Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Vu Á Đồng có chút không hiểu Hạ Cô Hàn, y biết nếu đi tới trước sẽ gặp bẫy rập vậy mà vẫn muốn đi sao?

Hơn nữa y cũng biết kẻ đứng sau Trần Văn Tuấn không phải người tầm thường, cái kẻ mà những thiên sư trong Hiệp hội Thiên Sư gọi là “Thần minh”, chẳng lẽ Hạ Cô Hàn không sợ sao?

Tựa hồ đoán được ý nghĩ của Vu Á Đồng, Hạ Cô Hàn cười nhạo: “Có bản lĩnh vây khốn ta mới gọi là bẫy rập.”

Còn những thứ kia chỉ là chướng ngại vật mà thôi.

Vu Á Đồng sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía Hạ Cô Hàn. Đối phương vẫn một bộ dáng nhàn tản xinh đẹp, đôi mắt hoa đào mơ màng buồn ngủ, vậy mà cái ngữ khí khi nói chuyện lại vô cùng tự tin và kiêu ngạo, vô pháp che giấu.

Vu Á Đồng chỉ cảm thấy người trước mặt vô cùng mâu thuẫn, nhưng mâu thuẫn này lại không khiến người khác thấy y kì quái. Mà nó lại là một điểm hấp dẫn người xung quanh.

“Nếu anh không sợ, vậy đi thôi.”

Vu Á Đồng thu lại ý nghĩ trong lòng, rồi nhanh chóng bước ra khỏi thang máy dẫn đường phía trước

Hạ Cô Hàn nhàn tản như dạo phố mà đi phía sau cô.

Kỳ thật đến bây giờ, y vẫn là vô pháp lý giải logic của Trần Văn Tuấn. Trần Văn Tuấn vì nguyên do gì muốn đem bí mật của Hiệp hội Thiên Sư nói cho Bộ ngành đặc thù? Hay là, gã cố tình như vậy để đạt được mục đích phía sau?

“Lão quỷ,” Hạ Cô Hàn đột nhiên nghĩ tới cái gì, như là tự nhủ hỏi: “Ngày hôm qua chúng ta đến bệnh viện, anh có phát hiện thái độ của bà ngoài Triệu Hiểu Thần đối với Trần Văn Tuấn có chút kì lạ hay không?"

“Kiêng kị cùng sợ hãi.”

Cố Tấn Niên nhớ lại một chút, sau đó đưa ra kết luận của mình.

“Đúng vậy, chính là kiêng kị cùng sợ hãi.” Đây cũng là điều khiến Hạ Cô Hàn không hiểu rõ, nếu như theo suy đoán của bọn họ. Thì bà ngoại của Triệu Hiểu Thần không nên có thái độ như vậy với Trần Văn Tuấn, vì bà là người nắm thóp gã nên ở vị trí cao hơn. Chứ không phải ' kiêng kị cùng sợ hãi' như thế.

“Đừng nghĩ quá nhiều,” Cố Tấn Niên nắm tay Hạ Cô Hàn lên xe taxi: “Tới rồi sẽ biết.”

Hạ Cô Hàn ngẫm lại cũng thấy đúng, ngồi lên xe liền dựa vào ngực ông chồng quỷ, nhắm mắt dưỡng thần, không có chút lo lắng Vu Á Đồng sẽ đem y đến nơi nào.

Vu Á Đồng thật không có đi đến chỗ kì lạ, mà đưa y đến thẳng bệnh viện W, sau đó đến thẳng văn phòng Trần Văn Tuấn.

“Văn Tuấn đang ở bên trong, ông chủ Hạ xin mời vào.” Vu Á Đồng đẩy ra cửa văn phòng, hướng tay mời Hạ Cô Hàn đi vào bên trong.

Văn phòng của Trần Văn Tuấn cũng không khác gì với văn phòng những bác sĩ khác, khoảng 20 mét vuông, bước vào cửa nhìn bên tay phải là bộ bàn ghế tiếp khách, bên tay trái là bàn làm việc, rồi kệ gỗ phía sau chưa không ít sách cùng tài liệu.


