Lục Dương tắm rửa sạch sẽ, cạo râu, áo quần tươm tất đi tới công ty sau một tiếng đồng hồ. Vừa vào văn phòng hắn đã ấn liên lạc nội bộ mời giám đốc công ty lên văn phòng nhận lại văn kiện.
Có trời mới biết hắn nhớ cô tới nhường nào, hắn rất muốn gặp cô.
Triệu Yên đi vào văn phòng tổng giám đốc, từng bước chân thong thả đầy nội lực. Cô đi vòng qua bàn tổng giám đốc thuận lợi đứng ngay bên cạnh hắn, cô hỏi: “Lục tổng văn kiện của em đâu?”
“Ở đây.”
Hắn chỉ về hướng tập hồ sơ trên bàn, Triệu Yên cầm lấy sau đó cô tự nhiên ngồi lên đùi hắn mở ra xem. Lục Dương không có phản ứng, hắn vẫn đang chờ đợi động tác tiếp theo của cô.
“Theo anh thấy em có cần sửa lỗi gì không? Anh đã xem chưa mà ký đó?”
“Anh xem rồi, mấy chỗ chưa hợp lý anh đã chỉnh lại giúp em.” - Hắn đáp.
Triệu Yên đóng hồ sơ lại đặt lên bàn, lúc này cô mới nhìn hắn. Lục Dương không hề né tránh ánh mắt của cô, Triệu Yên dùng ngón trỏ nâng cằm hắn, cô cười kiều mỵ: “Woa, Lục tổng anh làm tốt quá. Có phải em nên thưởng cho anh không?”
Gương mặt của cô áp sát gần hơn, rồi đôi môi chạm lên môi hắn. Lục Dương cảm giác được các tế bào thần kinh của mình đang nhảy múa, nhắm mắt hắn vô cùng tận hưởng.
Nụ hôn chuồn chuồn đạp nước rất nhanh đã biến mất, chỉ đọng lại một chút vị ngọt nơi đầu môi. Lục Dương không cam tâm chỉ hôn một cái, hắn ôm eo ghị gáy cưỡng hôn Triệu Yên. Cũng không thể gọi là cưỡng hôn vì cô tự nguyện, cả hai hôn nhau cuồng nhiệt. Cô ngồi trong lòng hắn, há miệng để hắn mút hết mật ngọt trong cô. Bàn tay người đàn ông chui vào trong váy bút chì bó sát, chạm vào đùi ngọc vuốt ve…
…Cộc… Cộc… Cộc…
Có tiếng gõ cửa, Triệu Yên lập tức đẩy hắn ra, Lục Dương không cam tâm hắn lại ôm cô chặt hơn không muốn buông tha.
“Có người đến tìm anh.”
“Mặc kệ đi, chúng ta tiếp tục.” - Giọng hắn khàn đặc, lộ rõ dục vọng không hề che giấu.
Triệu Yên khẽ vào bàn tay hư hỏng của hắn, cô siết cằm Lục Dương: “Lục tổng không nghiêm túc gì cả, trong giờ làm việc mà mất tập trung quá.”
“Em biết anh nhịn bao lâu rồi không, cục cưng cho anh.”
“Em có bảo anh nhịn à, sao anh không đi tìm cô vợ chưa cưới của anh đi. Hay cô ta không giỏi bằng em?” - Triệu Yên nói móc, nói mỉa.
“Anh không biết, anh chỉ biết em rất giỏi. Giỏi đến mức khiến anh chỉ thích em.”
Nói xong hắn lại muốn tiếp tục, Triệu Yên đẩy hắn ra đứng xuống đất. Cô chỉnh lại trang phục rồi ôm văn kiện vẫy tay tạm biệt hắn.
Nhìn bóng dáng cô lắc mông rời đi, hắn hận không thể đè cô ngay lập tức.
“Giám đốc Triệu, chào cô.”
“Ơ phó tổng Trần chào anh, tổng giám đốc nói anh vào đi.”
“Cảm ơn cô nhé.”
Lục Dương nghe bọn họ xã giao, thầm mắng cô vô tâm. Ít nhất cũng phải cho hắn thời gian “dỗ dành” thằng nhỏ chứ.
Người đàn ông trung niên đi vào, hắn cũng đành ngồi thẳng lưng sát vào bàn làm việc để che đậy. Gương mặt khôi phục trạng thái lạnh lùng để đối diện với phó tổng của công ty.
“Lục tổng may quá anh đến rồi, tôi có văn kiện cần chữ ký của anh gấp. Anh xem giúp tôi với.”
“Được anh để đó đi, tôi sẽ xem rồi báo anh sau.”
“Thật ra Lục tổng à anh xem liền được không, văn kiện hơi gấp.”
Người đàn ông trung niên cười ái ngại, ông ta cũng không thể nói là do Lục Dương ba ngày rồi không đến, ông bị dí tới cửa rồi. Văn kiện nếu không có chữ ký của hắn, sắp thành đống giấy vụn bỏ đi.
Ai mà biết vị tổ tông kia bị cái gì, lúc trước làm việc rất nghiêm túc chỉ mấy tháng đổ lại đây lại sa sút trầm trọng. Có khi cả tuần không thấy hắn lên công ty, đến nổi chủ tịch cũng phải đích thân lên ký giấy tờ kia mà.
“Được rồi, ông ngồi ghế chờ đi.”
Hắn cũng đành hết cách, thời gian cho hắn tơ tưởng cũng không có, Triệu Yên thật ác. Lát nữa hắn phải phạt cô thật nặng, nếu không “Tiểu Lục Dương” sẽ uất ức lắm!
*
Mãi làm tới giờ cơm trưa, Lục Dương mới ấn nút nội bộ nói giám đốc Triệu lên văn phòng có chuyện quan trọng. Triệu Yên tắt màn hình máy tính, thầm khinh thường hắn.
Chuyện gì quan trọng chứ, chẳng phải hắn nhịn không nổi nữa rồi sao?
Cô bấm thang máy lên tầng cao nhất, tiêu sái đẩy cửa phòng tổng giám đốc đi vào. Lục Dương vẫn đang duyệt văn kiện, trông khá tri thức và bận rộn.
“Em đến rồi Lục tổng.”
“Lại đây.” - Hắn nói.
Cô nhấc chân đi lại, vừa mới tới gần đã bị hắn nắm kéo tay để cô vừa vặn ngồi vào trong lòng hắn.
“Tổng giám đốc à bàn việc không cần phải gần vậy đâu!”
“Đói bụng chưa?”
“Vẫn chưa, em còn nhiều việc phải làm lắm mới nhận việc nên hơi bừa bộn.”
“Ừm.”
Hắn “ừm” là có ý gì? Hắn “ừm” mà tay hắn đã chui vào trong áo cô xoa xoa nắn nắn.
“Lục tổng nếu không có gì… Ưm… Ưm…”
Hắn cúi xuống hôn cô, xem ra cô sẽ không chủ động một lần nào nữa, hắn thì chờ không nổi.
Hắn ôm Triệu Yên đặt lên bàn bá đạo xâm chiếm cánh môi ngọt ngào của cô, hôn một lúc hắn mới lơi ra ấn nút nội bộ. Triệu Yên thở hổn hển nhưng cũng không dám lên tiếng để người ta phát hiện chuyện mờ ám.
“Tôi nghỉ trưa, đừng làm phiền!”
“Dạ sếp.” - Lâm Vỹ đáp ngay.
Sau đó hắn tắt máy rồi ôm Triệu Yên đi thẳng vào phòng nghỉ trưa của tổng giám đốc. Cô bị vứt lên giường cực kỳ thô bạo, hắn như con sói đói lâu ngày gặp được miệng thịt ngon béo bở.
Lục Dương cởi đồng hồ, cà vạt, rồi thắt lưng, từng chiếc cúc bị hắn cởi ra rất thô bạo mất kiên nhẫn.
Cô ngồi ở trên giường cũng cởi quần áo có điều động tác chậm rãi, từ tốn hơn hắn. Rồi hắn lao vào cô như thèm khát, cô nhăn mặt đẩy hắn ra, nũng nịu nói: “Treo đồ của em lên đã, lát nữa còn mặc lại.”
“Mặc kệ đi.”
“Lục Dương!!!” - Thấy cô nhíu mày, hắn đành nhượng bộ.
Lục Dương đứng dậy mở tủ lấy móc treo, sau đó cẩn thận móc từng món đồ của cô lên bao gồm cả đồ lót. Hắn nhìn tất ren màu đen của cô thì hơi không hài lòng nhíu mày: “Đừng đi loại tất này.”
“Không đẹp sao?” - Cô tròn mắt khó hiểu.
“Đẹp quá sẽ không tập trung được.”
“Biến thái!”
Hắn treo đồ xong rồi nhào lên giường, bắt đầu bằng một nụ hôn hết sức thô bạo. Bàn tay hắn tham lam dày xéo cơ thể cô, Triệu Yên run rẩy ôm lấy đầu vai hắn, chân ngọc co quắp quấn lấy phần hông đầy mạnh mẽ.
Hắn đi vào, gấp gáp và thô bạo.
Triệu Yên than thở, cô nhìn hắn: “Sao anh làm mạnh vậy?”
“Làm em đau?” - Hơi thở hắn trầm đục, mồ hôi trên trán túa ra trông rất khổ sở.
Cô cắn môi lắc đầu, thì thào: “Không đau nhưng có hơi lạ.”
Thói quen của hắn bao giờ cũng dịu dàng trước sau mới giở thú tính, cô đã quen rồi, hôm nay có hơi kỳ lạ.
Lục Dương ra vào liên tục, gần như hắn muốn xuyên thủng cô. Triệu Yên bấu víu lấy cơ thể hắn, móng tay cô cào lên từng tấc da tấc thịt sau lưng người đàn ông vạm vỡ. Cô cong người, đón nhận từng đợt sóng vỗ, tiếng rên rỉ không nhịn được mà ngày một lớn.
“Lục Dương… Ưm… Thoải mái quá… Anh mạnh quá… Ư… Ư…”
Hắn hôn cô điên cuồng quấn lấy đầu lưỡi trơn bóng, Triệu Yên thở không nổi, cảm giác đê mê chưa từng có. Rất dằn vặt cũng rất thoải mái, rồi cô thét lên chói tai, cả người run rẩy xụi lơ trong vòng tay hắn.
Lục Dương ôm cô, hắn cũng không khá hơn cô là bao. Cả người hắn ướt đẫm, hơi thở nặng nề ồ ồ khó che giấu.
Hắn nhắm mắt rúc đầu vào hõm cổ thơm tho của Triệu Yên, hắn thì thầm: “Cả sáng nay anh dỗ nhưng nó không xuống, nó chỉ muốn em dỗ nó thôi.”
“Nó” là ai, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết!
“Bà xã hôm nay em chặt hơn bình thường, thoải mái đúng không?”
“Anh im miệng đi.”
“Mấy tháng này em có nhớ anh không? Có tự mình an ủi không?” - Hắn xoa xoa hai khối thịt mềm, giống như món đồ chơi yêu thích.
“Hơ, anh giao em cho Quân Hạo, cậu ta không an ủi em nổi à? Sao em phải tự an ủi chứ!” - Cô nói ngang.
Lực đạo ở bàn tay hắn hơi tăng lên khiến Triệu Yên rên rỉ, hắn cắn vành tai cô, mới nói: “Trừ khi em chủ động bằng không thằng nhóc đó không dám. Mà anh biết em sẽ không chủ động.”
“Anh biết cái gì chứ, anh giỏi lắm chắc.”
“Anh biết Yên Yên yêu anh.”
Triệu Yên bị nói trúng tim đen, cô nhắm mắt giả vờ ngủ. Hắn cũng không nói gì, nhưng mà bàn tay không an phận của hắn mò xuống tới nơi tư mật hơi chà sát.
“Đừng, ngủ chút đi.”
“Em ngủ đi, anh làm một lần nữa thôi.”
“Cút!”
Lục Dương không cút, cũng không ngừng lại. Hắn lật úp người Triệu Yên, kê gối dưới bụng cô rồi lặng lẽ đi vào. Cô có là thánh nhân cũng không ngủ nổi, mắng hắn mấy câu rồi cũng bị hắn dẫn dụ vào ái tình triền miên.
“Anh đã cược với cậu ta…”
“Hả?” - Cô bị đâm đến mụ mị đầu óc, lời hắn nói có hơi chậm tiêu.
“Nếu trong một năm em không yêu cậu ta, thì cậu ta sẽ giúp chúng ta cao chạy xa bay.” - Hắn rút cắm điên cuồng.
Triệu Yên cũng không còn suy nghĩ được gì nữa, nghĩ cái gì trong hoàn cảnh này chứ?