Với một con nhỏ 17 tuổi thì che giấu nỗi buồn có phải gọi là "đa sầu đa cảm" chưa nhỉ?
*Điện thoại báo có tin nhắn, vừa mở ra thấy Từ mẹ,nhỏ đã cười híp cả mắt, muốn kể cho ba mẹ nhỏ về việc nó thi được mọi người khen, cơ mà vừa ấn MỞ thì nụ cười cùng chiếc răng khểnh lập tức biến mất.
"Cô chủ,tôi là vệ sĩ G đây, hiện tại ông bà chủ không thể liên lạc với cô, họ không muốn cô nghe thấy giọng của họ bây giờ. Thưa cô, ông chủ tịch,tức ông nội của cô đã đột quỵ đột ngột ngay trong cuộc họp hội đồng quản trị sáng nay........."
Mắt đã mờ đi nhưng không lên tiếng,những chữ sau Phương không tài nào đọc nổi, thực sự là không dám đọc. Hoài Phương rúc đầu vào gối khóc nức nở...
Tuy ông nội ở xa nhưng lúc nhỏ, Phương đã ở cùng ông. Do ba mẹ nhỏ bận học việc để tiếp quản công ty nên thời gian đó ông dành hết cho nhỏ. Đi chơi khắp nơi và vui đùa. Phương thương ông lớn tuổi nhưng luôn là người chăm sóc gia đình,phần nào cũng phục ông nữa. Lần ông sang Mỹ định cư là phát triển kinh doanh, Phương gần như đã khóc hết nước mắt.
Bây giờ, ngay cả khi giả bộ vui vẻ và không có gì xảy ra, nhỏ cũng không thể không sock trước tin nhắn vừa nhận.
"Cô chủ, tôi xin chia buồn, chủ tịch đã vừa mất ở bệnh viện."....
*Phòng Hoài Phương bây giờ có vẻ chật chội. Cô y tá bước tới nói nói gì đó với Hoàng Minh, cậu gật đầu mấy cái rồi mở cửa cho cô y tá ra ngoài. Phương nằm bất động, nước mắt khô lại trên gò mà.
Cột sắt treo túi nước biển,đường đây nhỏ xíu nối đến cổ tay nhỏ nhắn của Phương,gân xanh nổi cả ,trông nhỏ thực sự là yếu ớt.
Kiệt ngồi cạnh giường,trầm ngâm nhìn Phương không nói một lời,tay siết chặt cái điện thoại Nokia Lumia 930 của ai đó. Phải, mấy tin đó, Tuấn Kiệt đọc hết rồi.Tuy không biết Phương và người ông nội đó thân thiết như thế nào, nhưng hắn đã từng mất người thân,người hắn yêu quý nhất, nên cũng dễ hiểu lại còn sock đến mức ngất đi nữa chứ, đúng là một người quan trọng.
Hoàng Minh chưa bao giờ nghiêm túc được như thế, bước tới vỗ vào vai Kiệt đang có vẻ căng thẳng. Tuấn Kiệt gật gật đầu,Minh cười nhẹ rồi quay người đi ra, không nên nói lúc này nhưng phải chú ý, Kiệt với Phương hình như là..đã có gì đó.
..Tút...tút..tút..
Tiếng điện thoại báo bận kéo dài, cô Hải đang ở trong đám tang cũng rất lo lắng, gọi hoài mà Kiệt không nghe máy, cô nóng lòng gọi luôn cho Hoài Phương.
"Alo."
"Alo, sao lại.. Kiệt,sao con không nghe máy?",có vẻ cô nhận ra giọng của con trai.
"Mẹ....",giọng nói lạnh lùng nay lại dịu hẳn đi,thoáng chút buồn.
Câu nói ngập ngừng,bỏ nửa chừng của Kiệt làm cô Hải có phần ngạc nhiên,lâu rồi, cậu không gọi cô như vậy.
"Mẹ biết chuyện rồi,nhưng mẹ không về ngay được,con hãy chăm sóc Phương.",chuyện này làm sao mà cô không biết được,Phương sốn trong nhà cô, mẹ nhỏ biết nhỏ sẽ buồn nên phải nói trước để cô bảo ban nó mà.
Kiệt cúi đầu xuống, đôi chân mày nhăn lại. Biết Kiệt hiểu điều đó,cô cúp máy rồi lên tiếng thở dài. Hết người này mất đến người kia lìa đời, dù lý do có là gì,cuối cùng mọi người cũng sẽ gặp nhau,nhưng không phải ở nơi có ánh sáng...
Đang mệt mỏi với dòng suy nghĩ mông lung, Kiệt chợt tiến tới gần giữ Phương bình tĩnh, nhỏ đang nói mơ, lắc đầu nguầy nguậy, mắt không mở nhưng nước mắt cứ trào ra trông như chú mèo con mới lọt lòng thì bị bỏ rơi.
"Ông nội,ông ơi....",tay Kiệt cũng run đi khi từng lời Phương gọi da diết, đáng thương và cũng tội nghiệp.
Trong khoảnh khắc đó, cậu cắn môi nhìn nhỏ và trước mắt y hệt hình ảnh khi ba cậu mất.
Một cậu bé 16 tuổi đứng không nhúc nhích trước chiếc điện thoại bàn, dây và bộ nghe rơi xuống đất. Mẹ cậu ôm cậu khóc nức nở, khóc đếm nỗi không thành tiếng được nữa. Đó là lần đầu tiên,và có lẽ sẽ là lần cuối cùng cậu khóc.
"Chúng tôi là cảnh sát địa phương, xin hỏi đây có phải gia đình anh Ngô Tuấn Phong?''
Tuy khá mơ hồ và thoáng chút lo lắng, cậu thanh niên vẫn cất giọng bình thản.
"Vâng."
"Chúng tôi xin chia buồn, anh Ngô Tuấn Phong đã gặp tai nạn ở đường........"
Câu nói chưa dứt thì Kiệt đã đứng hình mặc cho chiếc điện thoại rơi xuống. Mẹ cậu,cô Hải lo lắng chạy đến cầm cái điện thoai lên,nghe nốt những gì còn sót lại, cô nước mắt lưng tròng ngồi quỵ xuống đất, đau khổ xen lẫn tức giận hất tay mấy cô giúp việc. Kiệt ngồi xuống cạnh mẹ, cô Hải ôm ngay lấy cậu khóc ,gần như gào lên đau đớn. Lúc đó,Ngô Tuấn Kiệt, cậu đã khóc, dù tỏ ra rất mạnh mẽ..