Hạ Cô Hàn khi tiến vào thì Trần Văn Tuấn đang ngồi xoay lưng với y, bàn làm việc to rộng như muốn che khuất thân hình của gã.

“Ngươi không phải Trần Văn Tuấn.” Hạ Cô Hàn hơi hít hít, trong văn phòng có một cổ hương hoa lan, như có như không.

Nguyên nhân, vì mùi hương quen thuộc này mà Hạ Cô Hàn có thể chắc chắn người ngồi chỗ đó không phải Trần Văn Tuấn mà là người đã giúp Hứa Tư Nhã đổi đôi mắt trong án tử của Tinh Quang Giải Trí - Linh y.

Ghế da màu đen chậm chậm xoay lại cũng để Hạ Cô Hàn thấy rõ người đang ngồi phía sau.

Người nọ cũng giống như lần trước, vẫn là cái áo choàng đen to rộng trùm từ đầu xuống che khuất thân thể cùng khuôn mặt.

Quả nhiên chính là Linh y, người thần bí từng xuất hiện.

Nhìn đối phương, Hạ Cô Hàn liền hiểu rõ mọi chuyện.

" Ngày hôm qua, Trần Văn Tuấn mà còn gặp hẳn là người rồi?!" Câu nói có chút ý tứ dò hỏi:" có thể cho con hỏi, người giả thành Trần Văn Tuấn là khi nào. Còn Trần Văn Tuấn thật đang ở đâu?"

Hỏi liên tiếp mấy vấn đề, khiến Cố Tấn Niên đứng bên cạnh cũng sửng sốt mà nhìn qua cậu vợ. Người khác có thể không hiểu Hạ Cô Hàn nhưng Cố Tấn Niên lại không phải người khác.

Lúc đầu, hắn đã nhận ra có lẽ Hạ Cô Hàn có quen biết Linh y, nên cả người y liền thả lỏng. Nếu là ngày thường, Hạ Cô Hàn sẽ không hỏi người khác như vậy, mà lần này không chỉ hỏi mà còn hỏi liên tục, nên Cố Tấn Niên chắc một điều là Hạ Cô Hàn rất tín nhiệm Linh y này.

Bất quá, bây giờ không phải là lúc nên ghen, ánh mắt Cố Tấn Niên nặng nề mà liếc Linh y một cái, không mở miệng nói gì.

Hạ Cô Hàn đứng bên cạnh dùng ngón cái vuốt ve mu bàn tay ông chồng quỷ, giống như đang trấn an đứa nhỏ đang bực bội. Sau đó, chuyển mắt trở về phía Linh y mà chờ câu trả lời.

Y bây giờ có thể khẳng định một chuyện, Linh y mấy ngày trước đã ngụy trang thành Trần Văn Tuấn. Do đối phương là Linh y nên có thể trực tiếp trị liệu linh hồn, có thể đem linh hồn của mình mà ngụy trang thành người khác. Linh Y không chỉ có ngụy trang thành Trần Văn Tuấn, còn mượn cả thân phận của Trần Văn Tuấn, để Vu Á Đồng đến mật báo cho Bộ ngành đặc thù.

Hiệp hội thiên sư chó cùng rứa giậu có lẽ cũng liên quan đến Linh y.

Hoàn toàn có thể nói, không có vị Linh y này, thì án tử Hàng Châu chưa chắc thuận lợi như vậy.

Đối phương như nhìn ra những suy nghĩ của Hạ Cô Hàn, chỉ trầm trầm mà phát tiếng cười. Thanh âm khàn khàn mang theo chút không tự nhiên nhưng không hề có ác ý.

Khi Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu gửi chiến thư đến Bộ ngành đặc thù thì Linh y cũng đã nhanh chóng đến Hàng Châu. Bà trực tiếp điều tra từ bên trong Hiệp hội Thiên Sư, quả nhiên tra ra không ít thứ dơ bẩn, nhưng vì thân phận đặc thù, bà cũng không dám làm quá nổi bật để khiến người khác nghi ngờ.

Chờ khi Bộ ngành đặc thù đến, thì bà cũng phát hiện Hạ Cô Hàn hoài nghi Trần Văn Tuấn nên đã ngụy trang thành gã, sau đó mở ra chút chân tướng cho Hạ Cô Hàn đi dễ hơn.

Hiện tại xem ra, Hạ Cô Hàn không đoán được thân phận của bà thì mọi chuyện y cũng đã nắm chắc.


" Xem ra cậu cũng đã biết mọi chuyện." Thanh âm Linh y bất ngờ vang lên trong phòng, bà cũng đứng dậy:" vậy để ta nhìn thử xem, cậu bắt con chuột cống kia như thế nào!"

" Được!" Hạ Cô Hàn không chút do dự đáp.

Cố Tấn Niên đứng một bên, ánh mắt lại trầm xuống.

Con chuột cống.....

Lúc trước, Hạ Cô Hàn cũng hình dung " Thần minh" như thế.

***

Trong phòng bệnh.

Bà ngoại Triệu Hiểu Thần, đang ngồi trên giường bệnh ánh mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nét mặt già nua lại ẩn chứa sự nôn nóng, bất an.

Tại sao, đã qua lâu vậy rồi, mà năng lực vẫn còn chưa đến?

Nếu không phải sợ bại lộ cái thân phận ' bà ngoại' này, thì gã đã đứng dậy để đi xem thế nào.

" Bà ngoại' sốt ruột không khỏi lầm bầm, bỗng nhiên nghe một đạo âm thanh quen thuộc từ cửa truyền đến. Tiếng bước chân này làm thần kinh của gã căng chặt.

Giờ này rồi, sao Trần Văn Tuấn còn ở đây? Không phải gã nên bị Bộ ngành đặc thù đưa đi hay sao?

Đang nghĩ như vậy thì cánh cửa đã được mở ra, có hai người bước vào.

Một, chính là cậu thanh niên bề ngoài xinh đẹp tinh xảo,mà ngày hôm qua cùng Triệu Hiểu Thần đến thăm ' bà ngoại'. Hai, là một người bận áo choàng đen có nón che kín mặt mũi tay chân, làm người khác không thấy rõ bộ dáng.

Trong lòng ' bà ngoại' bỗng dâng lên dự cảm bất thường, gã liền cau mày lộ thần sắc hoảng sợ.

“Các ngươi là ai? Các ngươi tới nơi này làm cái gì?”

“Ngươi lợi dụng Triệu Hiểu Thần đem ta đưa đến đây một ngày, cũng phải biết kết cục là gì chứ." Hạ Cô Hàn dựa ở khung cửa bộ dáng lười biếng mà nhìn về phía 'Bà ngoại', không, phải nói là “Thần minh”.

Khối ngọc Quan Âm có chứa đào hoa sát là chính tay ' bà ngoại ' đưa cho Triệu Hiểu Thần, mục đích không phải gϊếŧ cậu ta. Mà muốn cao nhân bảo hộ cho Triệu Hiểu Thần chú ý.

Nên khi giá hoạ cho Trần Văn Tuấn, cũng sẵn mượn tay người khác giúp gã gϊếŧ chết Trần Văn Tuấn.


Quả thật thủ đoạn của ' bà ngoại ' vô cùng cao tay, mấy ngày trước không có một ai nghĩ ngờ thân phận này của gã, đến khi Hạ Cô Hàn đi cùng Triệu Hiểu Thần đến bệnh viện và gặp ' bà ngoại.'

Lúc trước, ở án quỷ thai Cố Tấn Niên ở đã từng tiếp xúc qua cái tượng gỗ “Thần minh”, khi đó ý thức của cái tượng gỗ kia còn chưa mất, nên Cố Tấn Niên nhớ rõ hơi thở của nó. Ngày hôm qua, khi gặp ' bà ngoại', Cố Tấn Niên cũng cả nhận được hơi thở của cái thứ gọi là “Thần minh”. Nên mới nhận định nhau vậy.

Lần này té nhập viện đều là do ' bà ngoại' tự biên tự diễn, vì gã muốn Triệu Hiểu Thần đưa cao nhân đang bảo hộ cậu tới.

Còn vì sao “Thần minh” lại muốn loại bỏ Trần Văn Tuấn? Có lẽ là phát hiện Trần Văn Tuấn không chịu sự khống chế của gã, hoặc là Trần Văn Tuấn vẫn luôn muốn báo thù cho mẫu thân mình.

" Thần minh" chiếm thân thể mẫu thân của Trần Văn Tuấn cũng đồng nghĩa với việc trực tiếp gϊếŧ bà Trần.

Khi Linh y ngụy trang thành Trần Văn Tuấn, thì “Thần minh” cảm nhận được uy hϊếp trên người “Trần Văn Tuấn” nên không thể không trừ khử gã.

Chỉ là lúc đó, hai nơi cũng cấp năng lực cho “Thần minh” lần lượt bị Hạ Cô Hàn phá huỷ, gã cũng không thể tiến sinh ra năng lượng, nên cả người cũng dần yếu, mới nghĩ ra biện pháp mượn đạo gϊếŧ người thế này.

Trong dự đoán của “Thần minh”, bà Trần là lão bà tay trói gà không chặt, sẽ không ai nghĩ ngờ. Chờ khi Trần Văn Tuấn bị tóm cổ, thì gã vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, sau đó lại tiếp tục thủ đoạn này mà lấy thêm nhiều nguồn năng lực mới, rồi gã sẽ chuyển đến một tấm da mới trẻ khoẻ, đẹp đẽ hơn.

Hạ Cô Hàn nếu đã xác định thân phận “Thần minh” đương nhiên có biện pháp quật chết gã.

“Thần minh” còn suy nghĩ xem có thể điêu ngoa để thoát hay không, vì gã cũng đã nghĩ đến biện pháp lấy bạo lực để chạy nhưng điều kiện lại không cho phép. Thân thể này quá già rồi, linh hồn của gã chi lực có mạnh cũng không thể kham nổi cái thân thể già nua này để đánh người.

Huống chi, nơi để gã lấy năng lực lại một lần rồi một lần bị phá hủy, rồi cả tên Trần Văn Tuấn không biết từ nơi nào tìm được biện pháp làm suy yếu linh hồn chi lực của gã. Nếu không vì như thế, gã tuyệt đối sẽ không mạo hiểm mà dụ người đến đây.

Gã cũng không bị ngu mà lấy cái thân xác già nua này đối đầu với Hạ Cô Hàn.

Thấy Hạ Cô Hàn vẫn chưa động thủ, gã còn nghĩ y vẫn đang nghĩ ngờ nhưng ngay sau đó. Gã đã cảm thấy hơi hấp khó khăn, giống như có thứ gì đã rút hết không khí xung quanh gã, áp lực từ đâu ào ào ép đến.

“Ngươi!” Gã nhìn về phía Hạ Cô Hàn, trong mắt lập loè khó có thể tin, sao.... Sao có người có thể điều khiển linh khí một cách tự nhiên thoải mái như vậy?

Vấn đề vừa đưa ra ' Thần minh' đã cảm thấy một cổ linh khí chảy vào cơ thể, đè ép hồn thể của gã.

Không được! Không thể Nhuế vậy được! Nếu còn như vậy, gã sẽ không thể sống lại!

“Thần minh” đôi mắt tối sầm, lập tức đưa ra quyết định. Gã dồn hết chi lực còn lại trong hồn thể, thu nhỏ lại linh hồn của chính mình. Mấy giây sau, linh hồn hoá thành một con kiến nhỏ lén lút chui ra từ lỗ tai lão nhân.

Giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt!

Thân thể lão nhân không có hồn thể chống đỡ liền đột ngột ngã xuống.

Hạ Cô Hàn cũng cảm nhận được trong thân thể lão bà không còn “Thần minh” tồn tại, đang muốn thu hồi linh khí thì linh khí đột nhiên chuyển đến một điểm ánh sáng mờ nhạt.

Hạ Cô Hàn lập tức âm trầm quan sát, kinh ngạc phát hiện điểm ánh sáng mờ nhạt chính là linh hồn của lão nhân!

Nói cách khác, sau khi “Thần minh” xâm chiếm thân thể của lão nhân, thì linh hồn của bà vẫn chưa biến mất, vì chấp niệm mà linh hồn bà vẫn kiên trì mà tránh vào một nơi thật sâu, không để ' Thần minh' kia cắn nuốt.


Hiện giờ hồn thể của “Thần minh” trong thân thể lão nhân biến mất, nên linh hồn của lão nhân chậm rãi khôi phục lại.

Hạ Cô Hàn thu hồi linh khí, không kinh động linh hồn kiên cường của vị lão nhân.

Linh Y tựa hồ không bất ngờ vì thủ đoạn của Hạ Cô Hàn. Biết cậu sẽ dùng linh khí ép ' Thần minh' ra khỏi thân thể lão nhân thì Linh y bên này cũng ra tay.

Sở trường của Linh y chính là cảm nhận hồn thể, đừng nói là biến thành con kiến, dù gã có hoá thành hạt bụi thì Linh y vãn có thể cảm nhận được.

“Thần minh” cho rằng chính mình có thể trốn, nhưng kì thật đang chui đầu vào lưới.

Linh Y nhẹ nhàng nghiền đầu ngón tay lên con kiến, một tiếng " bép" thật nhỏ hồn thể của " thần minh" cũng tan nát như con kiến mà gã hoá thành.

Hạ Cô Hàn nhìn lại đây: “Có cái gì không ổn sao?”

“Không phải hồn thể hoàn chỉnh! ” thành âm trầm khàn:" hơn nữa chỉ là một phách."

Ba hồn bảy phách mà chỉ cần một phách đã gây nên sóng gió, nếu hồn thể hoàn chỉnh thì sẽ thế nào? Còn hồn thể hoàn chỉnh của ' thần minh' đó đâu?

Linh Y kiềm chế nội tâm lo lắng, đem

' con kiến' nâng lên sau đó nói:" cái này hữu dụng, ta cầm đi."

“Xin cứ tự nhiên.” Hạ Cô Hàn cầm hồn thể cũng vô dụng, đối với Linh Y mà nói xác thật là tư liệu nghiên cứu không tồi. Bất quá y còn một chút nghi hoặc:" tiền bối, sao ngài lại đến Hàng Châu điều tra vậy?"

Linh Y cười nói: “Muốn đánh liền đánh, ở đâu ra nhiều lí do như thế?”

Tiếng cười kiêu ngạo đến cực điểm.

“Bất quá ta có một vấn đề muốn hỏi cậu ” Linh Y ngừng cười, mũ choàng không còn lay động mà không khí nghiêm túc trở lại " cậu với Quỷ vương có quan hệ gì?"

Chỉ mới sáng nay,cảnh tượng ngày đêm thay phiên, bách quỷ dạ hành vãn còn khắC sâu trong mắt bà.

Không đợi Hạ Cô Hàn trả lời, Cố Tấn Niên trực tiếp ở trước mặt Linh Y hiện thân.

Cố Tấn Niên: “ quen chứ, sao lại không quen?”

Cố Tấn Niên cằm khẽ nâng mà nhìn Linh Y, lộ ra thần thái bá quỷ tổng tài: “ ta là chồng của em ấy.”

Linh Y: “……”

Hạ Cô Hàn: “……”

Hạ Cô Hàn bất đắc dĩ mà cười cười, nắm lấy tay Cố Tấn Niên, trịnh trọng nhìn về phía Linh Y giới thiệu: “ vâng, anh ấy là chồng con, Cố Tấn Niên.”

Tác giả có lời muốn nói: Cố Tấn Niên: Nghẹn một chương, rốt cuộc có thể công khai chủ quyền rồi!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận