-Không ngờ anh giản dị như vậy.-Phương cười tươi lộ ra cái răng khểnh rõ duyên.
Kiệt suýt sặc miếng mì trong miệng. Mặt đỏ lên như quả gấc, hắn giả bộ làm ngơ,lấy dấy lau lau quệt quệt miệng, e hèm một lúc mới nói..hơi mất tự nhiên.
-Cô..không sao rồi chứ?
-Làm gì mà phải đánh trống lảnh.
Câu chưa kết thúc thì Kiệt rùng mình,đúng là có tật giật mình.
-Đồ ăn ở khách sạn,tôi không thích.-Đại Coldboy nhanh chóng sửa lại thần thái tỉ năm như một.
-À...-Phương gật gù rồi thò đũa bắt đầu ăn, tự nhiên như chưa hỏi gì vậy.
Kiệt có hơi..bỡ ngỡ,nhưng nhìn hộp mì nóng,chính ra cũng không có gì xấu,anh chàng cũng gắp mì tiếp tục ăn. Trời đêm khá lạnh, khung cảnh vắng hẳn so với ban ngày,trong một tạp hóa nhỏ, chỉ có tiếng sụp soạt của Phương và Tuấn Kiệt.
Khoảng cách giữa hai kẻ này, quả là đáng nghi ngờ...!
*Sáng nay, Phương sẽ bay về Việt Nam với mẹ con cô Hải. Ba mẹ Phương ở lại làm việc sẽ về sau.
Lên sân bay, nhỏ lưu luyến ngó lại khung cảnh Paris, nơi ông nội nhỏ nhắm mắt. Nén tiếng thở dài, Phương chợt cười mỉm rồi mới quay người bước theo cô Hải.
Quen...đúng là rất quen. Chẳng lẽ... Kiệt hơi "ngớ" khi nhìn Phương, cơ mà xinh như vậy sao bây giờ mới "ngớ"? Đúng là có vấn đề. Chuyến bay suôn sẻ hạ cánh ở sân bay Nội Bài.
"Hai đứa về trước nhé, mẹ phải đi mua chút đồ!", cô Hải nhìn chiếc điện thoại nói.
"Dạ?",Phương tròn mắt, bây giờ đi với Kiệt thì không sao. Cơ mà cô đi xe thì 2 đứa đi gì về.
Ông trời thật vui tính,chưa kịp nêu vấn đề "quốc dân" thì cô đã lên xe đi mất rồi.
"Thôi chết!", Kiệt lên tiếng có vẻ bất an.
Hoài Phương còn đang nheo mắt khó hiểu,đôi phần lo lắng thì bị câu sau của Kiệt làm cho suýt ngất luôn.
"Điện thoại và tiền ở trong túi mẹ tôi!"
@@! Đau đầu...haizzz
Bí giải pháp, cuối cùng hai con người cùng một đống balo lóc cóc đi bộ gần 6km.
***1 tiếng sau.
"Ôi trời ơi mệt mỏi quá không đi nữa đâu!", Phương phụng phịu ngồi xổm xuống.
Mệt mỏi gì chứ, đồ đạc Tuấn Kiệt mang hết rồi mà. Nhưng mà là Đại tiểu thư thì mỏi với cả mệt là đương nhiên.
Kiệt đi được một đoạn, nheo mày quay lại, gương mặt lạnh lùng cũng mệt rồi.....đành quay lại ngồi nghỉ một lúc với Phương thôi,nhưng tức tối buông cho câu gợi vụ "khẩu chiến" sắp tới.
"Đúng là đồ con gái!"
"Hả!", Tâm trạng của người đang mệt mỏi khó tính lắm ông ơi.
Kiệt bỗng nhìn bộ dạng nửa dỗi nửa bực dọc của Phương, bất giác "bị nghệt", không lẽ, đúng là vậy.......................................??????