" Hứa Dịch, cậu bé này thật sự là con của cô Lâm sao?".