Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Khi Tiểu Mễ rời đi,Hạ Cô Giang mới ngưng toả ra mùi đậu hũ thúi, một lần nữa hiên ngang bước vào trong cửa tiệm.

Nhưng sau đó lại đối diện với ánh mắt của Hạ Cô Hàn mà ngại ngùng gãi gãi lỗ tai cười:" Tiểu Mễ vui là được! He he.."

Hạ Cô Giang cùng Tiểu Mễ bằng tuổi nhau, năm đó Hạ Bồi Hà đưa Tiểu Mễ về thì hai đứa chơi với nhau khá hợp, chửi nhau như chó với mèo chính là hành động yêu thương hằng ngày của hai đứa. Nhưng cả hai đều luôn coi nhau là ruột thịt trong nhà mà yêu quý.

Khi nãy cậu cũng nghe Hạ Cô Hàn với Tiểu Mễ ngoài chuyện, nên không nhịn được liền hỏi:" chuyện này với Tiểu Mễ có quan hệ sao anh?"

" Ừm!" Hạ Cô Hàn gật đầu, đem dấu máu trên tay Tiểu Mễ nói ra cho Hạ Cô Giang nghe: “ quỷ thai của Tô Duyệt Vi cùng Tiểu Mễ có nhận thức,

Dấu tay máu bảo bảo để lại trên tay Tiểu Mễ chính là bảo hộ chi lực, có thể bảo vệ cho Tiểu Mễ."

Lúc trước Hạ Cô Hàn bán ngọc cho Bùi Trạch cùng Tô Duyệt Vi. Một là để bảo hộ hai vợ chồng, hai chính là cứng cấp năng lượng cho quỷ thai bảo bảo tẩm bộ, dần dần rửa trôi cái bộ dạng máu me mới sinh của quỷ thai.

Nhưng khi gặp được Tiểu Mễ, quỷ thai bảo bảo lại giao hết toàn bộ năng lượng tích tụ mấy ngày nay cho Tiểu Mễ, ý muốn bảo vệ Tiểu Mễ.

Quả thật quỷ thai bảo bảo với Tiểu Mễ có mối quan hệ không đơn giản.

Kí ức Tiểu Mễ bị phong ấn, nhưng khi nãy nhắc đến quỷ thai bảo bảo Hạ Cô Hàn nhận ra thái độ. Và giọng nói của Tiểu Mễ liền ôn như dịu dàng.

“Nếu không, để em hỏi thầy?”

Thầy trong miệng Hạ Cô Giang không ai khác chính là Hạ Bồi Hà, năm đó ông đem Tiểu Mễ về hẳn là biết rõ sự tình.

Có lẽ kí ức đó chính là đau đớn, sợ hãi nên Hạ Bồi Hà mới lựa chọn phong ấn kí ức cho cô. Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang đều hiểu rõ nên cũng không muốn bỏ phong ấn kí ức của Tiểu Mễ, có lẽ cuộc sống vô ưu vô lự vẫn phù hợp với Tiểu Mễ hơn.

Nhưng đó cũng không đồng nghĩa với việc họ sẽ không đến hỏi Hạ Bồi Hà.

Hạ Cô Hàn liền gọi cho sư phụ, sau đó nói thẳng ý của mình.

Hạ Bồi Hà đến nay vẫn chưa lập gia đình, ông đã xem Tiểu Mễ là con gái ruột của mình, khi nghe Hạ Cô Hàn hỏi thì ông liền lâm vào hồi ức.

***

Hạ Bồi Hà khi đó du ngoạn, ở cái địa phương tên là Ngọc Sơn thì gặp được Tiểu Mễ. Nữ hài nhỏ gầy nằm trong sơn động, đôi mắt rất to như muốn rơi cả ra ngoài, nhưng lại sáng lạn,chỉ là có chút kinh khủng.


Nữ hài thật sự rất gầy, nhìn như một đứa nhỏ chưa thành niên, sau đó một khoảng thời gian ở chung Hạ Bồi Hà mới biết thì ra Tiểu Mễ đã 18 tuổi.

Khi gặp được Tiểu Mễ, con bé đang trong trạng thái điên cuồng như con thú hoang mà nhẹ răng hăm doạ ông, không cho ông bước vào lãnh thổ của mình. Giống như đang che chở thứ gì đang giấu ở phía sau.

Hạ Bồi Hà vốn dĩ cho rằng Tiểu Mễ là hài tử hoang dã lớn lên trong rừng, nên không ngừng hướng về con bé thể hiện thiện ý củ bản thân, chỉ là lúc đó Tiểu Mễ lại hướng ông mà rống to:" cút ngay!"

Nói không phải quá rõ ràng, nhưng Hạ Bồi Hà vẫn nghe ra giọng của con bé là của Hưởng Linh thị.

Nói cách khác, Tiểu Mễ có thể tự trốn đi hoặc là bị người nhà vứt bỏ.

Ông không báo công an, mà cứ thế thủ ở ngoài sơn động, giúp con bé giải quyết nguy hiểm, còn chuẩn bị sẵn thức ăn nước uống.

Cứ thế mà qua 3 tháng, Tiểu Mễ cũng buông bỏ cảnh giác với ông, nhưng vẫn không cho ông đi vào sơn động.

Đến tháng thứ 4, Hạ Bồi Hà mới biết Tiểu Mễ đang giấu trong động một cái quỷ thai, chính lúc này ông cũng nhận ra Tiểu Mễ có chút không đúng ——

Tiểu Mễ không phải một người bình thường, con bé có thể nhìn thấy quỷ thai, cùng quỷ thai hỗ động, còn có thể dẫn động linh khí.

Tiểu Mễ trời sinh có cặp mắt âm dương, nếu cho con bé đi đúng đường thì sẽ trở thành một thiên sư ưu tú tài ba. Nhưng nếu gặp kẻ tâm địa xấu xa, rất có khả năng Tiểu Mễ hại người còn tự hại mình, trở thành kẻ nguy hại cho xã hội.

Lúc đó Hạ Bồi Hà đã đưa ra quyết định chính là đem Tiểu Mễ về Hạ gia.

Tiểu Mễ lúc ấy cũng không cự tuyệt, nhưng lại có điều kiện, chính là giúp quỷ thai mà con bé đang chăm sóc tìm được mẹ.

Đối Hạ Bồi Hà chuyện này không khó, ông lấy một giọng máu của quỷ thai z thông qua máu liền tìm được mẹ ruột của nó.

Lúc ấy người kia ngồi trên xe, Hạ Bồi Hà không có thể thấy rõ bộ dạng cô ta, nhưng quỷ thai lại có thể cảm nhận được mẫu thân tồn tại, theo phương hướng chiếc xe mà bò theo.

Tiểu Mễ nhìn chiếc xe đi khuất cũng thực hiện lời hứa của mình, chính là theo Hạ Bồi Hà về Hạ gia.

***

" Sau đó ta lại phát hiện mỗi ngày Tiểu Mễ đều sống trong đau khổ, đó là quá khứ của con bé, vì thế ta đã đến hỏi ý kiến Tiểu Mễ, khi còn bé động ý thì phong ấn lại kí ức. Để con bé bắt đầu một cuộc sống mới."


Hạ Bồi Hà nói xong, đột nhiên ý thức được cái gì, đè thấp thanh âm, “Tiểu đồ đệ, quỷ thai năm đó theo Tiểu Mễ có phải hay không cũng liên quan đến cái án này?”

Hạ Cô Hàn cũng không gạt ông: “ vâng, đó là quỷ thai bảo bảo của Tô Duyệt Vi ”

“Thì ra là thế.” Hạ Bồi Hà bừng tỉnh, khó trách Tô Duyệt Vi mấy năm nay đều không thể mang thai, có quỷ thai nơi đó, cô ta còn chưa làm đủ trách nhiệm của một người mẹ, sao quỷ thai có thể cho phép cô ta có đứa con khác.

Sau khi cúp máy, Hạ Cô Hàn cũng mơ hồ hiểu ít nhiều chuyện xưa của Tiểu Mễ.

Rất có khả năng Tiểu Mễ nằm trong nhóm người bị hại đầu tiên, nhưng con bé có năng lực đặc thù nên có thể chạy trốn. Trên đường trốn thì gặp phải quỷ thai đang bị đem đi tiêu hủy, nên liền mang theo bảo bảo quỷ thai, cả hai nương tựa nhau cùng sống.

Có thể nói, Tiểu Mễ đã từng là người mà quỷ thai bảo bảo thân cận nhất.

Nhưng có chút chuyện Hạ Cô Hàn vẫn chưa minh bạch.

Hạ Bồi Hà từng vì Tiểu Mễ đi tìm gia đình của con bé, nhưng bên công an các thành thị đều không có tin tức áo án. Nếu Tiểu Mễ cũng giống như những nạn nhân khác, bị chuốc thuốc mang đi, thời gian dài thì gia đình sẽ báo án.

Cho nên……

Hạ Cô Hàn trong mắt phiếm hàn quang, có phải hay không còn một án tử mà y chưa có manh mối?

Khi Hạ Cô Hàn tự hỏi thì Hạ Cô Giang cũng thu được tin nhắn từ bác sĩ Trần.

Đúng như dự đoán của Hạ Cô Hàn, bác sĩ Trần đang khá nóng ruột, khi đã xác định thân phận “Cố bệnh hoạn” không chém gió, liền cấp bách muốn mời “Cố bệnh hoạn” uống nước một lần.

Hạ Cô Giang chối từ một phen sau đó theo kế của Hạ Cô Hàn ưỡn ẹo mà đáp ứng cùng bác sĩ Trần gặp mặt.

Ngày hẹn gặp mặt uống nước là hai ngày sau, địa điểm gặp chính là tiệm cà phê gần bệnh viện Giai Hoà.

Sau khi đưa tin nhắn cho thằng anh họ coi xong,thì Hạ Cô Giang léo nhéo đòi theo hóng biến, ánh mắt như đèn soi ếch mà nhìn Cố Tấn Niên.

" Tẩu tử, tới lượt anh ra sàn rồi!"

Có thể giấu được giới tính qua đôi mắt của bác sĩ phụ sản thì chỉ có Cố Tấn Niên mới làm được.


Hạ Cô Hàn bên này nghe xong thì cười như hít bóng, vỗ vai ông chồng quỷ:" lão quỷ, tới lượt anh."

Cố Tấn Niên: “……”

Hắn không đáp ứng có được không?

Hai ngày trước trước thời hạn thì mọi chuyện cũng bình thường.

Đế. Khi Cố Tấn Niên 1 2 3! Biến thành mỹ nữ chân dài 3 vòng quyến rũ thì Hạ Cô Hàn nhận được tin —— Tô Duyệt Vi rời đi Vụ Châu thị.

***

Ngày đó Tô Duyệt Vi rời khỏi cửa hàng nhang đèn liền lên mạng mà hỏi thăm về những đại sư cao tay, vấn đề cô ta hỏi chính là giải trừ oán khí hài tử chết yểu thế nào?

Đối phương cũng không biết cô ta muốn làm gì, bất quá Tô Duyệt Vi rất hào phóng mà đưa trước phí rất nhiều, đối phương liền đem phương pháp nói ra cho Tô Duyệt Vi

—— đi đến nơi chôn đứa nhỏ, đốt cho nó nén hương, sau đó bản thân rất thương yêu nó, nói cho nó biết không phải nó là đứa nhỏ không ai cần.

Nói tóm lại, chính là phải thể hiện tâm ý, cho đứa nhỏ biết người mẹ vẫn luôn yêu thương khát cầu nó.

Tô Duyệt Vi lập tức tin.

Nhưng nơi mãi táng là một cái cấm địa, cô biết hậu quả khi đi vào đó. Nhưng vì muốn có con, cô cũng muốn điên rồi, đấu tranh tâm lí hai ngày, cuối cùng Tô Duyệt Vi đưa ra quyết định chính là đi đến cấm địa một chuyến.

Tô Duyệt Vi rời khỏi Vụ Châu thị thì Hạ Cô Hàn cũng nhận được tin nhắn của bác sĩ Trần, nói cô ta đã đến quán cà phê, đang chờ ' Cố Tấn Niên'.

Tô Duyệt Vi cùng bác sĩ Trần đồng thời hành động, Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên không thể không tách ra, một người đi theo Tô Duyệt Vi, một quỷ lại theo bác sĩ Trần.

Hai con cá cùng lúc mắc câu, đương nhiên kết quả cũng sẽ sớm hơn nhiều.

Khi Cố Tấn Niên đến quán cà phê thì Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang theo cổ trùng tìm Tô Duyệt Vi.

Con xe đu theo dõi Tô Duyệt Vi là con siêu xe đỏ chói của Hạ Bồi Hà.

Hạ Cô Giang làm tài xế, vừa chạy vừa huýt gió, bộ dáng như đứa em ngoan hiểu chuyện mà nhìn Hạ Cô Hàn nói.

" Em biết anh lười đi thì lấy bằng lái, nên để em lại cho."

Hạ Cô Hàn: “……”


Vậy nên, án tử này đóng có phải y nên đi thì lấy bằng lái hay không??

Lên xe Hạ Cô Hàn còn hoang mang suy nghĩ vấn đề bằng lái, chính lag xe chạy được 5 phút thì y đã lăn quay ra ngủ.

Xe không có chạy lên đường cao tốc, Tô Duyệt Vi chọn hẻm hóc ngõ nhỏ ít người đi mà chạy. Nhiều lúc còn quanh co khúc khuỷu. Cô ta cũng không dám mở cửa kính vì sợ người khác nhận ra mình.

Xe chạy từ sáng đến đêm,không phải Hạ Cô Giang vẫn luôn nhìn map thì cậu nghĩ bản thân đã chạy ra khỏi Vụ Châu.

Tô Duyệt Vi cẩn thận cực kỳ, một đường loanh quanh lòng vòng, lúc đó còn đổi mấy chiếc xe, không phải có cổ trùng chỉ dẫn có lẽ cả hai đã mất dấu cô ta.

Trăng đã lên cao giữa trời.

Tô Duyệt Vi lái xe từ đường nhựa quẹo một vòng vào cái đường đất, khu này mới mưa cách đây vài giờ, con đường đất gập ghềnh để lại dấu bánh xe vô cùng rõ ràng.

Siêu xe sàn thấp, chạy qua con đường đất không khác gì lấy thép cọ đá, lúc lắc lung lay. Hạ Cô Giang vừa chạy vừa đổ mồ hoo hột, lòng run rẩy tóc cũng muốn bạc trắng.

Nhưng bên mày Hạ Cô Hàn một chút cảm giác cũng không có, ngủ đến ngon lành.

Hơn 10 phút sau, cuối cùng Tô Duyệt Vi cũng dừng lại.

Hạ Cô Hàn bên này cũng trực tiếp mở mắt, y bước xuống xe nhìn Hạ Cô Giang nói:" tao ở đây, mày lái xe về đi."

Siêu xe chạy như vậy hư hại không ít, dù cho Hạ Cô Hàn đã hạ vài lá bùa lên xe nhưng tình huống này trọng lượng trên xe càng nhẹ thì càng tốt.

Hạ Cô Giang cũng hiểu, nhưng nếu cậu lái xe về không phải chỉ còn thằng anh đứng trên sân khấu hát solo sao?

" Anh, anh được không?" Hạ Cô Giang quan tâm hỏi.

Hạ Cô Hàn nhìn cậu một cái, không nói chuyện, nhưng biểu tình đã trả lời tất cả.

Hạ Cô Giang ngẫm lại cũng cảm thấy một mình Hạ Cô Hàn cũng có thể cân sân khấu, hơn nữa thêm cậu chỉ như múa minh hoạ.

Sau khi xe chạy Hạ Cô Giang còn để lại một câu:" vậy em đi trước, anh cẩn thận nha!"

Nhìn theo bóng xe Hạ Cô Giang rời đi, biểu tình biếng nhác trên mặt Hạ Cô Hàn đã không còn, vươn lại chỉ là băng hàn lãnh lẽo.

Từ khi tiến vào ngọn núi này, Hạ Cô Hàn liền phát hiện, y đã bước vào nơi sơn thây biển máu, từng cái cây, ngọn cỏ đều là một mộ bia vô danh.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Mễ không phải cô nhi, chương trước đã nói cô bé còn lớn hơn Hạ Cô Hàn 3 tháng, chỉ là tướng tá khá lùn, với khuôn mặt tròn bầu bĩnh giống búp bê.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận