Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Thẳng đến khi bóng dáng Nhậm Học Lễ hoàn toàn dung nhập bóng vào đêm, Mạc Cương mới hồi phục tinh thần, cũng nhận ra chuyện gì đã phát sinh. Vẻ mặt gã nhanh chóng đanh lại, vô cùng hung ác nham hiểm nhìn về phía Nhậm Học Bác, thanh âm nghiến từ kẽ răng, "Nhậm Học Bác, ngươi cố ý!"

Nhậm Học Bác sao có thể trơ mắt mà nhìn Nhậm Học Lễ leo lên đầu lão được. Nên lão cố tình đổ dầu vào lửa, tốt nhất hủy luôn vụ làm ăn này để Nhậm Học Lễ khỏi gặp cấp trên.

"Thái độ của nó, ngươi không thấy sao?" Nhậm Học Bác một chút cũng không e ngại Mạc Cương, cằm khẽ nâng, nói đến ngay thẳng đường hoàng: “Nó nghĩ bản thân là ai? Nghĩ mình là ông hoàng sao? Hắc xà a hắc xà, nếu nó cùng cấp trên hợp tác thành công, đến lúc đó ở Đồng Châu này còn chỗ cho ngươi đặt chân ư? Đừng trách ta không báo trước, đến lúc đó ta xem ngươi còn huênh hoang được như hiện tại không? Ta làm vậy không vì ngươi thì vì ai?"

Mạc Cương nghe Nhậm Học Bác nói không khỏi khịt mũi khinh thường, sao gã lại không biết mục đích của Nhậm Học Bác cơ chứ?

Nhậm Học Bác thấy Mạc Cương không nói lại, thì trào phúng lên tiếng tiếp, "Nói nãy giờ, ngươi cũng rõ những gì ta nói đúng không? Ta với ngươi chỉ là một con chó với cấp trên, ta chỉ muốn tự nắm dây xích của chính mình, chứ không muốn nó trong tay Nhậm Học Lễ.”

Lời này tuy khó nghe, nhưng lại đúng sự thật. Tự nhận mình là chó, thì ít nhất cũng phải tự lựa chủ nhân cho chính mình, chứ không phải kẻ nào cũng được.

“Nhậm Học Bác,” ánh mắt Mạc Cương đều là một mảng lạnh lẽo, thanh âm đầy châm chọc, "Ngươi nếu đã tự nhận bản thân là chó thì nên biết bổn phận của một con chó, còn cấp trên muốn ai dắt ngươi thì ngươi cũng không có quyền ý kiến. Nếu là hỏng chuyện của cấp trên, họ muốn ngươi chết cũng chỉ đơn giản như cái búng tay."

Mạc Cương chăm chú nhìn Nhậm Học Bác thật lâu, như đang nhìn một thằng ngu, khuôn mặt lạnh lẽo không cảm xúc mà kiến nghị: “Hy vọng ngươi có thể lấy đại cục làm trọng.”

Dứt lời, không cho Nhậm Học Bác phản bác mà “Hừ” một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Thậm chí trong mắt Mạc Cương, Nhậm Học Bác không khác gì người chết.

Cũng không biết ai cho Nhậm Học Bác tự tin, mà lão nghĩ bản thân mình có thể thay đổi kế hoạch của cấp trên? Đúng như lời Nhậm Học Bác đã nói, chính lão là chó, nên phải vẫy đuôi lấy lòng với cấp trên, trước mặt đối thủ thì không từ thủ đoạn, nhưng sau đó lại thu vuốt, cúi đầu, nằm bò dưới đất lấy lòng chủ nhân.

Nhậm Học Bác nhìn bóng dáng Mạc Cương khuất khỏi tầm nhìn, hung hăng mà “Phi!” Một tiếng, ánh mắt không giấu tia hung ác nham hiểm.

Bóng đêm càng ngày càng mạnh, cửa kiếng cũ nát cũng vắng lên tiếng lách cách, ngọn nến duy nhất trong đại sảnh vì gió mà lập loè nhảy nhót, nhưng vẫn không trụ được, dập tắt.

Nguồn sáng duy nhất đã không còn, hắc ám nhanh chóng bao phủ khắp nơi, kể cả Nhậm Học Bác.

Nhậm Học Bác cứng đờ, vội vàng lấy ra di động mở đèn pin, nương theo ánh sáng mỏng manh từ điện thoại mà đi ra khỏi Viện dưỡng lão.

Bên ngoài chỉ còn một mảnh trống không, chiếc xe cũng không còn, muốn về chỉ có nước lội bộ.

Lương Nhữ Thanh trong hình hài "Nhậm Học Bác" ngẩng đầu nhìn phía không trung, một mảnh mây đen che khuất ánh trăng, cướp đi ánh sáng tự nhiên duy nhất.

Mẹ cha nó! Diễn sâu quá rồi.

Cũng may 10 phút sau, Nhậm Học Lễ đã quay xe về rước cậu

Lên xe, cảm nhận được sự ấm áp và ánh đèn bên trong, Lương Nhữ Thanh không nhịn được thở phào một hơi, tê liệt mà lăn ra nằm ở ghế sau.

Nhậm Học Lễ một bên đời tay khác lái xe, một bên nhìn vào gương chiếu hậu. Khi thấy khuôn mặt Nhậm Học Bác, vẫn không nhịn được mà cảm thấy quái dị không thôi. Nhưng ông vẫn lên tiếng trêu chọc: "Tôi còn nghĩ cậu không khẩn trương cơ chứ!"

Nói như vậy nhưng ông vô cùng khâm phục Lương Nhữ Thanh.

Biểu hiện của cậu khiến ông bất ngờ không thôi.

Kỳ thật hôm nay là lần đầu tiên Nhậm Học Lễ thấy “Nhậm Học Bác”, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đối phương, ông còn nghĩ mình thấy chính là Nhậm Học Bác. Từ thần thái đến từng động tác, như khắc ra từ khuôn của Nhậm Học Bác.

Nếu không phải đã biết trước có người giả trang thành Nhậm Học Bác, Nhậm Học Lễ còn nghĩ bản thân mình có khi không nhận ra chính anh ruột của mình.

Quả thực giống như đúc, diễn như không diễn.

Đến khi họ gặp Hắc Xà, "Nhậm Học Bác" thế mà phối hợp đến hoàn mỹ. Dù trước đó, Nhậm Học Lễ cùng Lương Nhữ Thanh căn bản là không tập luyện qua, thứ hai Lương Nhữ Thanh cũng nói, nếu diễn tập thử thì có thể quá lộ liễu, vậy thì tùy cơ ứng biến có thể tự nhiên hơn.

Lúc ấy Lương Nhữ Thanh còn nói, Nhậm Học Lễ cứ việc dựa cậu mà phối hợp là được.

Hiện tại xem ra, Lương Nhữ Thanh không có mạnh miệng, cậu thật sự rất có tài.

Lương Nhữ Thanh nằm một chút thì lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game, vô cùng khiêm tốn mà nói: "Con là diễn viên mà."

Kỹ thuật diễn đó chính là cái lõi để tu dưỡng một người diễn viên, dù không đứng trước camera, họ cũng không thể bôi nhọ hai chữ “Diễn viên” này được.

Nhậm Học Lễ đầu tư cũng không ít, trong đó cũng có vài hạng mục trong giới giải trí, nên nghe cậu nói ông cũng hiểu. Không khỏi cười cười, ngữ khí mang theo tán thưởng mà nói: “Hiện tại rất ít người có thể làm như cậu.”

Lương Nhữ Thanh chỉ là cười cười, không tiếp câu này.

Ngoại giới thế nào cậu không quan tâm, cậu chỉ biết bản thân mình chỉ cần làm thật tốt, sau đó nhất định sẽ có người thấy được mà tán thưởng thôi.

Nhậm Học Lễ thấy Lương Nhữ Thanh không trả lời, cũng biết cậu không muốn tiếp tục đề tài này, nên cũng không nói nữa, chỉ một đường chạy thẳng về lại nội thành.

Chơi game một chút, Lương Nhữ Thanh đột nhiên hỏi một câu, “Nhậm tiên sinh, chú nghĩ bọn họ có cắn câu không?”

"Trong làm ăn, thành công không đến với người vội vàng," Nhậm Học Lễ đạm đạm cười, trên mặt vẫn vô cùng tự tin nho nhã, "Có gấp cũng không phải chúng ta."

Lương Nhữ Thanh nghe ra sự dự liệu trong lời nói của Nhậm Học Lễ, nên không rối rắm nữa. Nhậm Học Lễ là người làm ăn, phương diện này, ông mới là chuyên gia.

Mạc Cương khi trở về, nhanh chóng đem chuyện ở Viện dưỡng lão báo lên. Hiện tại gã đã không còn nghi ngờ gì về hai anh em Nhậm gia, vì nếu hai người họ muốn hố gã, sẽ không làm như khi nãy.

Báo cáo tin tức xong thì hơn nửa tiếng sau, Mạc Cương nhận lại tin nhắn.

【.: Đơn độc đi gặp Nhậm Học Lễ. 】

Nói cách khác, ý của cấp trên chính là bỏ qua Nhậm Học Bác, một mình Mạc Cương đi gặp Nhậm Học Lễ. Mạc Cương đương nhiên hiểu, thì nhận tiếp một tin.

【.: Có khả năng thì đáp ứng hết mọi điều kiện của Nhậm Học Lễ đưa ra. 】

Nhìn dòng tin nhắn này, Mạc Cương không khỏi trừng lớn hai mắt, khá kính ngạc. Gã không ngờ cấp trên lại coi trọng Nhậm Học Lễ đến thế, nhưng nghĩ lại cũng đúng. Vì địa vị hiện tại của Nhậm Học Lễ trên thương nghiệp không hề nhỏ, chỉ cần hợp tác thành công với Nhậm Học Lễ, “Thần Tiên Tán” rất nhanh sẽ lan rộng cả nước.

Đây cũng là điều mà Nhậm Học Lễ tự tin nhất, quả thật cả nước chỉ có mỗi Nhậm Học Lễ có thể, không có Trương Học Lễ Vương Học Lễ nào có thể thay thế được.

Mạc Cương suy nghĩ cẩn thận, gã không giống Nhậm Học Bác ích kỉ vụ lợi. Nhưng những lời của Nhậm Học Bác lại một lần nữa chẳng ngang qua đầu gã, một con chó biết nghe lời, mới có thể sống lâu dài

【 hắc xà: Vâng, tôi đã biết. 】

Mạc Cương thu liễm ý nghĩ trong lòng. Gã cứ nghĩ vậy là xong, đang tính đứng dậy thì điện thoại lại lần nữa thông báo có tin nhắn.

Nội dung trong tin nhắn này chính là thời gian và địa điểm.

Mạc Cương còn chưa hiểu mô tê ất giáp, một tin nhắn khác lại nối đuôi mà đến

【.: Ngươi đem thời gian địa điểm nhắn cho Nhậm Học Lễ, ta tự mình đến gặp hắn. 】

Mạc Cương không khỏi thất kinh, hoàn toàn không ngờ rằng cấp trên lại muốn đến gặp Nhậm Học Lễ! Phải biết rằng, nhiều năm như vậy, không vì con trai, gã cũng không được gặp cấp trên! Tâm tư Mạc Cương khó tránh khỏi có chút dao động, nhưng cuối cùng vẫn thành thành thật thật mà đã đáp lại “Vâng”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Ký Ức Độc Quyền
3. Lương Ngôn Tả Ý
4. Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
=====================================

Từ đầu chí cuối, không khác gì một con chó trung thành.

Bên kia.

Lão nhân nhìn tin tức trong hộp thoại mà hai ngày trước Joker nhắn tới, ánh mắt vẩn đục không giấu được sự kích động.

【 Joker: Sư phụ, còn đã nghiên cứu ra tử cổ có thể thu được linh hồn mà không làm tổn thương đến nó. 】

【 Joker: Hơn nữa còn còn tìm được một loại mẫu cổ, có thể sinh sôi ra nhiều tử cổ, tinh thần lực cường đại, dễ dàng khống chế được toàn bộ tử cổ. 】

Lão nhân nhìn chằm chằm hai tin nhắn này hồi lâu, ngón tay run rẩy mà gõ trên bàn phím đáp lại.

【.: Ba ngày sau, chỗ cũ chờ ta. 】

Nếu muốn đi đến chỗ cũ, lão cũng không ngại vòng đến Đồng Châu gặp Nhậm Học Lễ một lần.

“Ông chủ Hạ! Cá cắn câu rồi!”

Miêu Doanh Doanh nhìn thấy tin nhắn trong máy tính, mà giật mình thiếu chút nữa bật ngã khỏi ghế. Từ khi Hạ Cô Hàn giả mạo Joker, y đã nhắn hai tin cho người sư phụ "." kia, nhưng tin tức qua hai ngày vẫn như đá chìm đáy biển.

Cái này làm cho Miêu Doanh Doanh nhịn không được hoài nghi, Dư Bắc Quang có phải hay không đã phát hiện ra điều gì? Cho nên mới thờ ơ, không đáp lại, thậm chí muốn từ bỏ người đồ đệ này?

Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn đáp lại, cô chắc chắn một chuyện. Chính là Dư Bắc Quang chưa phát hiện ra điều gì.

Hạ Cô Hàn nghe Miêu Doanh Doanh nói, ánh mắt dừng trên chữ “Chỗ cũ” lâm vào trầm tư.

“Chỗ cũ là nơi nào?” Miêu Doanh Doanh cũng không biết mà hỏi lại.

Trong chốc lát lúc sau, Hạ Cô Hàn mở miệng nói: “Tiểu Hà trấn.”

Năm đó Chung Tiểu Lan cùng Mạc Cương ly hôn, Chung Tiểu Lan mang theo Joker về Tiểu Hà trấn sống một thời gian, sau đó Mạc Cương tìm được Joker, gã đem Joker đến gặp Dư Bắc Quang.

Nơi giam giữ Chung Tiểu Lan là một ngôi nhà bỏ hoang, đó cũng là nơi Joker học vu thuật từ nhỏ đến lớn.

Cho nên cái “Chỗ cũ” này, chỉ có thể là Tiểu Hà trấn.

Miêu Doanh Doanh cảm thấy cũng đúng, sau đó hỏi Hạ Cô Hàn, “Ông chủ Hạ, chúng ta có nên chuẩn bị trước ở Tiểu Hà trấn không?”

Chờ Dư Bắc Quang vừa bước vào Tiểu Hà trấn, liền chụp lão ngay.

Hạ Cô Hàn lại lắc đầu, ý vị không rõ mà nói: “Không cần, thả lão còn có chuyện hữu dụng.”

Dư Bắc Quang là con mồi chân chính, Hạ Cô Hàn muốn dùng lão để bắt con cá lớn sau đó.

"Lão quỷ," Hạ Cô Hàn quay đầu nhìn về phía Cố Tấn Niên, “Còn có ba ngày, anh đến kịp không?”

Cố Tấn Niên gật đầu, tính sẵn trong lòng: “Vậy là đủ rồi.”

Miêu Doanh Doanh tuy không biết Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đang có mưu tính gì, nhưng cô biết Hạ Cô Hàn khi đã nói thì khẳng định đã có kế hoạch, cô không cần hỏi nhiều, chỉ cần chờ ngày thực hiện kế hoạch kia là được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui