Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Hạ Cô Hàn trở lại khách sạn, sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.

Y vừa bước đến cửa lớn khách sạn đã xém chút đụng vào một người đang hoang mang, rồi loạn chạy tới. Cũng may Hạ Cô Hàn phản ứng rất nhanh mấy vị thế này, liền khẽ lùi lại để tránh.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”

Cô gái vội vàng nói xin lỗi cùng Hạ Cô Hàn.

“Không có việc gì.” Hạ Cô Hàn lên tiếng, ánh mắt dừng ở ấn đường cô gái, hơi hơi nhíu đầu mày.

Ấn đường của đối phương tối đen, tản ra nồng đậm âm khí, chỉ có thể là có vật quấn lên.

Nhưng Hạ Cô Hàn cũng thấy được bên hông của cô gái đó giắt một cây kiếm gỗ đào, vậy hiển nhiên cô ta cũng là một thiên sư. Đây cũng là nguyên nhân Hạ Cô Hàn không có thấy huyết quang tai ương của đối phương.

Tuy cô ta bị vật quấn lên, nhưng nhờ bản thân có chi lực hỗ trợ nên không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Cô gái thiên sư cấp 1 kia nói xin lỗi Hạ Cô Hàn, liền nhanh chân bước vào trong khách sạn sau đó hướng bề phía ghế chờ ở sảnh lớn, tìm vị trí ngồi xuống. Hạ Cô Hàn có thể rõ ràng mà cảm giác được cả người cô ta căng chặt, ánh mắt tràn ngập đề phòng mà đánh giá chung quanh.

“ két.... két……”

Hạ Cô Hàn nghe được trên đỉnh đầu cô gái truyền đến tiếng động rất nhỏ nên liền ngẩng đầu nhìn. Phía trên quả thật có mọt con quỷ, cả người đều mục rữa đầy máu me.

Còn quỷ ngồi vắt vẻo trên đèn chùm phía trên đầu cô gái thiên sư, ánh mắt đều tràn đầy hận ý mà nhìn cô ta.

Đèn chùm thủy tinh khẽ khàng đung đưa, phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ, nhưng cái đèn tùy thời có thể rớt xuống.

Theo lý thuyết đây là nhân quả của người khác, Hạ Cô Hàn không có quyền xen vào. Nhưng phía dưới đèn chùm ngoại trừ cô gái thiên sư còn một cặp vợ chồng, mà người vợ đang mang bầu, cái bụng đã khá to.

Đèn chùm rơi xuống, ít nhiều cũng liên lụy đến họ, nhẹ có thể bị thương, nặng thì...

" Bữa tối của anh kìa, lão quỷ."

Cơ hồ lúc Hạ Cô Hàn vừa mở miệng thì Cố Tấn Niên cũng liền ra tay.

Không thấy hắn làm gì, nhưng con quỷ đang đánh đu trên đèn chùm bỗng dưng cháy rừng rực nháy mắt đã hoá thành một ngọn lửa u lam, nhanh chóng bay đến hướng bàn tay của Cố Tấn Niên, sau đó biến mất.


Cô gái thiên sư cảm giác được mà ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy đèn chùm phía trên hơi lay động, không thấy được gì.

Nhưng cô vẫn cảm nhận được âm khí đã tan, cả người đều khoan khoái không ít.

Là một thiên sư cô biết cảm giác này nói lên chuyện gì —— vật quấn lấy cô đã biến mất.

Nhưng sao có thế?

Hay nói đúng hơn, là có người ra tay giúp cô!

Tầm mắt cô gái lướt một vòng quanh đại sảnh khách sạn, nhưng không nhận ra một người khả nghi. Biểu tình trên mặt không kiềm chế được kinh ngạc. Người giúp cô im lặng không tiếng động mà xử lí được một ác quỷ, vậy nói lên người kia mạnh đến thế nào.

Cô cũng thấy được anh bé đẹp cô xém đụng trúng trước khách sạn đang đứng nói gì đó cùng nhân viên khách sạn, sau đó nhân viên khách sạn đến nhìn một chút. Bất quá, anh bé đẹp kia nói xong thì cùng một cậu thiếu niên cùng nhau hướng vào thang máy mà bước.

Vài phút sau có một người đàn ông bận vest bước đến tự xưng là quản lí khách sạn, vô cùng khách khí mà mời những vị khách đang ngồi ở sofa sảnh sang một khu khác. Một đội bảo trì của khách sạn nhanh chóng bắt thang bắt ghế kiểm tra chùm đèn.

Cô gái thiên sư trước khi rời đi còn loáng thoáng nghe được nhân viên bảo trì lẩm bẩm.

" Vô lí,rõ ràng hôm quá vừa kiểm tra đâu có gì, vậy mag giờ lại rớt ốC."

" Đừng nói nhiều nưa, nếu không nhờ vị khách kia nhắc nhở, cái đèn rớt xuống. Là thôi rồi!"

Cô gái thiên sư nghe vậy liền ngẩng ra, cô định đứng nơi này chờ nhân viên bảo trì xong sẽ hỏi danh tính vị khách phát hiện vấm đề. Nhưng cùng lúc đã thấy ở cửa khách sạn bước vào vài người, đúng là người cô chờ.

Nên chuyện danh giành vị khách kia đành để sau, cô gái thiên sư nhanh chóng bước qua nhóm người đang vào cửa.

“Sở đội trưởng!”

Sở Quân Hành nghe có người kêu chính mình, liền dừng lại bước chân, mà xoay sang phía phát ra giọng nói.

Chỉ thấy là một cô gái đang nhanh chóng bước tới chỗ anh, cô gái có mái tóc ngắn, bận một bộ đồ thể thao đơn giản, khiến cho người đối diện cảm thấy là một cô gái đơn giản, dứt khoát.

" Cô là?" Sở Quân Hành hỏi.


Bọn họ tới Hàng Châu tra án cũng không phải bí mật gì, nhưng người thường thì không thể biết được. Nếu cô gái này nhận ra anh vậy thì cô gái này là người trong giới thiên sư.

Sở Quân Hành cũng nhanh chóng thấy được cây kiếm gỗ đào mà cô gái đeo bên hông.

Là thiên sư bậc 1.

Khó trách.

“Tôi là Vu Á Đồng, trước đây là thành viên trong Hiệp hội thiên sư Hàng Châu." Vu Á Đồng cách nhóm Sở Quân Hành một khoảng, sau đó liền tự giới thiệu bản thân.

“Vu Á Đồng?” Miêu Doanh Doanh đối với cái tên này có ấn tượng, hơi suy nghĩ một chút liền nhớ tới là ai: “ cô chính là người tự ý tra án tử mà bị Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu khai trừ đúng không?"

Khi tới Hàng Châu, mọi người cũng nghe được tin của Vu Á Đồng. Cô ta vì không phục quy định Hiệp hội Thiên Sư, muốn giúp những nạn nhân tự sát - tử vong tìm ra chân tướng, mà bị Hiệp hội khai trừ. Không những thể, toàn bộ thiên sư ở Hàng Châu đều kết thành bè lũ mà cô lập Vu Á Đồng, không để cô ta nhận được đơn làm việc nào cả.

Có thể nói, Vu Á Đồng vì tra án,mà phải trả giá khá lớn.

Vu Á Đồng không bất ngờ khi đối phương nhận nhận ra, rụt rè mà cười cười:“Chính là tôi.”

Bởi vì chuyện này,mà nhóm người Sở Quân Hành có ấn tượng không tồi đối với cô, sự đề phòng của Sở Quân Hành cũng giảm đi không ít:“ cô tìm chúng tôi có việc gì sao?”

“Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đến nơi khác được không?.” Vu Á Đồng đề nghị Sở Quân Hành tự nhiên cũng biết đạo lý này:“Cùng chúng tôi qua chỗ này.”

Đoàn người vào thang máy, Sở Quân Hành trực tiếp đem nhóm người đến tầng cao nhất vào phòng tổng thống, anh cũng không lo Vu Á Đồng biết về sự hiện diện của Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn đã chọn cách lộ mặt, nếu thật sự Vu Á Đồng có mục đích khác mà tới thì cũng coi như thuận nước đẩy thuyền.

Nhưng khi Vu Á Đồng nhìn thấy Hạ Cô Hàn thì có chút bất ngờ, mở to hai mắt nhìn y:" là anh sao? Khi nãy dưới lầu, là anh giúp tôi đúng không?"

" Không phải tôi!" Hạ Cô Hàn phủ nhận.

Ra tay chính là Cố Tấn Niên, xác thật không phải là y.

Vu Á Đồng lại không tin, chỉ nghĩ là Hạ Cô Hàn khiêm tốn, không nói nhưng trong lòng cô hiểu là được, cô cũng không dây dưa chuyện này.


Sở Quân Hành cũng mọi người đến phòng khách thì anh liền lên tiếng: "cô tìm chúng tôi có việc gì sao?"

" Tôi muốn nhờ mọi người giúp đỡ, cũng muốn tìm một công việc." Vu Á Đồng trực tiếp nói: “Tôi biết không ít bí mật của Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu, nên họ muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Trong khoảng thời gian này tôi gặp không ít chuyện.... Các người cũng biết vì trôi làm trái với ' quy định ' nên bị Hiệp hội xoá tên, thậm chí còn bị cô lập, không thể nhận đơn. Tôi có nghe Bộ ngành đặc thù thành lập, nên rất muốn trở thành một thành viên."

Vu Á Đồng dừng một chút, tự tin tràn đầy mà nói tiếp: “ Làm đầu danh trạng, tôi có thể đem bí mật của Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu nói cho các người biết.”

• Đầu danh trạng: là phải làm một số việc, để cam kết với một phía, đồng thời khóa khả năng trở cờ theo phía bên kia.

***

Hiệp hội thiên sư Hàng Châu là một toà nhà nằm trong khu dân cư. Cách trang trí rất đỗi bình thường như những căn nhà xung quanh, nhưng nên trong thời bài trí hết sức xa hoa, lộng lẫy.

Mà giờ phút này, ở lầu hai văn phòng hội phó Hiệp hội Thiên Sư, cũng đang có một cuộc hộp.

Từ khi Sở Quân Hành dẫn theo Bộ ngành đặc thù bước chân vào Hàng Châu, thì tư liệu của bọn họ đã được thu thập đầy đủ để trên bàn.

Thiên sư bậc 3 xuất thân từ Trần gia, Bậc 2 là Hạ gia rồi thêm một Cổ sư, một Khôi Lỗi sư và một quân nhân không biết gì về thiên sư.

Quả thật đội hình nhìn có vẻ mạnh, nhưng trong mắt nhím người đang ngồi họp ở Văn phòng lầu hai Hiệp hội Thiên Sư thì cái bộ ngành đặc thù không khác gì đám ô hợp, bọn họ phải chờ xem đám này làm được giống ôn gì!

Để xem bọn chúng ra trận hoành tráng, sau đó lại cúp đuôi mà chạy đến nhờ Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu ra mặt thì họ nên dùng thái độ gì đối với đám ô hợp đó đây.

Lúc đó, phải cho đám ô hợp ấy biết tầm quan trọng của Hiệp hội Thiên Sư đất Hàng Châu này là thế nào. Cũng để cho chính phủ thấy rõ không có Hiệp hội Thiên Sư bọn họ thì Bộ ngành đặc thù chả là cái gì cả.

Nhưng sự tình không giống những gì họ đã nghĩ trước đó, văn phòng ở Hiệp hội Thiên Sư không khoa đều nặng nề.

" Không phải các ngươi đã nói người bên Bộ ngành đặc thù sẽ không trả ra được cái gì hay sao?"

Một gã đàn ông trung niên, để hàm râu dê tay khoanh trước ngực nhìn người nam nhân ở đối diện mà chất vấn:" bây giờ thì thế nào? Không chỉ là cái group PUA mà họ còn trả ra được người đăng video, những người trong group đều bị họ âm thầm đem đi. Bọn họ còn không tra ra chỗ này nữa hay sao?"

Lúc trước, Hàng Châu còn chưa phát hiện án tử này là vì có Hiệp hội Thiên Sư che giấu.

Giống như án tử của Tinh Quang Giải Trí ở Vụ Châu. Hiệp hội thiên sư Hàng Châu cũng nhúng tay vào án này nhưng bất đồng là Vụ Châu chính là trực tiếp hại mạng người còn bọn họ nơi này chỉ là đồng loã ăn lợi tức.

Trong group PUA, những hình ảnh và video đăng trên server đều áp dụng chế độ hội viên. Muốn nhìn thấy nhiều nội dung thì phải nạp phí thật nhiều mới có thể trở thành thành viên trong trang web

Mà kẻ đứng sau trang web này chính là Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu, mỗi năm họ sẽ thu được một khoản không nhỏ từ phí thành viên trong trang web PUA.

Vốn dĩ trước đó, cảnh sát chuyển giao hồ sơ qua Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu, cũng có người xung phong nhận điều tra. Nhưng lại tra ra chính mình, nên họ lại im lặng mà tìm đạ một nguyên do, chuyện gì cũng được nhưng ngăn họ kiếm tiền thì hoàn toàn không được.


Nhưng hội phó Hứa Xương Minh một hai phải làm bộ làm tịch, nói phải làm một cú phủ đầu cái Bộ ngành đặc thù này để hỏi biết khó mà lui.

Nhưng kết quả là gì?

Bộ ngành đặc thù vừa mới mấy ngày đến Hàng Châu đã moi ra được Group PUA.

Nếu bây giờ còn không hành động thì có khi chiều nay hoặc ngày mai họ đã bị Bộ ngành đặc thù túm đi mà còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đâu!

" Vạy thế nào?"'

Hứa Xương Minh đem tàn thuốc ấn vào gạt tàn, nặng nề mà nghiền xuống: “ không lẽ để Bộ ngành đặc thù léo lên đầu chúng ta làm trận làm thượng? Đến lúc đó sẽ có người đến đây Giám sát các ngươi làm việc, các ngươi thích không?"

Chờ đến lúc bị người giám sát, bó tay bó chân không làm được gì. Vậy sao không tiên hạ thủ vi cường, đem cái Bộ ngành đặc thù đó áp xuống trước.

Đây mới là biện pháp lao vĩnh dật tốt nhất.

• Nhất lao vĩnh dật: là lao khổ một lần, xử lý sự tình/sự việc đâu ra đấy, từ đây về sau sẽ không phải phí sức làm chuyện đó nữa, an nhàn mãi mãi.

Nhưng thế sự khó lường, ai mà đoán trước được Bộ ngành đặc thù chỉ vừa mới thành lập, nhân thủ đều là góp nhặt đông tây, lại không khác gì thuyền lao ra bão, cứ gặp sóng liền đâm đầu vào.

Hứa Xương Minh vẻ mặt hung ác nham hiểm mà nhìn một lượt những người trong văn phòng, ánh mắt lạnh lẽo không khác gì rắn độc khiến những người ở đây không rét mà run: “Lúc trước khi ta đề nghị, sao các ngươi không có ý kiến gì? Đến khi chuyện vừa lộ liền đến trách cứ ta?"

Người đàn ông trung niên cả khuôn mặt đều đỏ, gân cổ cũng nổi lên nhưng lại không thể nói được từ nào.

" Còn không phải mấy đứa nhỏ chỉ có vài ba cọng lông mà nghĩ mình bay được hay sao? Nhìn lại các ngươi đi, xem bản thân đã bị bọn chúng doạ thành gì rồi?"

Hứa Xương Minh phát ra một tiếng cười nhạo.

Trong đám ô hợp đó, kẻ lợ hại nhất chỉ mới là thiên sư bậc 3.

Vốn dĩ, còn chưa muốn xé mặt với Bộ ngành đặc thù, nhưng nếu đối phương đã vươn tay ra xa thế này, thì không đáp lễ lại quả thật không đúng đạo nghĩa.

Án tử nào mà không có nguy hiểm?

Đặc biệt trong cái vòng này của bọn họ, có thể nói là đứng trên bờ sinh tử, một nhiệm vụ mà toàn quân bị diệt cũng không quá bất ngờ.

Bọn họ đang bàn bạc thì cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, người bước vào bộ dáng sốt ruột, hoảng hốt nói: “Vu…… Vu Á Đồng tìm tới Bộ ngành đặc thù rồi!”

Hứa Xương Minh nhếch môi cười, ánh mắt đều là ngoan độc “Vậy để bọn chúng biết có đến mà không có về là thế nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận