Ông Chủ Khó Tính

Hiểu Lan Yên lờ mờ tỉnh giấc, phát hiện lúc này là ba giờ sáng. Trời còn chưa rạng, tăm tối y như tâm hồn cô lúc này.

Kì lạ thật, mới ba giờ, làm sao cô lại có thể tỉnh giấc? Đêm qua cô đã kiệt sức như thế cơ mà. Đêm qua...

Đêm qua???

Hiểu Lan Yên từ từ hồi tưởng lại cái cảnh mình nằm rên rỉ kêu la dưới thân Vương Hàn, không thể tự chủ được mà sợ hãi nhắm chặt mi mắt lại. Nhưng cô càng cố trốn tránh thì những hình ảnh ấy lại càng ùa về rõ mồn một, cả gương mặt bầu bĩnh đỏ bừng như trái đào tươi.

Thế nhưng... Hắn đã đi rồi, đi ngay sau khi cô bằng lòng giao tấm thân trong trắng này cho hắn, hắn đã bỏ cô lại để tới bên người hắn yêu thương. Cũng phải thôi, vì người hắn yêu mất tích, làm sau có thể bình thản nán lại cùng một con hầu thấp kém như cô đây?

Hiểu Lan Yên đưa tay lên, đến cánh tay cũng mệt mỏi rã rời, cảm giác hai cánh môi Vương Hàn nhẹ nhàng hôn lên từng vết sẹo chưa lành trên đó vẫn còn vương lại, ấm áp tới vô cùng. Nước mắt Hiểu Lan Yên chầm chậm rơi, cô thực sự đã không còn một chút giá trị nào nữa rồi...

---

Ngay cái giây phút Vương Hàn để lại Hiểu Lan Yên mệt mỏi thiếp đi trên giường lớn, hắn đã lập tức lao đi lấy ô tô, đồng thời gọi điện cho đàn em dặn dò.

Vương Thiên Nhi mất tích, mất tích đúng vào cái ngày lẽ ra cô vợ nhỏ của hắn đang rất cần yêu thương. [Tác giả: hí hí :v]

Ai dám động vào Vương Thiên Nhi? Vương Hàn bỗng dưng khóe môi giương lên một nụ cười, lạnh lùng tới tuyệt tình xa lạ.

Thiết bị kết nối định vị của điện thoại Vương Thiên Nhi đã bị ngắt. Bọn bắt cóc gọi cho Vương Hàn, bắt hắn một mình phải tìm đến ngôi nhà hoang trên đồi.

Vương Hàn bình thản tới kì lạ, đối mặt với những chuyện như thế này, với hắn đâu phải là lần đầu tiên. Duy nhất chỉ có một lần Hiểu Lan Yên của hắn mất tích, hắn lại cuống quýt tới mức muốn điên lên, một mình lao đi cứu con nhóc.

Căn phòng tối tăm chạng vạng, Vương Thiên Nhi quỳ trên nền đất, tóc xõa rối tung nhưng vẫn không mất đi độ bồng bềnh óng ả, quần áo tuy có lấm lem đất bụi, nhưng bộ dáng vẫn là tội nghiệp thanh cao.

Nhìn cánh cửa bị Vương Hàn đạp ra lập tức bật mở, Vương tiểu thư mừng tới rơi nước mắt, giọng nói tràn ngập sợ hãi cùng chờ mong:

- Hàn, cứu em...

Nghe lời cầu cứu này thì có là Trời Phật cũng phải động lòng. Vương Hàn nhìn quanh căn phòng dột nát bụi bẩn, không một bóng người, nhẹ khom người hướng về phía Vương Thiên Nhi hỏi:

- Thiên Nhi, bọn bắt cóc em đã đi đâu rồi?

- Em không biết nữa, vừa rồi chúng đột nhiên bỏ đi. Em...

Vương Hàn cười lạnh, đứng thẳng người, hai con mắt giữa bóng tối sáng lên, dũng mãnh như cái nhìn của đại bàng hoang dã, nhả ra mấy chữ, chính thức đem Vương Thiên Nhi xinh đẹp kiêu sa hóa thành tượng gỗ:

- Chứ không phải, bọn chúng nói với em, là đại ca của chúng gọi ra à?

Vương Thiên Nhi giật thót mình, không thể thốt ra một lời nào ngoài ngạc nhiên sợ hãi. Làm sao... làm sao Vương Hàn có thể biết điều đó? Hắn mới chỉ vừa tới đây thôi cơ mà? Nhưng Vương tiểu thư cô đường đường là xinh đẹp thông minh đệ nhất thiên hạ, làm sao lại dễ dàng khuất phục mà để vở kịch này dang dở:

- Chúng... chúng không có nói gì, chỉ bỏ đi thôi... Anh mau cứu em!

Vương Hàn lại nhếch khóe môi, nhẹ nhàng nói tiếp:

- Tiếc thật, lẽ ra theo kịch bản của em, chúng phải đánh em, định cưỡng hiếp em nữa phải không? Vậy mà chúng chưa làm đã bị gọi đi, lỡ mất kế hoạch của em rồi.

Vương Thiên Nhi lúc này mới thực sự biết tới kinh hoàng. Làm sao Vương Hàn có thể biết được những điều ấy? Chẳng nhẽ hắn đã điều tra ra mọi việc? Không thể nào! Người của Hắc Triệt bang cô thuê làm ăn vô cùng uy tín, sao có thể kém cỏi tới mức để chuyện này bại lộ? Nghĩ vậy, Vương Thiên Nhi càng thêm cố gắng thống thiết, vài giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt tinh xảo:

- Hàn, anh nói gì thế? Ý anh là em tự dàn dựng mọi chuyện? Em là Thiên Nhi, là bảo bối của anh, sao anh có thể...

- Diễn xuất tốt lắm, tôi cũng bất ngờ với em đấy. Xem ra không có nhân chứng, thì hôm nay tôi lại phải mất công cứu người rồi.

Dứt lời, hai người đàn ông cao to liền xuất hiện, đồng thời còn gông cổ thêm hai tên mặt mũi bặm trợn, nham nhở đi vào. Vương Thiên Nhi vừa nhìn thấy hai tên kia thì nước mắt rơi ra như đê vỡ. Nước mắt của sự sợ hãi và tuyệt vọng, Vương Hàn quả thực đã biết hết mọi chuyện rồi.

- Vương tiểu thư, xin thứ lỗi, chúng tôi có thể chống lại Vương tổng, nhưng không thể kháng lệnh Triệt đại ca. Chuyện cô sai bảo, chúng tôi đã khai hết rồi...

Vương Hàn đứng một bên nhìn những giọt nước mắt của Vương Thiên Nhi, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tức giận cùng ghê tởm. Hắn hận chính bản thân mình vì từ nhỏ đã luôn quan tâm che chở cho một con rắn độc, lòng dạ thâm hiểm khôn lường. Chẳng cần lời nào được thốt ra nữa, sự im lặng rùng rợn này cũng đủ cho Vương Thiên Nhi sợ tới run rẩy rồi.

- Hàn, em...

- Câm mồm!

Nhìn cái nhíu mày mà trước đây hắn chỉ dành cho kẻ ngáng đường, vẻ mặt tức giận tới lạnh băng, ánh mắt khinh thường tới mức còn không thèm chiếu thẳng vào cô, Vương Thiên Nhi càng khóc lớn hơn. Dây trói vẫn còn trên người, tiểu thư cao ngạo ngày thường nay quỳ rạp và hèn mọn, gương mặt đầm đìa ướt át, gắng hết sức quấn lấy chân Vương Hàn:

- Hàn, em xin anh, cũng chỉ vì yêu anh, làm sao em có thể chấp nhận việc anh sẽ cưới con hầu hèn hạ kia...

Vương Hàn nghiến răng, không cần dùng sức cũng có thể đá Vương Thiên Nhi xa ra khỏi mình:

- Đừng gọi tên tôi. Loại đàn bà như cô không đáng để so sánh với Lan Yên.

Vương Thiên Nhi ngạc nhiên tới mức trợn tròn mắt, nhất thời không thể thốt thêm một câu nào.

- Cô sai người tiêm thuốc, muốn cô ấy đóng "phim" cùng mấy thằng đàn ông dơ bẩn kia?

Vương tiểu thư cả người lại càng thêm run rẩy, nghe trong câu nói của Vương Hàn rõ ràng ngập mùi tàn ác vô tình, nhưng lại bất lực không biết phải làm sao. Vương tiểu thư cô, lần đầu trong đời rơi vào bế tắc khổ đau đến vậy.

Vương Hàn quay bước, trước khi bỏ đi chỉ để lại một lời, coi như là mệnh lệnh:

- Bộ phim cô muốn xem, Lan Yên không có phúc được đóng, vậy giờ giao lại cho cô cùng diễn viên của cô đóng nốt. Lâm, Kình, hai cậu ở đây giám sát, ngày mai đưa cho tôi thứ tôi muốn. [Tác giả: Ý là cái phim s-e-* ý :v]

Cánh cửa sắt hoen gỉ chậm chạp đóng lại, âm thanh vang vọng tới ghê người, tiếng van nài thống thiết cùng niềm hi vọng của Vương Thiên Nhi cũng theo đó mà lụi dần sau cánh cửa.

Chiếc Lambogini sang trọng lao ra từ màn đêm tăm tối, rời xa ngọn đồi heo hút hoang vu. Vương Hàn hai tay nắm chặt vô-lăng, nghĩ tới những ngày tháng đối xử lạnh nhạt dày vò Hiểu Lan Yên mà trong lòng càng thêm hối hận. Tại sao một con người nổi tiếng lạnh nhạt quyết đoán như hắn, lại mụ mị trong ghen tuông mà vô tình hành hạ người mình yêu như vậy. Ngay cả khi Hiểu Lan Yên đã trở thành người phụ nữ của hắn, hắn cũng chưa hề nói ra tới một lời nhẹ nhàng yêu thương. Nếu như không phải hắn điều tra ra Hắc Triệt bang này, thì không hiểu sẽ còn những chuyện gì diễn ra nữa. Ngay lúc này, việc hắn cần làm là cắt đứt mọi hồ sơ tài liệu có dính dáng tới cái tên Vương Thiên Nhi, chỉ có như vậy sau này vợ chồng hắn mới yên tâm hạnh phúc được.

---

- Yên Yên!

- Phu nhân... à... không... mẹ!

Vương phu nhân hiền hậu cười, nhìn cô con dâu đáng yêu đang lơ ngơ trước mắt, vui vẻ đưa tay véo véo cái má mềm mại:

- Đêm qua mệt mỏi, sao con lại dậy sớm như vậy?

Trời đất, Vương phu nhân véo má cô rất nhẹ, mà sao cô lại cảm thấy mặt mình nóng rực thế này? Mệt mỏi là ý gì? Chẳng lẽ bà ấy đã biết mọi việc cô làm đêm qua? Ôi thật là không có lỗ chui mà!!!

Vương phu nhân nhìn biểu cảm ngượng ngùng này của Hiểu Lan Yên thì càng buồn cười, sau vài câu quan tâm liền nhẹ nhàng hỏi:

- Con sang nhà mẹ một chút được không? Dù sao sau tân hôn cũng nên tới nhà thăm cha mẹ.

Hiểu Lan Yên sau vài phút do dự, liền lễ phép trả lời:

- Được ạ, nhưng còn cậu chủ... à không, Vương... Vương Hàn...

- Lo gì chứ, nó có việc đột xuất, khi nào xong sẽ qua đón con thôi.

Có phải cô đang thở phào hay không? Vương Hàn là vì có việc đột xuất, chứ không phải vì ghét bỏ cô đúng không? Hiểu Lan Yên ngoan ngoãn đi thay đồ, dù sao cũng chẳng biết mua gì, định chuẩn bị vài món ngon mang sang nhà Vương phu nhân, lại bị ngăn cản. Cô cũng đúng là dở người thật, ở bên ấy đâu có thiếu thức ăn, cô có thể nấu ở đó mà?

Vương phu nhân nhìn Hiểu Lan Yên, khẽ nở nụ cười mãn nguyện. Con dâu hiền lành đáng yêu đúng kiểu mà bà thích, bà biết hôn nhân của chúng nó là dựa trên hợp đồng, nhưng bà tin rằng, sẽ đến lúc hai đứa thật lòng yêu thương nhau.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, Vương phu nhân muốn gọi cho Vương Hàn, nhưng lại chần chừ mà bỏ xuống. Đêm qua hắn đã kể hết mọi chuyện của Vương Thiên Nhi cho mẹ mình nghe, bà biết nó sẽ giải quyết ổn thỏa. Chỉ có điều, con trai bà phải nhanh lên, tránh để cô con dâu ngốc nghếch này hiểu lầm mà tủi thân chứ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui