Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Đương nhiên, mọi người trong Tổ trọng án chỉ trêu chọc một chút, rất nhanh liền đem đề tài kéo lại, khi nghe Hạ Cô Hàn nói sẽ đem mèo đen trả lại cho chủ nó.

Lục lạc trên cổ mèo đen chứa nguồn lực khá lớn, rõ ràng chủ nhân của nó cũng không phải người đơn giản gì.

Chờ sau khi trả con mèo béo này trở về, thì án tử này cũng có thể kết thúc.

Nhưng mèo đen lại không muốn trở về.

Khi nghe Hạ Cô Hàn nói sẽ đưa nó trở lại Quỷ thị, nó lập tức phát ra tiếng kêu thê lương, hai chân trước ép sát xuống, cái thân béo tròn co lại, không ngừng hướng về phía Hạ Cô Hàn gầm rú.

Hạ Cô Hàn duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu mèo đen, khẽ cười nói: “Tối hôm qua không phải còn hướng người nhà cầu cứu, hôm nay liền không muốn quay về?”

“Miu ~”

Tiếng kêu của mèo đen nhanh chóng yếu đi, khuôn mặt bự có chút chột dạ mà khẽ xoay qua chỗ khác.

Hạ Cô Hàn lại lần nữa xách cổ nó, đưa đến trước mặt Sở Quân Hành nói: “Ta hiện tại đem nó trở về Quỷ Thị, còn anh thì viết báo cáo mọi sự tình.”

Sở Quân Hành gật đầu đáp ứng.

Vốn dĩ chuyện này cũng không phải trọng án, chỉ là “Hung thủ” có chút đặc biệt, nên mới chuyển hồ sơ đến Bộ ngành đặc thù. Hiện tại “Hung thủ” đã tróc nã quy án, án tử đương nhiên chấm dứt.

Trọng Án Tổ thành viên hồi đặc thù bộ môn, Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên mang theo mèo đen trực tiếp đi hướng Quỷ Thị.

Hạ Cô Hàn mới vừa đến Quỷ Thị, Vu Mặc Định liền nhanh chóng ra đón. Gã thấy mèo đen đang bị Hạ Cô Hàn xách như xách túi rác thì khoé môi không khỏi giật giật.


Đây chính là thú cưng của Tôn thượng, thậm chí ở Âm phủ nó chính là một Tiểu bá vương, ngoại trừ Tôn thượng, chưa từng có người nào dám xách nó như vậy?

Hạ Cô Hàn cũng không rảnh quan tâm Vu Mặc Định nghĩ thế nào, trực tiếp đem mèo đen cho gã, “Là con mèo này, đúng không?”

Vu Mặc Định lập tức vươn đôi tay tiếp nhận Tiểu bá vương, cười làm lành nói: “Vâng vâng, vất vả ông chủ Hạ rồi.”

Mèo đen cảm thấy bản thân nó không còn mặt mũi gì nữa, vừa được Vu Mặc Định tiếp, lập tức lấy mông đối mặt Hạ Cô Hàn. Trở lại Quỷ Thị, đây chính là địa bàn của nó, không cần tỏ vẻ dễ thương trước mặt Hạ Cô Hàn để bảo toàn tính mạng nữa, bộ dáng mèo đen lập tức láo lếu ngay.

Mèo đen xoay đầu nhìn về phía Hạ Cô Hàn mà nhếch mép một phen, bộ dáng tiểu nhân đắc ý.

Động tác ôm mèo của Vu Mặc Định có chút cứng đờ, rất sợ Tiểu bá vương xoay xoay trong ngực mình không cẩn thận ngã chổng vó là thôi luôn. Nhưng gã cũng không quên nhanh chóng trả tiền thù lao trước đó đã ước định cho Hạ Cô Hàn. Nhưng khi Hạ Cô Hàn vừa xoay lưng định về thì lại bị réo ngược lại

"Ông chủ Hạ, phiền ngài chờ một lát!"

Vu Mặc Định vội vàng gọi lại Hạ Cô Hàn, mèo đen đại khái là không hài lòng chuyện Vu Mặc Định gọi kẻ thù của nó lại, nên trực tiếp vươn móng cho gã một trảo. Nhưng cũng may, mèo đen vẫn còn nhân tính, nó không duỗi móng vuốt mà chỉ dùng đệm thịt để tán.

Cái này đương nhiên không đau, mà đối với kẻ thích mèo đó là một loại hưởng thụ, đương nhiên biểu tình trên mặt Vu Mặc Định chính là thoả mãn vô cùng.

“Miu ~”

Mèo đen cao ngạo mà kêu một tiếng, từ trong lồng ngực Vu Mặc Định nhảy xuống, giây lát đã biến mất không thấy tung tích.

Vu Mặc Định chờ nó biến mất không thấy mới thu hồi tầm mắt, chủ động giải thích nói: “Không cần lo lắng nó, ở Quỷ Thị không có quỷ nào dám khi dễ nó.” Trong giọng nói tràn ngập sủng nịch.

Hạ Cô Hàn đâu có quan tâm chuyện này, thú cưng của Quỷ Vương đứa nào ngứa da dám khi dễ kia chứ, cái mà y để ý chính là Vu Mặc Định gọi y lại làm cái quái gì?

"Ông chủ Hạ, mời phía này." Vu Mặc Định vươn tay làm động tác mời, sau đó dẫn đường đưa Hạ Cô Hàn lên lầu trên.


Tựa hồ, kẻ nơi này biết cũng không thể nhìn trộm, nên khi Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên vào phòng cũng không phát hiện ánh mắt nhìn trộm như lần trước.

Vu Mặc Định: “Ông chủ Hạ, mời ngồi.”

Ở đây cũng không có thứ có thể chiêu đãi Hạ Cô Hàn, nên Vu Mặc Định trực tiếp mời Hạ Cô Hàn ngồi xuống, rồi lại hướng y nói lời cảm tạ một lần nữa: “Ông chủ Hạ, cảm tạ ngài đã giúp Tôn thượng chúng tôi tìm lại Tiểu bá vương.”

Hạ Cô Hàn không chút để ý mà đáp một câu.

Lại nghe Vu Mặc Định nói: “Ông chủ Hạ hẳn là biết rõ, tuy âm dương hai giới có thông đạo nối nhau, nhưng người và quỷ chưa chắc đã đi qua được thông đạo này, huống hồ là hồn thể một con mèo."

Đúng như lời Vu Mặc Định nói, tuy hai giới có thông đạo nối liền, nhưng muốn đi qua cũng không phải dễ dàng gì. Đại bộ phận quỷ hồn muốn đến dương gian, đều phải chờ đến tết Trung Nguyên mỗi năm, khi đó Quỷ môn quan mở thì chúng mới có thể đi được đến nhân gian. Nhóm quỷ hồn cũng không thể xác định được thông đạo rời khỏi Âm phủ, nhân loại cũng giống hệt như vậy.

Đương nhiên, Hạ Cô Hàn cũng không ở trong phạm vi người thường, nên cũng biết rõ điều đó.

Cũng chính vì thế, nên mèo đen dù có mang lục lạc có chứa ấn ký Quỷ Vương, thì chưa chắc có thể đi qua thông đạo này.

Hạ Cô Hàn nghe ra ẩn ý trong lời nói của Vu Mặc Định, chỉ là không cắt ngang lời gã, bộ dáng vẫn lười biếng mà dựa vào ghế, chờ Vu Mặc Định tiếp tục.

"Ông chủ Hạ không tò mò vì sao ở nhân gian lại có một thông đạo thông đến Quỷ Thị ư?” Vu Mặc Định hỏi.

Hạ Cô Hàn cũng phối hợp theo gã mà đáp, “Mời nói.”

Vu Mặc Định: “Đây là một cái thông đạo để buôn lậu.”

Chữ "Buôn lậu" nhanh chóng gợi lên sự tò mò của Hạ Cô Hàn, y hưng thú hỏi lại: “Buôn lậu ư?”

“Đúng vậy.” Vu Mặc Định thoáng giật giật, nhìn về phía ngoài cửa sổ, tầm mắt dừng ở phía thông đạo, “Chính xác là vậy, đây là một cái thông đạo do nhân loại mở ra. Từ lần đầu ông chủ Hạ bước vào Quỷ thị, chúng ta hoàn toàn không phát hiện ra nó. Nó nằm ở vị trí thấp lại được che giấu kĩ càng, khi ngài đến chúng ta mới biết đến nó."


Khi phát hiện thông đạo này, bên Âm phủ cũng phát hiện tình trạng quỷ khẩu mất tích. Chỉ là trật tự dưới Âm phủ không thể so với Dương gian, cũng đâu quỷ nào rãnh rỗi đi báo có quỷ mất tích.

Khi Tiểu bá vương mất tích, Trường bào quỷ mới chú ý đến chuyện mất tích này. Trải qua điều tra thì phát hiện, những quỷ mất tích không phải quỷ chuyển qua Quỷ thị nơi khác, cũng không phải quỷ quỷ đánh nhau rồi kẻ thắng tiêu hoán kẻ thua mà biến mất, nó lại giống như bỗng dưng bốc hơi mất tăm, trực tiếp từ Âm phủ biến mất không dấu tích.

Có một vài quỷ thì có trở lại, nhưng đại đa số là một đi rồi mất tiêu.

Không chỉ có như thế……

Vu Mặc Định dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Thời điểm chúng ta điều tra, còn phát hiện ra hơi thở của người sống.”

Chuyện này không cần Vu Mặc Định nói kỹ càng, vì gã tin chắc Hạ Cô Hàn hiểu được những lời này có ý gì.

Nếu quỷ mất tích dưới Âm phủ lên Dương gian thì chính là nhập cư trái phép, mà đã là nhập cư trái phép là sai quy luật khi bị bắt nhất định hình phạt không thể nhẹ nhàng. Khẳng định phải có lợi gì đó thì chúng quỷ mới bất chấp nhập cư trái phép lên đó. Mà cũng có lẽ trên Dương gian có thế lực đặc biệt muốn thuê chúng nó. Rốt cuộc so với quỷ ở Dương gian, thì ở Âm phủ quỷ có tu vi cao hơn rất nhiều.

Nhưng bất luận là Dương gian muốn thuê quỷ, hoặc là quỷ ở Âm phủ muốn nhập cư trái phép đi Dương gian làm partime, đều phải có "Cò" dẫn mối. Quỷ chỉ có thể sử dụng minh tệ, vậy cái tổ chức ở trên Dương gian sẽ trả thù lao là gì?

Chính là chỉ có thể sử dụng người sống làm thù lao!

Trong mắt chúng quỷ, "Người sống" chính là một mặt hàng bán siêu chạy, hiện tại có kẻ dùng "Người sống" làm thù lao, thì chúng quỷ chỉ có tranh nhau sứt đầu mẻ trán để cướp lấy cái vé đi xuất khẩu lao động trái phép ở Dương gian.

Hơi thở người sống trong miệng Vu Mặc Định, chính là chỉ người còn sống bị quỷ ăn thịt, hơi thở còn lưu lại chút ít.

"Hẳn là ông chủ Hạ đã biết ta nói về chuyện buôn lậu cái gì." Ngón tay gã nhẹ gõ gõ mặt bàn, biểu tình có chút ngưng trọng, “Dương gian hướng Âm phủ buôn lậu người sống, Âm phủ hướng Dương gian buôn lậu ác quỷ……”

"ChắC không chỉ có vậy đâu nhỉ?" Hạ Cô Hàn quay đầu nhìn về phía Vu Mặc Định, mắt hoa đào lười biếng nhìn gã, “Nếu chỉ là ác quỷ, căn bản không đáng để Thiên sư Dương gian mất công. Có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng đi, Âm phủ hướng Dương gian buôn lậu đồ vật rốt cuộc là cái gì?”

Hạ Cô Hàn nói không sai, quả thật là thiên sư có khả năng thông hai giới Âm- Dương, đương nhiên sẽ có thủ đoạn dưỡng ác quỷ, căn bản không cần đến Âm phủ nhập cư trái phép ác quỷ. Cái tổ chức này lại mất công mở thông đạo hai giới, không lẽ chỉ vì ác quỷ ở Âm phủ mạnh hơn?

Nếu chỉ là vậy, thì quả thật quá cồng kềnh, mà chả có lợi ích gì.

"Ông chủ Hạ đúng là người thông minh." Vu Mặc Định khen tặng Hạ Cô Hàn một câu, sau đó móc ra một cục đá màu đen đặt lên mặt bàn, ở Âm phủ nó chỉ là thứ tầm thường, nhưng thấm âm khí thời gian dài, nếu được đem lên Dương gian thì không thể là thứ tầm thường được.


"Chỉ cần Thiên sư rèn giũa một chút, thì có hiệu quả thế nào, không cần nói hẳn ông chủ Hạ cũng biết rõ."

Đồ vật thấm âm khí lâu ngày mà được người sống đeo trên người, chính là dần dần sẽ ăn mòn sinh mệnh người đó. Nhưng còn một ảnh hưởng khác, mà đến cả cao nhân hẳn cũng khó nhận ra —— chính là âm khí cùng quỷ khí cực kỳ dễ dàng thay đổi khí tràng, sẽ làm người sinh ra ảo giác.

Nếu thật như những gì Vu Mặc Định nói như vậy những thiên sư lấy cục đá đen này về rèn giũa, chắc hẳn sẽ tạo ra ảo giác.

Nói ngắn gọn, chính là nó sẽ khiến người khác thấy ảo giác còn cho người đó thêm cảm giác hưng phấn, có thể trầm mê mà ngã vào vực sâu, vĩnh viễn không thể dừng lại, đến khi bị quỷ khí cùng âm khí trên cục đá ăn mòn rồi lấy đi sinh mệnh.

Có tính gây nghiện, lại có tác dụng làm người trầm mê... Quả thật không khác gì mai thúy.

Hoàn toàn có thể nói, loại này ở Âm phủ chỉ là cục đá bình thường ở ven đường, nhưng đưa đến Dương gian, sau đó rèn giũa lại thì liền hoá thành mai thúy phiên bản mới. Mà cái thứ này thì dụng cụ ở Dương gian dù có tiên tiến cách mấy cũng không thể đo lường được.

Khó trách cái tổ chức đó lại mở ra thông đạo hai giới, vì đây chính là món hời, vốn 1 mà lời tới 4, ai mà không động tâm?

Vu Mặc Định thấy biểu tình trầm ngâm của Hạ Cô Hàn, liền biết y đã ý thức được cái thứ "Buôn lậu" qua hai giới nguy hiểm cỡ nào, gã không ít không nhiều mà nói: “Trước cầu chúc ông chủ Hạ nhanh chóng phá được án này, đem đầu sỏ lôi ra ánh sáng, chịu sự trừng phạt của pháp luật.”

“Đa tạ.” Hạ Cô Hàn không phải là người không biết tốt xấu, án “Buôn lậu” này đối Âm phủ cũng không ảnh hưởng, nhưng Vu Mặc Định hoặc Trường bào quỷ lại lụa chọn cách thông báo cho y biết, chính là đối với y đã giúp đỡ không ít.

Người thông minh trước nay thường không nói quá nhiều. Vu Mặc Định sang sảng mà cười nói: “Ông chủ Hạ không cần nói cảm ơn, Tôn thượng nhà ta nói, Âm phủ nhất định sẽ toàn toàn lực phối hợp ông chủ Hạ giải quyết án này. Chỉ là về sau Tôn thượng nếu cần yêu cầu hỗ trợ, còn mong ông chủ Hạ trợ giúp một tay.”

Đây là tính toán bán một cái ân tình cho Hạ Cô Hàn, hy vọng Hạ Cô Hàn về sau có thể hoàn lại.

Hạ Cô Hàn đại khái đoán được Quỷ Vương muốn cho y làm cái gì, cũng không có lập tức đồng ý, mà trực tiếp ngả bài: “Tôn thượng nhà ngươi quá đề cao ta, hắn làm Quỷ vương một phương còn chuyện gì mà không làm được, một nhân loại tầm thường như ta đâu dám nhắc đến."

Vu Mặc Định vô cùng kinh ngạc khi Hạ Cô Hàn biết thân phận Tôn thượng, nhưng chưa để gã lên tiếng thì Hạ Cô Hàn đã nói tiếp: "Đương nhiên, nếu sau này Tôn thượng nhà ngươi cần hỗ trợ, mà không ảnh hưởng đến lợi ích của ta, ta sẵn lòng hỗ trợ hết mình."

Ông chủ Hạ tuy lười còn ít nói, lại chả muốn làm gì, nhưng xưa nay chưa làm gì lỗ vốn.

PS: MN đọc chương này xin thông cảm, vì bên raw có nhiều chữ m thật không hiểu nổi, nên lủng củng lắp bắp.

Chương dịch chỉ khoảng 60% nội dung. ☺️☺️❤️


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận