Ông Chủ, Em Yêu Anh !

**Hồ bơi của trường cấp III Newtime.
Đợt nghỉ chuyển mùa, học sinh đi học bình thường. Sáng nay thời tiết có ấm áp hơn một chút,nhưng cũng chỉ gọi là mát mẻ thôi. Hiện tại đang là tiết thể dục của lớp 11A2.
-What? Thật sao? hahah..-Một tràng quái đảng của Bảo An vang lên "thu hút" ánh nhìn của cả lớp, cả thầy thể dục luôn.
Phương nhíu mày lấy tay vuốt vuốt mặt, xấu hổ quá,cái con bé này. Tiện tay tóm miệng An đang rộng ngoác ra vì nứt nẻ cười.
-Ừ, ừ, bà bé mồm thôi cho tôi nhờ.
Như thường lệ, hai nhỏ ngồi một góc tám chuyện trên trời dưới bể và luôn luôn là tâm điểm....bất thình lình. An vui vẻ như vậy cũng phải thôi, Hoài Phương đang kể lại "chiến công" lừng lẫy với Alee mà.
-Ê ê, 2 bà biết tin gì chưa.-Đang lao nhao thì Dương Khanh,thánh tám chạy tới từ khi nào, vẻ mặt nguy hiểm thấy mồ. Gia Huy lẽo đẽo thấy sau mặt ngán ngẩm.
-Khổ quá,mỗi thế...AU!-Câu chưa kết thúc thì Khanh đã đạp phát vào chân cảnh cáo. An lườm cu cậu một cái rồi quay ra Huy đang xuýt xoa.
-Tui cho phép,cứ nói.
-Ok,chuyện là....
-Nè,tui nói Huy kể mà.-An nhăn nhó,rõ ràng là binh Huy mà, chả có nhẽ..

-Lắm chuyện quá,ai nói chẳng được.-Phương cau mày nãy giờ mới phát biểu một câu.
-Ak,lần trước đi ngang qua đoạn đất trống trồng ngô sau trường mình, mấy anh chị lớp 12A5 với 12A6 đi liên hoan về buổi tối...-Khanh bắt đầu câu chuyện.-...Thì là chị họ tôi học 12A5 về kể.
-Bỏ qua phần giới thiếu-Phương kêu lên,ông này lúc nào cũng vậy. Khanh nuốt nước bọt ra vẻ nghiêm trọng.
-Lúc đi qua, anh chở chị tôi buồn WC nên xuống đồng ngô. Anh ý bảo cứ nghe thấy tiếng mèo kêu nghe kinh lắm, kiểu như bị bỏ đói ý.
-Ừ thì chắc là bị bỏ đói thật.-Bảo An mặt tỉnh bơ,ngáp ngáp mấy cái. Không hề nhận ra cô bạn bên cạnh đang rất "căng thẳng".
-Ừa..ừa chắc..chắc là vậy đó.-Phương ấp úng mà mặt còn làm bộ "không sao".
Thật ra Phương rất ghét, nói đúng hơn là sợ mấy cái ma quỷ, bí ẩn ghê rợn,người bình thường huống gì là con gái. Tuy vẻ ngoài tinh nghịch,bứng bỉnh nhưng nhỏ lại rất "trẻ con", nhưng đôi khi lại nội tâm, Haizzz,nói chung,con gái rất khó hiểu.
-Không phải, lúc lên xe chuẩn bị đi về anh ý còn bảo hình như giẫm phải con mèo con làm nó kêu méo một cái chói tai nhưng cúi xuống tìm thì chẳng có gì, chị tui cũng tìm cùng mà...với cả...
-...Á..á!-chưa kịp bổ sung gì thì Hoài Phương đã la toáng lên như cháy nhà.
-Nhóm chỗ bạn Khanh,không ồn ào- Thầy giáo thể dục nhắc nhở.
cả nhóm dạ li ti rồi quay ra Phương. An nhìn Khanh lườm lườm.

-Ông lại trêu Phương rồi.- Rồi nhỏ quay ra vỗ vỗ Phương kiểu an ủi.
-Lo gì, anh em mình nhà hướng đối diện trường mà, làm gì phải vòng qua đằng sau làm..gì.- May mắn là Huy đã kịp nhận ra có người phải vòng qua chỗ đó, đúng,chính là Phương!
-Ha ha, bà đi xe hơi mà, có tài xế mà.- Bảo An cố nặn ra một nụ cười an ủi. Phương cũng cười cười nhưng mà tay chân thì rụng rời hết luôn.
*Reg..
Tiếng chuông báo hết giờ làm Phương giật mình. Thật đau đầu, nếu không nghe mấy thứ khỉ mốc của Khanh thì đâu có sao, ám ánh, đúng là ám ảnh kinh hoàng.
Cổng trường nhộn nhịp, tốp tốp học sinh ra về, Phương thì cứ đứng ngẩn ra, đến khi Hoàng Minh đứng bên cạnh vẫn không biết.
"Hế lu?"
"A!", Phương hơi giật mình.
Tuấn Kiệt đứng đằng sau khuôn mặt khó hiểu nhìn con nhỏ mặt khó ưa như sắp phải gặp..tử thần.
"Em sao nậy,trông cái mặt tương tư thấy mồ!",Minh cười tươi ra tiếng.
Hiện tại thì Phương không cười nổi, trường bắt đầu học lúc 8h12 sáng và kết thúc vào lúc 6h30p chiều, trời này tối sớm, hiện tại cũng đang rất...tối,so với nhỏ Hoài Phương.
"Thưa cô..!",bác tài xế của cô Hải bước tới gọi Phương.
"Ak vâng",quay sang Kiệt,"Em xin phép!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận