Ông Chủ, Em Yêu Anh !

Ngay sáng thứ hai, Phương được lên máy bay đến thẳng Pháp.
Đợt lạnh kéo dài, trường cấp III Newtime cho học sinh nghỉ.
Kiệt ngồi trong phòng khách vắng vẻ, yên lặng đến lạ lùng. Khuôn mặt góc cạnh của chàng thanh niên 18 tuổi mang vẻ u buồn, có vẻ ưu tư, hơn hết là không hề có sự lạnh lùng như lúc trước...Cạch...,cô Hải bước vào, lặng nhìn cậu con trai, khẽ nín tiếng thở dài, cô bước tới ôm Kiệt vào lòng.
"Con sẽ đi với mẹ chứ?"
Tuấn Kiệt có chút khó hiểu, ngước lên nhìn cô đang đứng cười dịu dàng. Cô Hải như biết, cô bỗng cười thành tiếng,
"Được rồi 4h chiều lên máy bay,thế nhé!",rồi cô vui vẻ về phòng.
* Sân bay tại Pháp.
Một cậu học sinh Việt Nam lạnh lùng,menly,đẹp trai nhăn nhó nhìn đống vali đang xách. Một phụ nữ vui tính nhưng ăn mặc từ đầu tới cuối đều một màu đen,2 mẹ con đi cùng nhau khiến ọi người tại sân bay đều tò mò.
"Alo.."

"Alo,chị đang ở đâu mà ồn thế?"
"Tôi đến đây!"
Cô Hải sang trọng đen từ đầu đến cuối,quay ra nhỏ nhẹ với Tuấn Kiệt đang không mấy vui vẻ.
"Con trai, chúng ta đến nhà em Phương nào."
Gì kì vậy, có vẻ như thế này không phù hợp với hoàn cảnh gia đình có người mất cho lắm.
*Nhà tang lễ Bown,thủ đô Paris,Pháp.
Tuy là lễ tang nhưng theo kiểu người Âu, đơn giản,nhanh gọn và khá..long trọng.
Không khí không mấy u ám, cũng đúng, ông nội Hoài Phương là người rất vui vẻ,hòa đồng. Mọi người yêu quý và kính trọng ông vô cùng. Lúc còn sống ông có nói trước, ngoại trừ mẹ Phương và nhỏ, không ai được khóc. Ông hiểu, tuy là con dâu nhưng cô Lâm,mẹ Phương rất hiểu thảo,vì từ nhỏ bố mẹ cô mất sớm,Phương cũng chưa bao giờ nhìn thấy ông bà ngoại và bà nội,họ đều mất trước khi nhỏ trào đời. Về phần Phương,mặc dù trông vẻ ngoài khá mạnh mẽ nhưng hơn hết, là người ông,người yêu thương nhỏ hết lòng,ông hiểu nhỏ nhất!
Cô Hải bước tới ôm chào và an ủi cô Lâm, là người bạn thân nên mẹ Phương không ngại bộc lộ cảm xúc với cô Hải, mẹ nhỏ lại bắt đầu nước mắt lưng tròng.
Phương ngồi đờ ra một góc, mấy ngày nay không ăn uống gì,trông nhỏ xanh xao mà mệt mỏi đáng sợ. Tuấn Kiệt khẽ ngồi xuống,khuôn mặt đồng cảm, gạt bỏ sự lạnh lùng từ trước. Đang định mở miệng nói gì đó thì Phương đã mỉm cười.
-Tôi không sao.
Kiệt không nói gì,cũng không cười đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn bức ảnh ông nội nhỏ treo trước quan tài,bất giác nhíu mày.
-Kia.-Chỉ bức ảnh lớn của ông.-Là ông nội cô?
Phương ngước lên nhìn,nhẹ nhàng gật đầu rồi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Tuấn Kiệt đang có vẻ đăm chiêu.
Mấy ngày sau đó, cô Hải và Kiệt tiếp tục ở lại và chia buồn cùng gia đình Phương, thời gian đó,phần nào Hoài Phương và Tuấn Kiệt có chút chuyển biến.
Cùng thời gian đó,tại biệt thự nhà cô Hải(Việt Nam)

-Hả?Cô nói cái gì!!-Alee hét ầm lên ngay sau khi chị giúp việc thông báo: Cậu chủ và bà chủ sang nước ngoài dự đám tang.
Chị giúp việc lo sợ,e dè cúi xuống không dám nhìn vào Alee dù nhỏ là khách quen.Alee liếc xéo chị rồi cắn môi tức tối đi ra cổng, miệng lẩm bẩm giận dữ. : "Đám tang,ai mất chứ,tại sao lại không báo ình?" và đương nhiên là không ai vui vẻ chạy ra trả lời nhỏ. Cầm chiếc Iphone 6 Plus bự chà bá lên, nhỏ ấn ấn rồi áp vào tai,mấy lần rồi nhưng tổng đài đều báo máy bận.
-Aizzzzzzzzz!!!!, nhỏ nghiến rang kêu lên làm bác tài xế riêng phải giật mình.
Cái điện thoại bị "hành" tập 2.
Nhỏ Alee bấm bấm như muốn đập máy gọi đi đâu đó.
-Cho tôi một vé đến Pháp, NGAY!!!
Vừa cúp máy, nhỏ tức đến nổi thở phì phò như con trâu mộng,trông thật nực cười. Ping..ping..điện thoại reo.
-Alo.-giọng khó chịu hơn bao giờ hết.
-Alo,cô Alee, vé..vé hết rồi, muốn bay thì phải đợi 3..3 ngày nữa...-Cô thư kí riêng của bố Alee, chuyên "được" nhỏ sai việc thận trọng đáp, nhưng vẫn run.
Ông trời quả biết trêu đúng người, Alee liếc nhìn căn biệt thự đầy căm tức dù nó không có tội tình gì, Lên xe đóng cửa cái rầm làm bác tài giật mình,muốn đứng tim luôn.
-Đi về!

**Buổi tối tại Paris.
Tang lễ của ông nội Phương coi như đã hoàn thành, ông chỉ muốn mọi người vui vẻ nên không ai tỏ ra buồn rầu, đều vui vẻ chúc ông hạnh phúc nơi chín suối. Tối nay, ai cũng đã mệt, mọi người đều đã nghỉ ngơi ở khách sạn,trong đó có gia đình Phương và cô Hải.
Trằn trọc không chợp được mắt, Phương khó chịu bật dậy,ra khỏi giường đi dạo.
Bầu trời đêm long lanh sao,đó là điều Phương thích nhất từ nhỏ. Bước chậm trên con đường đã vắng người, Phương thở dài bất lực,thật sự là đa sầu đa cảm đấy cô gái 17 tuổi ạ!
Bước vào siêu thị mua đồ uống, điều bất ngờ đập ngay vào mắt Phương. Tuấn Kiệt ngồi ăn ...mì hộp đang nóng hổi ở quầy ăn dành cho khách ngồi nghỉ,khuôn mặt hiền và...trẻ đi nhiều. Trẻ đi là vì lúc lạnh lùng, trông người ta sẽ già đi mấy tuối.
Ngạc nhiên nhưng lại cười ngay, nhỏ bước tới quầy hàng mua một hộp mì giống như vậy, nhẹ nhàng ngồi cạnh, mở gói mì. Kiệt nhăn mặt,đã ngồi ở góc khuất để..tách biệt rồi mà vẫn có kẻ ngồi gần, đúng là..!
"Cô,....cô!",ngạc nhiên chuyển sang Tuấn Kiệt.
Trời ơi, coldboy toàn trường nay vui vẻ ngồi ở một góc siêu thị đêm tại Pháp ăn mì ăn liền, ak không, cái đáng nói là...ăn mì ăn liền ở siêu thị, thật là .."giản dị",chuyện này mà lọt ra ngoài chắc khó sống!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận