Edit: Tiêu
Beta: Tuyết
Giờ phút này, biểu đạt bằng lời nói là rất nhạt nhẽo, cho nên, người xưa có câu “Thử thì vô thanh thắng hữu thanh”, người bây giờ xướng “Im lặng là vàng.”
Thời điểm từng tiếng pháo vang lên, Triệu Hải Dương dừng động tác, đối mặt với người dưới thân mình, mỉm cười: “Ông chủ, chúc mừng năm mới!”
Lúc mồ hôi tan hết, mới dần cảm thấy hơi lạnh. Triệu Hải Dương nắm chặt mép chăn, ôm sát người đang quay lưng về phía mình mà vẫn còn im lặng.
“Trác Kiệt!?” Triệu Hải Dương dịu dàng nói bên tai cậu: “Thật xin lỗi. Anh uống nhiều quá.”
Đột nhiên, Trác Kiệt xoay người lại, mỉm cười như không nhìn Triệu Hải Dương: “Uống nhiều quá? Thì ra là uống nhiều quá! Thật đáng tiếc, tôi lại không uống nhiều.” Nói xong, Trác Kiệt xốc chăn lên tính mặc lại quần áo.
“Xong rồi”, Trái tim Triệu Hải Dương trầm xuống, đã khiến Trác Kiệt nổi giận. Thiệt tình hắn không có ý đó mà.
Hắn vội vàng túm lấy quần áo Trác Kiệt, “Không được, em không được đi. Trước nghe anh nói hết đã, anh nói không đúng, phải là uống nhiều quá nên không kiềm chế được mới dùng sức làm em đau.”
Nghe Triệu Hải Dương nói xong, “Phừng” Mặt Trác Kiệt lập tức đỏ ửng lên, cậu bỏ quần áo xuống, chui vào trong chăn, trùm kín đầu, thanh âm rầu rĩ vang lên, “Làm đau người ta rồi mới nói, có ích gì?”
Triệu Hải Dương nở nụ cười, vén một góc chăn ra, để lộ đầu Trác Kiệt, “Đừng, ngạt mũi bây giờ.”
“Triệu Hải Dương!” Trác Kiệt khẽ kêu một tiếng.
“Ơi?”
“Kể một chút về anh đi.”
“Chuyện của anh cũng không có gì, nhà anh ở thành phố X vùng Duyên Hải, gia đình theo nghề đánh cá, sau khi tốt nghiệp trung học, không thi đỗ được đại học. Cha liền muốn anh cũng đi ra khơi đánh cá. Nhưng em không biết đâu, đừng thấy anh từ nhỏ lớn lên cạnh biển, nhưng đúng là anh vẫn bị chứng sợ say sóng, cha nói lên thuyền rèn luyện vài ngày là ổn, nhưng anh biết, chắc chắn không được, dưới sự đe doạ của gia đình, anh cũng chỉ đành rời nhà ra đi, chứng minh mình có khả năng làm được việc gì đó. Thật ra cũng không định làm xa nhà, nhưng đúng lúc ấy chỗ anh có một đội trang hoàng đang ở gần đó, rồi liền đi luôn tới cái thành phố này.” Nói xong, Triệu Hải Dương sụt sịt vài cái, cũng không biết vì lạnh hay do sầu não.
“Vậy sau đó thì sao, vì sao lại từ bỏ?”
“Anh nói là vì em, em tin không?” Triệu Hải Dương cúi đầu hôn lên tóc Trác Kiệt.
“Anh nói là em sẽ tin.” Trác Kiệt nhắm hai mắt lại, “Ngủ đi!”
Mãi cho đến đầu tháng ba, công việc chủ yếu của Triệu Hải Dương và Trác Kiệt là rúc trong căn phòng nhỏ ấy, ăn ngủ, ngủ ăn, hoàn toàn không có khái niệm thời gian gì hết.
“Hải Dương, mùng năm chúng ta mở cửa đi.” Trác Kiệt vỗ vỗ cái bụng vừa mới ăn uống no nê, hướng về phía Triệu Hải Dương kêu lên.
“Ông chủ, không thể thư thả vài ngày được sao, thật vất vả mới qua một năm, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi.” Nói xong, Triệu Hải Dương ôm lấy Trác Kiệt từ phía sau, “Ăn no ấm bụng rồi, hay là bây giờ chúng mình vận động để tiêu hoá chút nhỉ?”
“Em nói anh đó, Hải Dương, làm một thanh niên nghiêm túc, anh có thể suy nghĩ sâu xa hơn chút được không hả? Ví dụ như, làm sao để làm việc thật tốt cho em, vì tiệm hoa phải kiếm thật nhiều tiền hơn nữa a, còn có…”
Lời còn chưa nói xong, miệng đã bị ngăn chặn,
Đêm dài đằng đẵng, tình thêm nồng nàn.
xxx
Tiệm hoa mở cửa, cuộc sống cũng đi vào quỹ đạo.
Trác Kiệt ngày càng có nhiều thời gian ngồi một chỗ cười tủm tỉm nhìn Triệu Hải Dương đang bận rộn. Đương nhiên Triệu Hải Dương cũng có nhiều việc hơn rồi, nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái rồi nói: “Em đúng là nhà tư bản, muốn ép khô anh à.” Trác Kiệt cũng sẽ luôn cười hì hì: “Ép khô anh như thế vẫn chưa đủ đô.”
“Em, em đúng là tên lưu manh mà!” Đấu võ mồm thì Triệu Hải Dương vĩnh viễn không phải đối thủ!
“Hai ngày nữa là Valentine, anh chuẩn bị cho tốt nha!” Trác Kiệt huých mông Triệu Hải Dương.
“Chuẩn bị cái gì?”
“Em đặt một số lượng lớn hoa hồng, một ít giấy đóng gói với thiệp, anh cần phải đóng gói kỹ và mau chóng biết chưa!”
“Việc này thì đơn giản!” Triệu Hải Dương không biết tại sao Trác Kiệt lại đứng ở một góc còn cười trộm, không biết lại có ý đồ gì đây.
Buổi tối Valentine, Trác Kiệt bảo Triệu Hải Dương mặc đồ tình nhân cùng cậu, lôi kéo một xe hoa hồng đã được gói kỹ đi trên làn đường dành cho người đi bộ.
“Chả có mấy người, đúng là tối Valentine có khác, trên con đường này toàn những cặp đôi thôi à!” Trác Kiệt híp mắt lắc đầu.
“Anh còn không biết em nghĩ gì sao, một cặp đôi cũng sẽ biến thành tiền mặt trước mắt em thôi.” Triệu Hải Dương trêu chọc nói.
“Đừng lôi thôi dài dòng, mau mau, bán nhanh cho em.”
“Tiểu Kiệt, em xem bình thường đều là con gái bán, mọi người cũng còn mua, chúng ta lại là hai lão già, có thể không?”
“Sao lại không đươc, nhìn em đây.” Nói xong, cậu khoác tay Triệu Hải Dương, tay còn lại cầm vài tấm thiệp, rồi bảo Triệu Hải Dương mang thêm một cái lãng hoa thật to, “Đi thôi!”
Hai anh đẹp trai mặc đồ tình nhân quả nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác.
Triệu Hải Dương không ngờ xông lên muốn mua đều là những cô gái trong các cặp tình nhân, các nàng lôi kéo bạn trai, phản ứng đầu tiên là mắt sáng rực lên, mặc kệ sắc mặt bạn trai ra sao, cũng muốn mua một thứ trong tay Triệu Hải Dương hoặc Trác Kiệt.
Hoa bán một cách nnh chóng, toàn bộ bán cho tới khi nào xong mới thôi, Triệu Hải Dương nói: “Trác Kiệt, chúng ta đi xem phim đi?”
“Xem phim cái gì, lãng phí, đi, vẫn là về nhà xem tv thích hơn.” Trác Kiệt nói xong liền ngẩng đầu nhìn lên khoảng không trên trời, “Hình như tuyết rơi, đi nhanh thôi.”
Triệu Hải Dương không nói gì, chỉ mỉm cười ôm Trác Kiệt đi về nhà.
Tuyết càng rơi càng lớn, trên mặt đất dần tạo thành một lớp tuyết mỏng manh, khi đến gần cánh cửa, đột nhiên Triệu Hải Dương kéo Trác Kiệt lại,
“Tiểu Kiệt!”
“Hả?”
“Tặng em món quà này!” Nói xong, Triệu Hải Dương lấy từ trong túi quấn một bông hồng chưa đóng gói, có thể do bị đè ép quá lâu, đoá hoa đã hơi héo rũ.
“Anh lén giấu đi, tặng cho em.”
Trác Kiệt nhìn đoá hoa kia, đây là lần đầu tiên có người tặng hoa cho cậu. Chưa từng nghĩ tới, được người mình yêu tặng hoa lại là một điều hạnh phúc đến vậy.
“Em sao thế?” Triệu Hải Dương vuốt ve gương mặt như đóng băng của Trác Kiệt.
Bỗng, Trác Kiệt ôm lấy Triệu Hải Dương, khẽ nói bên tai hắn: “Em rất hạnh phúc, thật sự, cảm ơn anh. Nhưng mà…”
“Nhưng mà gì?”
“Nhưng mà,” Trác Kiệt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Triệu Hải Dương, “Tại sao anh có thể lấy việc công làm việc tư, một bông hoa hồng này trừ vào tiền lương.”