**Hôm nay là lễ mitting Miss Tài Năng của trường cấp III Newtime.
Nắng dịu và trời mát hẳn sau những ngày mưa xối xả.
“Bà sắp tới chưa?”
“Ờ..ờm tui đang ra khỏi nhà nè!”
“Nhanh nha, hôm nay không có Fan cuồng là thua đó!”
…Cạch… An tắt máy, Phương vội đút điện thoại và balo chạy ra cổng. Mấy ngày nghỉ ở nhà, Phương đã gần như “bình phục”. Nhưng hớn hở quá làm nhỏ quên đi một vấn đề vô cùng quan trọng: Đến trường bằng cách nào. Mọi lần, tài xế của cô Hải sẽ đưa Phương tới trường, “tên kia” đi với tài xế riêng,xe riêng. Cơ mà cô đi miền Nam mấy tuần nữa mới về. Trong lúc vò đầu bứt tai không biết nên đi bộ gần 3km hay chạy đi bắt xe bus thì “tên kia”đã đứng sau lưng từ khi nào.
“Cùng đi đi.”,vẫn cái giọng lạnh lùng nhưng lần này không hề miễn cưỡng.
“Hả?”,khi Hoài Phương còn đang mắt chữ A mồm chữ O không biết mình có bị lãng tai không thì Kiệt đã leo lên ghế sau của oto,hơi thiếu kiên nhẫn.
“Rốt cục cô có lên không?”
Phương vẫn còn “đơ”, Tuấn Kiệt nheo mày khó chịu với tay định đóng cửa. Phương cười hì hì giữ cửa leo lên xe.
Con đường đến trường hôm nay xa vời vợi. 2 con người kẻ đầu ghế,người cuối ghế, không ai nói với ai câu nào. Lấy hết can đảm, Phương quay đầu một góc 45 độ,liếc về phía Kiệt.Hắn nhắm mặt,đầu dựa tay chống cửa sổ, tai nghe headphone, trông như 1 bức tranh tĩnh với chàng hoàng tử đang say giấc. À không, nói đúng hơn, kẻ đang say giấc là con bé đang liếc trộm kìa. Haizzz, không thể phủ nhận là hắn.. “đẹp”! Mọi lần “đối mặt” với Kiệt đều trong tình trạng khó có thể yêu thương. Nhưng bây giờ, khuôn mặt ai đó đang cực kì lỏng, cái mặt nạ “thần chết” hay “diêm vương”… như bị “rụng” từ hồi nào. Bất giác, Phương cười trong vô thức, cái răng duyên tự lộ. Tâm trạng khác thường làm nhỏ “bị lu mờ”…
Kiệt như kiểu có “linh tính mách bảo”,đột ngột mở mắt, nhìn con bé đang “biểu cảm” vô cùng tức cười.
“Cô khùng hả?”, giọng nói không có ý lạnh lùng, mang tính chất chế giễu hơn.
1s…2s…
“H..hả?”, Phương tỉnh ra sau trạng thái vô thức ngớ ngẩn, nhận thấy mình bị “ngu” trước mặt người khác, nhỏ nhanh chóng ho khan mấy tiếng rồi quay cái mặt đang như trái gấc thối ra ngoài cửa sổ.
Tuấn Kiệt cười cười không thành tiếng nhưng trong bụng thì như đang mở cờ. Đúng là không thể chơi trò “cứng” với con nhỏ này mà.
*Phòng thể chất là chỗ thay đồ của nữ sinh khi tham gia các cuộc thì của trường. Do vào mấy ngày này không học nên cửa xếp ở chân cầu thang sẽ được niêm phong để tránh học sinh lên các lớp gây sự cố.
Ngọc,Ly cầm một túi bóng đen đi vào, là chỗ chuẩn bị đồ đạc nên không ai để ý lắm. 2 nhỏ bước tới bàn 01, bàn để đồ đạc,phụ kiện của lớp 12A1. Dư đang làm tóc cho Alee, nhìn mấy nhỏ không phản ứng gì. Ngọc liếc một lượt chắc rằng không ai nhòm ngó, nhỏ bước tới cạnh Alee, hé cái túi ra, Alee cười khẩy nhìn qua cái túi rồi dừng mắt ở bàn 13 ( của lớp 11A2). Ngọc nhăn nhó gãi gãi tay.
*Chiếc xe hơi đen vừa dừng lại ở cổng trường, một hotboy vội chạy đến như đã đợi từ lâu.
“Sao mày…”, nụ cười tươi rói của Hoàng Minh lập tức bị dập tắt và thay bằng nụ cười gượng khi cửa xe được mở ra. “Chào anh!”,Phương vui vẻ bước xuống, không quan tâm đến thái độ gượng chín mặt của anh chàng.
Lập tức, Phương bị đánh lạc hướng bởi “thứ” đi cùng Minh. Một cây guitar bự, màu gỗ sơn bóng loáng được đeo trên vai cậu.
“Anh biết chơi guitar?” “Hở?”,vẫn chưa hết ngại, Minh quay ra nhìn cây đàn, nụ cười tươi được vẽ lại : “Ừ, anh sẽ chơi nó trong buổi liên hoan!”
Hai con người cứ thế blah..blah các kiểu về đàn. Phải, Hoài Phương là một tín đồ của đàn guitar, dù chưa biết chơi nhưng nhỏ hễ thấy guitar là sẽ bám riết luôn.
Nhận thấy mình bị “bơ” nặng. Kiệt ho ho, nheo mắt.
1s..2s..3s… Hình như không có tác dụng gì. Đại thiếu gia Ngô Kiệt mặc dù “cay” hết mức nhưng biểu cảm vẫn “tỉ năm một sắc thái”, bước tới huých mạnh vào vai thằng bạn đang thao thao bất tuyệt. Minh giật mình quay ra nhăn nhó : “đau!” rồi nhanh chóng tạm biệt Phương chạy vào trường theo Kiệt.
Một vài nữ sinh khối 10, tâm hồn thơ mộng, mắt không dời hai kẻ đang đi vào trường cực… “cool”. Phương nhìn họ mà tội nghiệp hết mức, nhỏ lắc đầu khẽ thở dài.
“Nghiệp chướng”.
**“Phương..Phương!”, vừa thấy nhỏ bước vào phòng thể chất, An đã chạy ra gọi lớn.
“Tui nhớ bà quá ak!”.
Phương cười hỳ hỳ tinh nghịch : “Nhớ tui liệu có thắng không?”.
An đứng thẳng, mặt nghiêm túc vỗ ngực : “ Tất nhiên!”…
*“ Mời các bạn ổn định chỗ ngồi!”, tiếng chị MC vang lên. Các lớp bắt đầu xếp ghế ngồi, tiếng cười nói rôm rả.
“Sau đây, cuộc thi Miss Tài Năng 2015 của trường cấp III Newtime chính thức được bắt đầu.”, tiếng vỗ tay vang lên.
*Trong phòng thể chất.“Phương, mẹ tôi tặng bà nè!”, An đưa cho Phương cái hộp quà bự, Phương cười toe toét mở hộp, woa, một bộ váy và một đôi giày búp bê!
“Á!”, Phương đang định quay ra cảm ơn thì giật mình bởi tiếng kêu.
“Bà sao vậy?”
“Ngứa! Ngứa quá!”
“Ngứa..” ….. Không chỉ An mà toàn bộ đội văn nghệ của 11A2 đều bắt đầu kêu lên.
Phương còn đang luống cuống không biết cái gì thì Alee đã bước tới, bộ mặt đồng cảm trông tức cười:
“OMG, các em sao vậy?” An và Phương ngước lên, mắt đăm đăm muốn lao vào vò tóc con nhỏ tóc vàng 1 trận. Thấy sự tức tối của mấy nhỏ, Alee cười khẩy như đạt được mục đích, quay gót bỏ đi.
Alee hôm nay thực sự rất…đẹp! Váy quây liền thân xòe qua đầu gối màu cam neol, họa tiết váy đính đá xanh trông đẹp mắt. Vòng tay vòng cổ thì “chói lóa”. Tóc búi hờ kiểu cách bằng kẹp hoa cầu kì. Son lì và mascara làm tôn lên làn da trắng nõm và đôi mắt xanh lai. Nếu không phải là Phương hay An thì chắc người đối diện phải trầm trồ nguyên ngày mất. Phương tức tối nhìn nhỏ kiêu căng bước đi, xong quay ra Gia Linh cũng lúng túng không kém.:
“Linh, đi gọi các cô ở phòng y tế!”.
..lạch cạch.. tiếng vòng tay,vòng cổ “được” ném xuống đất nghe đau đầu. Chỗ đeo vòng của nhóm văn nghệ nữ lớp Phương đỏ rát hết lên. Nhỏ Hoài Phương rất thương tụi bạn. “Là mấy nhỏ 12A1 đấy, từ nãy có mỗi tụi nó cứ quanh quẩn ở đây mượn lược này nọ thôi!”, Chi đang nhăn nhó gãi cổ tay,gần như gào lên. Phương hơi sững lại, giật mình vì An kéo tay :
“Bà mặc váy lên diễn đi!”
“Há??”, Phương tròn xoe mắt luôn.
“Aizz, há hấm gì, phải thắng đấy!”, An cũng rất rát nhưng vẫn lên giọng nhắc nhỏ Phương. Mấy cô y tế đế đưa lũ bạn đi, Phương trầm ngâm một lúc rồi chạy về phía hộp quà.*“Tiết mục tiếp theo rất đáng mong đợi, xin mời bạn Alee Jay, đại diện 12A1.” Alee tự tin bước lên trước một tiếng ồ lớn, tiếng vỗ tay rào rào. Một dàn nam thanh nữ tú 12A1 đứng sau nhảy biên đạo. Aizzz, nhỏ này thật biết cách làm nổi. Lai Anh, định cư ở Việt Nam mà bày đặt hát với nhảy nhạc Hàn.
** “Phương, sắp đến lớp mình rồi, tính sao?” Nhỏ Phương bình tĩnh lạ thường, mắt không dời tấm gương, tay tô lại son, nhẹ nhàng:-Gia Linh, đi gọi người này cho tớ!
“Vâng, tiết mục cuối cùng, xin mời bạn Lê Bảo An, đại diện lớp 11A2!”
…im lặng…
“Bạn Lê Gia An!”
…im lặng…tập 2
Mọi người còn đang nghiêng ngả không hiểu gì thì Khanh và Huy bê 2 cái ghế chân dài không tự đặt giữa trung tâm sân khấu. Gia Linh đồng thời chạy lên thì thầm gì đó với chị MC.
“Được rồi, đại diện 11A2 sẽ có sự thay đổi..xin mời bạn: Giang Hoài Phương!”.
Nụ cười nhạt của Alee lập tức vụt tắt, Hoài Phương, có lẽ nhỏ đã bỏ qua cái tên này!!
Phương cười tươi lộ 2 bên răng khểnh cực duyên. Mọi người trong trường cũng bất ngờ. Hoài Phương buộc tóc 2 bên, mái bằng ngang lông mày dập xù lớp ngoài trông đáng yêu. Chiếc váy đỏ tươi, thắt nơ đen, đơn giản mà bắt mắt. Má phớt hồng, màu mắt hơi nâu và chút mascara làm đôi mắt to tròn của Phương trông rất linh động. Đôi giày búp bê màu đen, in hình hoa hồng tươi trên mui. So với Alee hồi nãy thì không thể nói là kém hơn. Tuấn Kiệt đứng khoanh tay dựa vào gốc cây, nhìn nhỏ khẽ cười : Nhỏ này biến hóa kinh khủng thật!
Nhưng mà cái bất ngờ hơn là anh chàng ôm guitar lên kìa… Phương ngồi vào ghế, Hoàng Minh cũng vừa cắm xong dây loa vào cây đàn, quay ra làm biểu tượng tay (OK). Phương cười tươi, tiếng đàn guitar chay bắt đầu vang lên… “Ta gặp nhau một chiều thu tháng Mười..để nụ cười ấy cho em nhớ mong từng ngày….ta ti ta da ta ta ta ta...”
Kiệt bất giác mở tròn mắt, hình ảnh cô nhóc ôm cổ hắn hát nghêu ngao bỗng chốc hiện về… hắn lại cười một mình...