Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
"Ba --"
Trong khoảng gian yên tĩnh, tiếng mở nắp bình sứ phóng lớn vô cùng, nhưng Từ Lưu cũng chả để ý âm thanh này có kinh động đến người trong nhà hay không. Bột phấn đen bên trong bình sứ không gió mà tự động bay ra, trong nháy mắt lúc nắp bình mở ra, Từ Lưu cảm thấy mỗi tế bào thần kinh của chính mình đều rung lên, trong đầu chỉ còn lại thanh âm điên cuồng kêu gào: Hút nó! Hút nó!
Gã gần như điên cuồng mà hấp háy cánh mũi, muốn mượn dòng khí mà hít lấy đám bột đen đó. Bột đen như chui vào mũi Từ Lưu, khiến gã nhanh chóng lộ ra biểu tình thoải mái khoái lạc.
Nhưng gã cũng không quên nhiệm vụ của chính mình, ánh mắt tham lam nhìn bột phấn hồi lâu, gã mới bò xuống đất sau đó đổ vào trong khe cửa phòng. Động tác cực kỳ cẩn thận và nhẹ nhàng.
Sau khi đổ xong bình bột phấn, Từ Lưu nhanh chóng lấy ra bật lửa trong túi.
Nhưng sờ mò mấy lần cũng không thấy bật lửa đâu.
Gã không khỏi nhíu mày, rõ ràng khi nãy bước lên cầu thang gã còn kiểm tra túi lại một lần, vậy mà tại sao giờ lại không thấy đâu?
Từ Lưu khá bực bội, thì từ đâu bỗng dưng có thứ đưa bật lửa đến trước mặt, đúng là cái bật lửa gã đem theo.
Cùng lúc đó, thì một giọng bé trai mang chút trắc trắc vang vang, "Thúc thúc, đang tìm cái này sao?"
Thanh âm như phát ra sát bên người Từ Lưu, nhưng lại xa xăm như vọng từ một cõi nào đó
Từ Lưu rốt cuộc cũng nhận ra có điều không đúng, trong bóng đêm gã cũng nhìn thấy thứ cầm bật lửa đưa gã -- chính là một bàn tay, nho nhỏ, lại vô cùng thật, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, Từ Lưu phảng phất có thể nhìn thấy cánh tay nhỏ trắng nõn hiện rõ chi chít những mạch máu đỏ tươi.
Giọng nói đó lại lần nữa vang lên bên tai Từ Lưu, "Thúc thúc, sao lại không trả lời a? Thúc có muốn lấy hay không?"
Thanh âm càng lúc càng gần, Từ Lưu còn cảm nhận được có hơi thở lạnh lẽo vờn bên tai của mình.
"Thúc thúc?"
Thanh âm như mê hoặc, Từ Lưu cứng đờ mà quay đầu. Mới xoay một chút đã đối diện một khuôn mặt.
Thứ đó tựa hồ đang nằm bò lên lưng gã, khuôn mặt nhỏ cười đến thiên chân vô tà. Nhưng cả khuôn mặt đều trắng bệch, vành mắt đen thui, cùng với hàm răng bén nhọn lộ ra khi cười, quả thật có thể cướp đi hô hấp của Từ Lưu.
Cuối cùng, gã cũng không nhịn được mà hét lớn thảm thiết: "Quỷ! Có quỷ!"
Gã ngã ngồi trên mặt đất,sau đó cố dùng tay chân mà bò dậy, nhưng chưa được một bước đã té ngã dưới đất, sau đó lại lồm cồm bò dậy.
Cái hành lang thường ngày đi vài bước là hết giờ lại dài đến vô tận, dù Từ Lưu có chạy cách nào cũng không đến được cầu thang. Mà cái giọng nam kia vẫn phảng phất bên tai gã, còn phát ra tiếng cười ngây thơ.
"Khà khà khà."
"Khà khà khà."
Buổi đêm yên ắng càng phóng đại giọng cười này, quanh quẩn bên tai Từ Lưu không tan.
Gã cũng không biết bản thân chạy bao lâu đến khi thở không nổi mới dừng lại. Nhưng con quỷ nhỏ kia bám chặt vào lưng gã, càng lúc lại càng nặng, giống như tảng đá đè đến lưng gã cũng còng mà chân cũng run.
"Bang" đến một tiếng, Từ Lưu chịu không nổi quỳ thụp xuống đất.
Giọng nói run rẩy lộn xộn mà cầu xin,
"Xin ngài buông tha cho tôi! Tôi...... Không phải tôi muốn hại Mạt Mạt, là có người ép tôi làm như vậy! Chỉ cần ngài tha tôi...... Tôi lập tức......
Gã còn chưa nói xong thì cái hành lang tối đen đã sáng rỡ ánh đen. Ánh sáng nhanh chóng xua đi bóng đen u tối, cũng chiếu rõ bộ dáng bất kham chật vật của gã hiện tại.
Ánh đèn đột ngột làm Từ Lưu giật mình, theo bản năng vươn tay lên che mắt, nhưng sau đó gã lại thấy được một hình bóng quen thuộc.
Là Nhậm Học Lễ.
Ông lẳng lặng đứng đó nhìn gã, trong ánh mắt không hề có bất kì cảm xúc nào, trước sau vẫn là bộ dáng không giận tự uy, nhưng Từ Lưu lại hiểu rõ, tất cả đã kết thúc rồi.
"Nhậm......"
Từ Lưu hơi há mồm muốn nói, nhưng mà lại không biết nói gì, khuôn mặt hàm hậu hiện tại quẫn bách.
Gã cũng không hiểu tại sao bản thân lại lầm vào hoàn cảnh thế này, hiện tại gã chỉ suy nghĩ làm sao có thể đem chuyện đem này giải quyết ổn thoả, chứ chả còn nhớ gì đến chuyện bị quỷ hù khi nãy.
Nhưng không đợi Từ Lưu mở miệng, Nhậm Học Lễ liền lạnh lùng mà nói: "Bùn ở hoa viên cũng là cậu đã động tay đúng không?"
Ngữ khí chắc chắn, không để Từ Lưu có cơ hội cãi lại.
"Nhậm tổng......"
Cả người gã hiện vẫn đang quỳ gối, ngơ ngẩn mà ngước lên nhìn Nhậm Học Lễ.
Nghe Nhậm Học Lễ nói thì gã đã biết mọi chuyện đã bại lộ. Đêm nay, Nhậm Học Lễ cố rình nói gã ở lại để khảo nghiệm, cũng xem như đặt niềm tin cuối cùng trên người gã.
Mà quả thật gã đã làm Nhậm Học Lễ thất vọng, Từ Lưu khẩn cầu mà nhìn Nhậm tổng, "Nhậm tổng, ngài nghe tôi giải thích, tôi......"
Nhậm Học Lễ không cho gã cơ hội giải thích, mà xoay người rời đi, bóng dáng có chút tang thương.
Từ Lưu nhìn chăm chú vào bóng dáng Nhậm Học Lễ biến mất ở cửa thang lầu, che mặt gào khóc, tiếng khóc tràn ngập hối hận.
Miêu Doanh Doanh đem bột đen nhanh chóng thu hồi lại trong bình sứ, sau đó bước đến bên cạnh Từ Lưu, nhìn gã khóc đến thương tâm mà không khỏi nhếch lên khoé môi.
"Hối hận? Nếu ngươi biết hối hận, thì đã không đẩy chính cháu trai mình vào địa ngục."
Từ Lưu nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Miêu Doanh Doanh, bởi vì quá bất ngờ, nên cảm xúc trong mắt gã vẫn chưa kịp giấu. Cặp mắt ướt đẫm nước nhưng hoàn toàn không có sự hối hận, mà chỉ có âm lãnh cùng thô bạo, khiến khuôn mặt vốn hàm hậu lại vặn vẹo quỷ dị.
Miêu Doanh Doanh nhìn thì không có gì bất ngờ, khi gã đã quyết định ra tay với chính cháu trai ruột của mình, thì gã không xứng được tha thứ, bàn tay nhuốm máu kia đã hoá ác ma.
"Mày rốt cuộc là ai?" Từ Lưu nhìn chằm chằm Miêu Doanh Doanh, ánh mắt độc ác muốn đem cô phanh thây trăm mảnh.
Miêu Doanh Doanh chỉ nhếch môi cười nhạo: "Ngươi hỏi làm chi?"
"Đúng rồi."
Từ Lưu không rối rắm vấn đề này, bỗng nhiên lộ nụ cười như tên thần kinh, "Một cái xác chết, thì ai quan tâm mày là ai?"
Miêu Doanh Doanh nhún nhún vai, cũng không sợ lời uy hϊếp của gã.
Hành lang bỗng lâm vào tĩnh lặng
Thần sắc âm ngoan độc ác của gã dần biến thành kinh ngạc, cuối cùng chính là không thể tin nổi.
Thanh âm của bé trai lại vang lên, chỉ là lần này không ở bên tai Từ Lưu, mà là ở dưới chân Miêu Doanh Doanh.
Năm 2 ngửa đầu, ra vẻ khờ dại hỏi: "Doanh doanh, gã làm gì nhìn chị vậy? Chẳng lẽ gã cho rằng ánh mắt có thể gϊếŧ ngươi?"
Miêu Doanh Doanh nhẹ nhàng chỉ vào đầu mình đầu mình, nhún vai, "Có thể ở đây có bệnh."
Năm 2 làm như có thật mà lớn tiếng lặp lại: "Thì ra đầu óc có vấn đề a!"
Nhận thấy Từ Lưu nhìn về phía chính mình, Năm 2 liền hướng gã mà nhẹ răng nở nụ cười thân thiện, "Khà khà khà" tiếng cười nhanh chóng gợi lên hồi ức khi nãy của gã.
Miêu Doanh Doanh một tay đem Năm 2 để lên vai, một tay ôm Năm 1. Sau đó gọi cho người bên Bộ ngành đặc thù ở Đồng Châu đến bắt Từ Lưu.
Từ Lưu chính là một người bình thường, bản thân lại mất đi thứ có thể sử dụng được, nên hiện tại có cánh gã cũng không thoát được.
Mấy chục phút sau, người bên Bộ ngành đặc thù đã có mặt để mang Từ Lưu đi, Miêu Doanh Doanh cũng đi theo ra tận cửa, nhìn chiếc xe khuất dạng mới xoay trở vào biệt thự.
Trở lại phòng khách, Miêu Doanh Doanh nâng tay lên đối diện ánh đèn, trên tay cô đang cầm một con trùng nhỏ đang vặn vẹo, giãy giụa.
Nếu khi nãy không phải Miêu Doanh Doanh mà là một người bình thường khác, thì hẳn đã bị con trùng trong khe mắt Từ Lưu nhảy vào thân thể, sau đó theo nguồn lực mà nó hấp thụ trong người Từ Lưu hoá thành một trái bom mà nổ người kia banh xác.
Chỉ xui cho gã gặp chính một vu cổ sư xuất sắc là Miêu Doanh Doanh, không chỉ tránh được, mà còn bắt được cổ trùng nhỏ.
Từ Lưu khẳng định không biết, cái biện pháp mà gã nghĩ rằng gϊếŧ người bịt đầu mối, chỉ là một quỷ kế diệt khẩu của kẻ sau màn.
***
Bộ ngành đặc thù Đồng Châu được thành lập hơn một tháng, trải qua đào tạo cuối cùng đã vào quỹ đạo, làm việc gọn gàng nhanh chóng.
Ba ngày trước, khi nhận được thông tin từ tổng bộ thì Bộ ngành đặc thù Đồng Châu, đã nhanh chóng họp để lên kế hoạch điều tra. Còn chưa đầy ba ngày, thì kẻ hiềm nghi đã bị bắt giữ.
Qua giờ nghỉ trưa, các thành viên trong Bộ ngành nhanh chóng quay lại công việc của chính mình, có vài người vẫn có cạnh nhau thì thầm to nhỏ.
"Nghe nói chút nữa có người bên Tổng bộ qua đây thẩm vấn Từ Lưu."
"Ai a?"
"Tôi nghe tổ trưởng gọi là ông chủ Hạ," cậu thiên sư này vừa vào không bao lâu, không biết ông chủ Hạ là ai, nên khi kể giọng nói cũng vô cùng thần bí: "Không phải tổ trưởng của chúng ta có biệt danh Thiết Diện sao? Nhưng tôi thấy khi anh ấy nói chuyện điện thoại với ông chủ Hạ kia, biểu tình đều là cung kính. Cho nên mấy người có biết ông chủ Hạ kia rốt cục là ai không?"
Ông chủ Hạ là ai? Người nào từng tham gia toạ đàm thiên sư Vụ Châu hẳn đều biết rõ cái vị được gọi là Ông chủ Hạ đó.
Không chỉ trẻ tuổi, đẹp trai, mà pháp thuật phải gọi là tinh thông, một chiêu đã đánh bại gia chủ Hoàng gia, trong giới mệnh danh là thiên tài trăm năm mới gặp.
Những thiên sư mới nghe đồng sự nói về hoàn cảnh ở toạ đàm, mà khuôn mặt không giấu được sự hứng thú. Tuy chưa thấy qua nhưng trong đầu họ đã dần phác hoạ ra cảnh bộ dạng "Ông chủ Hạ".
Ông chủ Hạ tuy trẻ tuổi, nhưng lại rất mạnh, khí tràng còn vượt qua cả vị tổ trưởng Thiết Diện bên trong, nên mọi người đều nghĩ đến bộ dáng cao hơn 2 mét, cơ bắp cuồn cuộn body sáu múi. Một quyền hạ xuống liền bể cả bàn đá dày,....
Theo trí tưởng tưởng bay cao bay xa của nhóm thiên sư mới, quả thật ai cũng mong chờ muốn thấy được bộ dạng của Hạ Cô Hàn.
Người đồng sự kia nghĩ nghĩ một hồi, sau đó lại nói: "Mấy cậu chút nữa cạnh cho tôi, tôi sẽ vào đó ngồi nhìn lén xem có thể thấy được ông chủ Hạ kia không."
Đồng sự nghe xong liền gật đầu, thủ thế OK.
Thời điểm người nhân viên kia đi đến phòng khách, thì đã thấy bên trong có người ngồi chờ sẵn. Là một thành niên trẻ tuổi, bộ dáng xinh đẹp, khi ngồi lại vô cùng lười biếng nhưng lại không khiến người khác khó chịu, mà còn toả ra cảm giác tiêu sái.
Người nhân viên mới kia nghĩ nghĩ một hồi sau đó bước đến cậu thanh niên, ngồi xuống ghế bên cạnh mà nhỏ giọng hỏi: "Cậu cũng đến để xem ông chủ Hạ sao?"
Không chờ đối phương trả lời, nhân viên kia lại nói thêm: "Tôi khi nãy nghe nói ông chủ Hạ rất ngầu, nên muốn đến xem người đó như thế nào. Cậu gặp ông chủ Hạ chưa?"
Hạ Cô Hàn nâng lên mí mắt nhìn thiếu niên thiên sư ngồi bên cạnh một cái, sau đó lười biếng mà ngáp, bộ dáng suy tư không biết nên trả lời thế nào.
Cố Tấn Niên ở một bên nghe liền nghiêng đầu chế nhạo: "Ông chủ Hạ, mị lực của ngài cũng thiệt là lớn nha, còn có người chưa thấy dung nhan mà đã thành fan của ngài rồi."
Hạ Cô Hàn không đáp lại Cố Tấn Niên. Hừ, hắn nghĩ y không ngửi được mùi chua trong không khí sao?
Nhân viên mới ngồi bên thấy Hạ Cô Hàn không đáp lại mình, còn định hỏi gì đó, thì khoé mắt thấy được tổ trưởng đang vội vàng bước ra đây. Liền giật bắn mình, như trẻ nhỏ mà ngồi thẳng lưng, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, một cử động nhỏ cũng không dám.
Thiết Diện tạm thời không đếm xỉa tới cậu, lập tức bước đến trước mặt Hạ Cô Hàn, biểu tình nghiêm nghị nhanh chóng chuyển thành cung kính, môi càng mang ý cười mà vươn tay, "Ông chủ Hạ, rất vui vì ngài đã đến Đồng Châu chỉ đạo công tác."
Cậu nhân viên mới ngồi bên cạn nghe Thiết Diện nói mà cót két xoay đầu nhìn về phía Hạ Cô Hàn, vẻ mặt đầy hoang mang không thể tin nổi.
Từ từ!
Đây là ông chủ Hạ trong truyền thuyết ư? Là nhân vật lợi hại, tại sao lại xinh đẹp tinh xảo thế này? Nhìn còn nhỏ hơn tổ trưởng một vòng là sao?
Nhân viên mới cảm giác có gì đó đang sụp đổ trong lòng.
Tác giả có lời muốn nói: 【 tiểu kịch trường 】
Hạ Cô Dần vỗ vỗ bả vai nhân viên mới, lộ ra bộ dáng người từng trải: Tui hiểu mà cậu em, bất quá thoát fan thôi chứ đừng sinh bệnh tâm lý.
Ấm áp nhắc nhở: Hạ Cô Dần là thằng em ruột của Hạ Cô Giang, là thằng em họ nhỏ nhất của Hạ Cô Hàn, cũng là thanh niên vừa vào fanclub 1 thành viên của lão quỷ, xong rồi thoát fan trong một nốt nhạc.