Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử.
Mọi hành động lời nói của từng người trong phòng thẩm vấn hiện tại đều chiếu lên TV bên trong phòng khách, thành viên còn lại của Tổ trọng án đều ngồi xung quanh để xem.
Khi nghe đến đoạn Mâu Hàng Âm nói trên tay Quan Hoài Viễn có Quỷ diện sang, ngoại trừ Hạ Cô Hàn vẫn bình thản thì ai ai cũng đều kinh ngạc.
Vậy mà là Quỷ diện sang!
Cái gọi là Quỷ diện sang chính lag linh hồn chết đi mang theo nồng đậm oán khí tiến vào cơ thể người đã hại chúng. Đem linh hồn cắm rễ vào cơ thể người sống, làn da của người này sẽ hiện lên một vết thương có khuôn mặt của nạn nhân.
Oán khí của người chết kia phải lớn đến cỡ nào, mà có thể mang theo linh hồn chính mình hoá thành Quỷ diện sang, muốn đồng quy vu tận với Quan Hoài Viễn đến thế?
Khó trách gã ta phải dùng bao tay để che đi vết thương, cũng hiểu nguyên nhân vì sao gã không thể tiếp tục kéo violon.
Thành viên Tổ trọng án đương nhiên tin những gì Mâu Hàng Âm nói, vì cô ta là Linh y, nên cảm giác về linh thể sẽ nhạy hơn so với người khác, có thể cảm nhận được Quỷ diện sang còn nghe được nó nói.
Nghe ra ý tứ Mâu Hàng Âm, mọi người cũng biết được thì ra Quỷ diện sang này chính là mẹ của Hà Duệ, Hà Phương biến thành.
Hạ Cô Giang bên này như nghĩ ra điều gì đó, nhanh chóng xoay đầu sang thằng anh họ: "Có phải anh đã sớm đoán ra trên tay của Quan Hoài Viễn chính là Quỷ diện sang."
Hạ Cô Hàn lười biếng mà dựa trên sô pha, đầu khẽ gục xuống, nghe thằng em hỏi thì lười biếng nhả một chữ: "Ừm!"
Hạ Cô Giang: “Sao anh đoán được?”
Hà Duệ chỉ nói trên tay Quan Hoài Viễn có một vết thương nên không thể tiếp tục kéo đàn, vậy sao Hạ Cô Hàn lại nghĩ đến Quỷ diện sang chứ?
Hạ Cô Hàn ngáp một cái, nói thẳng vấn đề chính: "Cùng với thời gian vết sẹo xuất hiện, gã đã đến tìm Quỷ y."
Hạ Cô Giang nghe liền gật gù hiểu, mà không chỉ cậu những người đang ngồi trong phòng cũng nhanh chóng hiểu ra.
Quan Hoài Viễn đi tìm Quỷ Y, nói rõ một chuyện chính là "Căn bệnh" của gã không dùng phương pháp y học điều trị được, mà đôi cánh tay của Hà Duệ lại ở chỗ Quỷ y, rồi cả thời điểm vết sẹo của gã xuất hiện là sau cái chết của Hà Phương. Hai chuyện kết hợp lại với nhau cũng không khó để đoán ra vấn đề trên tay Quan Hoài Viễn.
Miêu Doanh Doanh thừa dịp liền với hỏi: “Ông chủ Hạ, sao ngài lại biết hai vợ chồng Quan Hoài Viễn và Bạch Tố Tuyết không phải người thường?”
Hạ Cô Hàn: “Đoán.”
Chuyện này quả thật là y đoán, chứ không chắc chắn, để thằng em ngáo đi cùng cảnh sát cũng là ngừa chuyện vạn nhất.
Những người ngồi trong phòng đều là bộ dạng chăm chú lắng nghe lời Hạ Cô Hàn nói.
Y ngồi trên ghế lại chuyển thêm một tư thế, đem cả lưng dựa hết vào lồng ngực Cố Tấn Niên, lúc này lại từ từ giải thích tiếp: "Điều ta nghĩ ngờ chính là cái chết của Hà Phương không phải bệnh mà ra, vì nếu chết vì bệnh sẽ không sinh ra nồng liệt oán khí đến nổi hoá thành Quỷ diện sang."
Sau đó thì không cần Hạ Cô Hàn giải thích, mọi người đều cũng đã nhanh hiểu ra vấn đề câu chuyện.
Theo ý của y, chính là Hà Phương bị người hại chết, mà tình trạng của bà ta lại giống ung thư, thậm chí có thể qua mắt được cả bác sĩ và những dụng cụ y tế tiên tiến.
Hạ Cô Hàn suy đoán, có lẽ Quan Hoài Viễn hoặc Bạch Tố Tuyết chính là kẻ dùng phương pháp phi khoa học để hại chết Hà Phương. Nên suy đoán một trong hai không phải người thường.
Nhưng tất cả đều là suy đoán, không phải khẳng định trăm phần trăm. Nhưng trời thương trời độ, sự thật lại đúng như những gì y đã dự đoán. Bạch Tố Tuyết quả thật là vu cổ sư.
Có lẽ chính Bạch Tố Tuyết đã thi triển vu cổ thủ đoạn, làm Hà Phương giống như ung thư thời kì cuối mà qua đời.
“Xác thật là có loại cổ này……” Miêu Doanh Doanh là vu cổ sư, đối với việc nghiên cứu cổ trùng rất rõ ràng, với trầm ngâm hồi lâu, khuôn mặt không khỏi khỏi đen xuống: "Nếu tôi đoán không lầm, xác thật có loại cổ này. Cổ trùng khi tiến vào cơ thể sống, sẽ nằm yên bất động không ảnh hưởng gì đến cơ thể ký chủ, thời gian ủ bệnh cũng không có dấu hiệu gì, kiểm tra cũng không ra, chính là khi thời điểm bùng nổ sẽ có biểu hiện như người mắc ung thư thời kì cuối."
Đây không phải loại cổ trùng lợi hại, vì sử dụng nó cần chờ thời gian dài, rất dễ bị người phát hiện và dễ loại bỏ. Nhưng đây là khi đối với Vu cổ sư, còn đối với người thường, cổ trùng nhỏ yếu cũng có thể lấy đi sinh mạng một người.
Miêu Doanh Doanh khi nãy nói "Cần thời gian dài" cô nhấn mạnh giọng điệu, đó không phải là một hai năm, mà dựa vào thể chất từng người, có người còn kéo dài tận mười mấy năm cổ trùng mới bùng nổ.
Nếu nói Hà Phương thật sự trúng loại cổ này, thì nói rõ Quan Hoài Viễn cùng Bạch Tố Tuyết đã mèo mả với nhau rất lâu, ít nhất là bảy tám năm trước thân thể Hà Phương đã bị cấy cổ trùng.
Chỉ cần chờ đến thời điểm cổ trùng bùng nổ liền đem đi sinh mệnh của bà ta, sau đó kẻ nào được kế thừa tài sản của Hà Phương, không nói rõ cũng đủ biết.
Quả thật rất thâm độc, càng nghĩ càng lạnh sống lưng.
"Bất quá, chuyện này cũng là do tôi suy đoán, vì giờ cũng không thể xem xác Hà Phương có thật bị hạ cổ hay không." Miêu Doanh Doanh bổ sung nói.
Thanh âm cô vừa dứt thì từ cầu thang truyền xuống một đạo âm thanh khàn khàn đè nén: "Nếu là như vậy, quả thật mẹ tôi không chết vì ung thư."
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.
Hà Duệ không biết khi nào đã xuống, lúc này đang đứng ở cầu thang, đầu hơi rũ, không thể nhìn rõ khuôn mặt cậu. Nhưng mọi người cũng phát hiện, hai tay rũ ở hai bên đang nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay bạo khởi gân xanh, bộ dáng cực lực nén lửa giận.
Cậu đứng một lát sau như áp chế tức giận của bản thân, sau đó bước thẳng vào trong phòng khách.
“Không chỉ có mẹ tôi, mà cả ông ngoại tôi đều là gã hại chết."
Đôi mắt Hà Duệ gắt gao ghim vào hình bóng Quan Hoài Viễn trong TV, hiện tại trong mắt cậu không còn cái tình nghĩa cha con mà chỉ dư lại thì hận thấu xương tủy. Nếu không phải Hà Duệ đang áp chế hận ý, thì bây giờ cậu đã lao vào phòng thẩm vấn để lột da rút xương lão, moi tim lão ra xem nó làm bằng gì.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||
Một lúc lâu sau, Hà Duệ mới tìm lại giọng nói của chính mình.
"Mẹ tôi với ông ngoại mỗi năm đều đi khám bệnh định kì, ông ngoại tuy có chút bệnh tuổi già, nhưng thân thể vẫn luôn khoẻ mạnh, còn làm đội trưởng đội bóng bàn trong tiểu khu."
Chỉ khi nhắc đến mẹ cùng ông ngoại, thì biểu tình tàn nhẫn trong mắt cậu mới thoáng mất đi, chỉ còn lại hoài niệm yêu thương.
Ông ngoài của cậu là một lão nhân hiền hoà còn hài hước, ông chưa bao giờ khinh thường xuất thân Quan Hoài Viễn, còn luôn lấy gã là tự hào mà khen gã trước mặt những người bạn của ông, ông ngoại thật sự đã đem Quan Hoài Viễn đối xử như con ruột.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, chính người con rể bề ngoài hiền lành thân thiện hiếu thuận kia đã sớm âm mưu hại mạng của ông, còn lăm le cả tài sản Hà gia.
Hà Duệ dừng một chút, lại nói tiếp: “Năm đó tôi 15 tuổi, thân thể ông ngoại đột nhiên yếu hẳn đến nỗi ngất đi, đến bệnh viện cấp cứu thì lại ra kết quả là ung thư phổi thời kì cuối. Bệnh tình hung hãn, chỉ hai tháng... Liền qua đời."
Lúc ấy, đến cả bác sĩ theo dõi điều trị cho ông ngoại cùng những chuyên gia ở những bệnh viện lớn khác cũng không thể hiểu nổi, một lão nhân thân thể khoẻ mạnh, khám sức khoẻ thường xuyên. Vậy mà đùng một cái phát hiện bản thân ung thư phổi thời kì cuối?
Dù cho bao nhiêu bác sĩ, bao nhiêu chuyên gia hội chuẩn, kiểm tra thế nào cũng đưa ra kết luận giống nhau.
Ông ngoại Hà Duệ phát bệnh quá nhanh, thời điểm phát hiện đã quá muộn để xoay chuyển tình thế.
Hà Duệ cứ ngỡ là ngày ông ngoại rời đi chính là ngày đen tối nhất đời cậu, nhưng ba năm sau đó mẹ cậu cũng trải qua sự việc y hệt ông ngoại.
Một tháng trước thân thể còn khoẻ mạnh, báo cáo sức khoẻ không có gì kì lạ. Vậy mà tháng sau đã mắc ung thư phổi thời kì cuối, Hà Phương đau đớn chống đỡ 3 tháng, sau đó cũng buông tay rời đi thế giới này, bỏ lại Hà Duệ.
Người thân yêu thương nhất liên tục rời đi, Hà Duệ không khỏi hoang mang hoảng loạn, nên đối với người thân duy nhất còn lại là Quan Hoài Viễn ỷ lại vô cùng, nhưng hoàn toàn không biết kết cục sau cùng đón chờ cậu chính là đau đớn bất kham.
Kỳ thật khi cánh tay bị chặt đứt, Hà Duệ cũng hoài nghi có phải cái chết của ông ngoại cùng mẹ là do Quan Hoài Viễn làm hay không, nhưng cậu vẫn không tìm được chứng cứ lẫn không hiểu nguyên nhân.
Hiện tại, bao nhiêu nghi hoặc cũng được giải đáp, lửa giận trong lòng càng lúc càng cao.
Hà Duệ muốn Quan Hoài Viễn phải lót xác cho ông ngoại và mẹ cậu!
***
Nghe Hà Duệ nói xong, phòng khách lâm vào trầm mặc.
Bọn họ không phải Hà Duệ, nên không thể biết được cảm xúc của cậu. Nhưng họ cũng biết đả kích trong lòng Hà Duệ lớn đến nhường nào, chỉ qua mấy năm đã mất đi hai người thân, rồi bị chính người mình tin tưởng nhất ám hại. Quả thật, Hà Duệ có thể kiên trì sống sót, đã nói lên dũng khí của cậu lớn đến mức nào.
"Gã ở bên trong, cậu có thể vào trong ấy." Hạ Cô Hàn ngồi thẳng thân thể, cùng Hà Duệ nói.
Hà Duệ có chút không thể tin được, không khỏi hỏi lại: “Tôi hiện tại có thể đi vào sao?”
Thù hận cơ hồ xâm chiếm lý trí Hà Duệ, nhưng cậu biết Hạ Cô Hàn vẫn còn tra án, nên không thể vì cảm xúc của bản thân mà làm hỏng tiến độ phá án. Nhưng nào ngờ ông chủ Hạ cho cậu vào.
Hạ Cô Hàn gật đầu: “Vào trong thôi.”
Hà Duệ hướng Hạ Cô Hàn mà cúi gập người chào: "Ông chủ Hạ, thật sự cảm tạ ngài."
Sau đó, lại xoay sang từng người trong Tổ trọng án mà cảm tạ một lượt, thời điểm xoay người bước đi khuôn mặt Hà Duệ chỉ còn lại âm trầm thù hận.
***
Thời gian trở lại vài phút trước, tại phòng thẩm vấn.
Quan Hoài Viễn nghe ba từ “Quỷ diện sang” trong miệng Mâu Hàng Âm thì cảm thấy cả người cứng đờ, trước đó trong lòng gã còn cảm thấy may mắn thì bây giờ đã không còn. Gã giờ đây mới phát hiện hai người trước mặt không phải cảnh sát bình thường.
Dù vậy, Quan Hoài Viễn vãn vội rút tay về, cố gắng làm vẻ trấn định, khuôn mặt như không hiểu Mâu Hàng Âm nói gì: "Tôi... Tôi không biết cô đang nói cái gì."
Mâu Hàng Âm: “Ngươi đang nói dối.”
Mâu Hàng Âm yên lặng mà nhìn thẳng vào mắt của gã, đôi mắt lạnh lẽo không cảm xúc nhưng lại khiến Quan Hoài Viễn cảm thấy khẩn trương đến hô hấp khó khăn.
Bạch Tố Tuyết đột nhiên đứng lên, duỗi tay đẩy ra Mâu Hàng Âm, che trước mặt Quan Hoài Viễn, vẻ mặt tàn nhẫn, mà gằn giọng: "Cấp trên của các người là ai? Tôi muốn gặp cấp trên của các người. Tôi muốn báo cáo nơi này nghiêm hình bức cũng!"
"Vậy trước đó ta cũng nhắc nhở các ngươi một câu. Ở đất nước này, mua hay bán con nít đều có tội, phối hợp điều tra là sự lựa chọn duy nhất các ngươi có." Ngữ khí Sở Quân Hành mười phần trung khí, thanh âm vang vọng cả căn phòng khiến Bạch Tố Tuyết cũng giật thót run rẩy: “Đừng làm những hành vi chống cự vô ích nữa.”
“Chúng ta biết.” Quan Hoài Viễn đã bình tĩnh lại, gã duỗi tay kéo Bạch Tố Tuyết trở lại ghế ngồi, vẻ mặt vô tội nói: “Chúng tôi phạm sai chúng tôi nhận, nhưng không phải chúng tôi làm, dù các người có ở Bộ ngành nào cũng không thể ép chúng tôi nhận tội. Còn có...."
Quan Hoài Viễn nâng lên chính đôi tay của mình, thần sắc bình tĩnh, tư thái thanh thản nói: “Cũng không có quy định nào nói tôi không thể đeo bao tay?”
Sở Quân Hành cũng kéo ghế lại cho Mâu Hàng Âm ngồi, sau đó chính anh đứng dậy mà bước thẳng đến trước mặt Quan Hoài Viễn, từ trên cao mà nhìn xuống.
"Quả thật không có quy định này." Sở Quân Hành khẽ ngừng một lúc sau đó lại nói: "Nhưng cũng không có quy định nói ta không được cưỡng ép ngươi cởi bao tay."
Vừa dứt lời, Sở Quân Hành đã chế trụ tay trái của Quan Hoài Viễn, động tác cực nhanh mà tháo xuống đôi bao tay, tiếng vải rách theo đó là bao tay cũng bị xé thành hai mảnh.
Quan Hoài Viễn căn bản là không kịp phản ứng, chờ gã hoàn hồn, thì mu bàn tay trái đã loả lồ trong không khí. Hơn hết trên đó chính là Quỷ diện sang dữ tợn.
Bàn tay Quan Hoài Viễn bảo dưỡng rất tốt, tuy đã hơn 50 tuổi, nhưng bàn tay lại không có một nếp nhăn, ngón tay thon dài trắng nõn. Cũng vì làm da quá trắng, mà Quỷ diện đỏ rực lại càng nổi bật, nó như chiếm giữ hết mu bàn tay của gã.
Giờ phút này, hai mắt Quỷ diện sang nhắm nghiền, giống như đang ngủ say. Nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy ngũ quan của Quỷ diện sang lại vô cùng diễm lệ, không khó để nhận ra khi sống là một đại mỹ nhân.
“Thật đúng là Quỷ diện sang,” Sở Quân Hành cười nhạo một tiếng, buông tay Quan Hoài Viễn ra, hai tay anh khoảnh trước ngực mà nhìn gã: “Quan Hoài Viễn, còn muốn nói gì sao?”
“Tôi không biết mấy người ngoài cái gì, tôi cũng không biết cái gì gọi là Quỷ diện sang” Quan Hoài Viễn thật đúng là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn làm bộ dáng vô tội mà ngụy biện: "Tay của tôi chỉ mắc căn bệnh ngoài da hiếm thấy, chắc lẽ vì một vết thương giống mặt người các ngươi liền ép tội cho tôi? Luật pháp cũng không phải trò đùa..."
Gã còn nói chưa hết câu thì cửa phòng thẩm vấn đã bị đẩy ra một cách mạnh bạo, cánh cửa theo quán tính đập vào tường phát tiếng vang lớn. Một bóng người cũng theo đó vọt vào, mang theo lửa giận vô tận mà đấm mạnh vào mặt Quan Hoài Viễn.
Quan Hoài Viễn trực tiếp bị đấm ngã ầm ra đất, chưa kịp phản ứng lại thì thân ảnh kia đã lao đến một phát kéo cổ áo gã xốc lên mà nghiến răng: “Quan Hoài Viễn, miệng ông bớt phun phân đi!”
Bạch Tố Tuyết bên này lại hét ầm ĩ, nhưng khi thấy rõ người kia là ai thì tiếng hét đã ách nghẹn trong cổ họng, khuôn mặt đầy sợ hãi không tin được.
“Hà Duệ! Sao mày lại ở đây?”
Cùng lúc đó, Quỷ diện sang trên mu bàn tay của Quan Hoài Viễn cảm giác được hơi thở của Hà Duệ, gian nan mà từ trầm miên tỉnh lại, chậm rãi mở to mắt.
Sát khí mênh mông tràn khắp phòng thẩm vấn, nhiệt độ trong phòng cũng nhanh chóng giảm xuống.
“Duệ duệ……”
Quỷ diện mở to mắt, một đôi mắt màu đen nhẹ nhàng chuyển động, như đang tìm kiếm sự tồn tại của Hà Duệ.
Thanh âm quen thuộc vang bên tai, nước mắt Hà Duệ không kiềm nén được mà tràn ra, nhanh chóng ướt đẫm khuôn mặt.