Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn

Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Hạ Cô Hàn vừa dứt lời, thì trong nháy mắt Cố Tấn Niên thấy khí thế trên người Linh y lập tức thay đổi, đôi mắt giấu sau mũ trùm đầu loé lên ánh sáng.

Cố Tấn Niên hơi hơi nheo nheo mắt, không chút nào lùi bước mà nhìn lại, thuận thế còn vươn tay ôm eo Hạ Cô Hàn, chiếm hữu 10 phần.

Linh Y chung quy chưa nói cái gì, không để ý đến Cố Tấn Niên, chỉ là nhìn về phía Hạ Cô Hàn, nói một cái địa chỉ: “Trần Văn Tuấn đang ở nơi đó, chuyện lúc sau giao lại cho cậu.”

Hạ Cô Hàn: “Phiền toái tiền bối.”

Lại nắm lấy tay Cố Tấn Niên đang đặt trên eo mình, nhẹ giọng: “Đi thôi.”

Cũng không đợi Cố Tấn Niên phản ứng, Hạ Cô Hàn kéo hắn đi.

Cố Tấn Niên chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua Linh Y, trong ánh mắt như cũ tràn ngập bộ dáng bá quỷ tổng tài, vô cùng láo cá chó.

Linh Y nhìn một người một quỷ ra khỏi phòng bệnh, thân ảnh biến mất ở chỗ ngoặt, không nhịn được phát ra tiếng cười khẽ, cuối cùng chỉ biết bất đắc dĩ mà lắc đầu.

Trong chốc lát, mới đến bên cạnh giường bệnh, một con bọ màu xanh biếc từ ống tay áo choàng nhẹ bay ra, sau đó biến mất trong trán của lão nhân.

Cổ lực nhẹ nhàng từ trán lan rộng khắp cơ thể, cổ lực đi tìm lấy linh hồn của lão nhân, đem nó bao bọc bên trong dưỡng lấy linh hồn của bà.

Tuy hồn thể của lão nhân kiên cường,nhưng vẫn bị ' Thần minh' kia gây thương tích, muốn để lão nhân tỉnh lại phải trị liệu một khoảng thời gian.

Đối với việc dưỡng linh hồn, không phải việc khó với Linh Y.

Hồi lâu lúc sau, lão nhân mí mắt run rẩy, chậm rãi mở hai mắt.

Trong phòng bệnh an an tĩnh tĩnh, nhìn không thấy một bóng người, lão nhân nằm trên giường hai mắt mờ mịt nhìn trần nhà, khoé mắt chảy xuống dòng lệ.


Bà Trần cái gì cũng biết, bà kiên trì sống vì muốn khuyên bảo Trần Văn Tuấn đi tự thú, đừng làm những chuyện thương thiên hại lí nữa.

“Bà ngoại?”

Thanh âm trong trẻo của thiếu niên khiến lão nhân phục hồi tinh thần, bà quay đầu nhìn về phía cửa đã thấy Triệu Hiểu Thần đầu đầy mồ hôi đang bước vào phòng.

Triệu Hiểu Thần nhanh chóng bước đến giường bệnh, thấy bà ngoại khóc liền xé vài tờ khăn giấy nhẹ nhàng chùi nước mắt cho bà, còn nhẹ nhàng cẩn thận hỏi.

" Ngoại ơi, sao vậy ạ?"

Bàn tay lão nhân run rẩy nắm lấy tay Triệu Hiểu Thần, ngay sau đó lại ôm chặt lấy Triệu Hiểu Thần, khóc như phát tiết nỗi lòng:" bà ngoại... Bà ngoại xin lỗi con, bà ngoại xin lỗi ba ba cùng mẹ con, bà ngoại xin lỗi."

Triệu Hiểu Thần hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, cậu mới nhận tin nhắn của Hạ Cô Hàn liền nhanh chóng chạy đến đây. Vì cậu cho rằng bà ngoại xảy ra chuyện, nên cả đường chạy đến đều hốt hoảng lo lắng. Kết quả, đến nơi thì bà ngoại lại vừa ôm cậu khóc vừa nói xin lỗi.

Triệu Hiểu Thần có chút luống cuống tay chân, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng bà ngoại mà an ủi, còn về chuyện bà ngoại xin lỗi ba mẹ cậu, lúc này Triệu Hiểu Thần không dám hỏi.

Khi Trần Na tới, thì lão nhân cũng đã ngủ thϊếp đi vì mệt mỏi.

Triệu Hiểu Thần nhìn Trần Na giống như thấy được cứu tinh, vội vàng đứng dậy lại khẽ khàng nói: “Mẹ, ẹ rốt cuộc cũng tới rồi.”

“Làm khó con rồi.” Trần Na đi tới vỗ vỗ đầu thằng con, ánh mắt dừng lại trên người lão nhân đang nằm trên giường bệnh. Trong mắt xen lẫn sự phức tạp cùng có chút cảm xúc may mắn khó nói.

Triệu Hiểu Thần: “Mẹ, bà ngoại rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không có việc gì,” Trần Na nói: “ con về nghỉ ngơi trước đi, mẹ ở lại đây với bà ngoại.”

“ con ……”


Triệu Hiểu Thần không nguyện ý, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Trần Na liền không tình nguyện mà đứng dậy rời đi. Lúc Trần Na thoải mái thì sẽ dễ nói chuyện, nhưng lúc bà nghiêm khắc thì Triệu Hiểu Thần cũng rén cả người, không dám trái ý.

Đến khi Triệu Hiểu Thần rời đi, Trần Na mới thở dài một hơi,nhẹ nhàng ngồi vào mép giường, nhìn lão nhân đang ngủ.

Hạ Cô Hàn nhắn tin cho Triệu Hiểu Thần cũng đồng thời nhắn tin cho Trần Na, cũng nói qua tình huống của bà Trần. Trần Na mới biết được thì ra mấy năm nay bà Trần không phải là mẹ của bà, mà là tà thần.

Chồng chết rồi còn trai liên tục gặp chuyện không hay, hẳn đều dính đến tà thần này, nhưng trong điện thoại Hạ Cô Hàn cũng không nói đến chuyện của Trần Văn Tuấn vậy nói lên Trần Văn Tuấn không phải người vô tội.

Nếu có thể nói, Trần Na cũng không muốn nghi ngờ em trai ruột của mình, Trần Văn Tuấn dù gì cũng là đứa em bà tận mắt nhìn nó lớn. Bà thật không hiểu nổi Trần Văn Tuấn rốt cuộc đã suy nghĩ và làm những gì?

Đến tối, lão nhân mới tỉnh lại, khi bà nhìn qua lại thấy Trần Na đang ngồi một bên liền sửng sốt:" “Na na……”

“Mẹ, đói bụng sao? Muốn ăn gì không? Còn nói Tiểu Lý mua đến." Trần Na che giấu cảm xúc rất tốt, biểu tình vẫn ôn hoà dịu dàng mà nhìn về phía lão nhân,giống như chưa biết chuyện gì.

“Na na.” Lão nhân lại hô một tiếng.

Trần Na biết lão nhân có chuyện muốn nói với mình nên lặng lặng mà nhìn, chờ bà Trần mở miệng.

Lão nhân tuy rằng đã hạ quyết tâm muốn cùng Trần Na thẳng thắn, nhưng khi nhìn vào đôi mắt bình tĩnh của con gái bà lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Một hồi lâu sau, lão nhân mới than nhẹ một câu.

“Na na, Văn Tuấn đối với con có tư tâm không đúng.” Lão nhân tầm mắt dừng ở trên trần nhà: “ nó từ nhỏ đã coi trọng người chị là con, lúc trước cả nhà chúng ta chuyển đến Hàng Châu, nó biết con muốn ở lại Hưởng Linh thị nên đã trốn trong chăn khóc rất lâu."

Trần Na cùng Trần Văn Tuấn là hai chị em cách nhau tận 10 tuổi. Khi Trần Văn Tuấn còn nhỏ quả thật Trần Na đi đâu cũng dắt gã theo cùng, cho nên Trần Văn Tuấn ỷ lại Trần Na lag chuyện bình thường, Trần Na cũng không thấy có gì kì lạ.

Thời gian đầu, lão nhân còn nghĩ hẳn là em trai không muốn rời xa chị mình. Sau đó Trần Na ở lại Hưởng Linh thị làm việc, lão nhân cũng không để chuyện này trong lòng. Mỗi lần Trần Na về thăm nhà thì lão nhân luôn nói Trần Na đưa em trai đi chơi nhiều một chút.


Nếu như.... Nếu như bà biết Trần Văn Tuấn có tư tâm như vậy với Trần Na thì bà nguyện ý Trần Na không cần về nhà nữa!

" Văn Tuấn đối với con không giống..."

Trần Na vừa nghe còn chưa nghĩ đến chuyện gì, nhưng càng nghe thì ý thức được ' không giống' này rốt cuộc là sao!

Có lẽ quá khó để mở miệng, nên lão nhân từ đầu tới cuối đều không thể nói ra cái thứ tình cảm cấm kị kia.

" Mẹ vẫn không biết Văn Tuấn đối với con có thứ tình cảm kia, đến khi con cùng Nam Lễ kết hôn."

Thời điểm Trần Na cùng Triệu Nam Lễ kết hôn, cả hai đều lớn tuổi, khi đó Trần Văn Tuấn chỉ mới hơn 20. Bộ dáng Trần Văn Tuấn ôn tồn lễ độ, so với người khác cũng ưu tú hơn, nhưng lại không thấy gã yêu đương với ai nên lão nhân cũng vì thế mà vô cùng lo lắng.

Trần Na cùng Triệu Nam Lễ kết hôn thì đãi hai tiệc để mời họ hàng cùng bạn bè đối tác, một tiệc ở Hàng Châu thị, một tiệc ở Hưởng Linh thị.

Bữa tiệc ở Hưởng Linh thị, Trần Văn Tuấn lấy cớ bận việc nên không tham dự, đến tiệc ở Hàng Châu thì không thể không tham gia. Lúc đó gã uống đến say mèm, những người khác chỉ nghĩ gã vì lưu luyến chị gái kết hôn, lão nhân lúc đầu cũng nghĩ như thế.

Đến khi kết thúc tiệc, chỉ là vô tình lão nhân lại nhìn thấy ánh mắt mê đắm mà gã dành cho Trần Na, trong ánh mắt không chỉ có sự mê đắm lưu luyến mà còn cả điên cuồng chiếm hữu.

Lão nhân lúc này mới ý thức được có chuyện không thích hợp, từ ngày đó Trần Văn Tuấn cũng đã ít khi được gặp lại Trần Na, lão nhân hi vọng gã có thế suy nghĩ lại mà tìm được mối tình tốt đẹp.

Nhưng kết quả lại không như những gì lão nhân nghĩ. Hè hai năm trước, Triệu Nam Lễ mang theo Triệu Hiểu Thần lại đây vấn an bà, ngày đó Trần Văn Tuấn cũng ở nhà, lão nhân tận mắt nhìn thấy Trần Văn Tuấn đưa cho Triệu Nam Lễ một viên ngọc đỏ như máu.

Cho tới nay, Trần Văn Tuấn đều đem cảm xúc của bản thân chế giấu rất tốt, Triệu Nam Lễ cũng không nghi ngờ cậu em vợ nên nhận lấy viên ngọc.... Chỉ là mấy ngày sau khi Triệu Nam Lễ về lại Hưởng Linh thị liền vô thanh vô thức mất mạng.

Lão nhân trực giác chuyện này cùng Trần Văn Tuấn có quan hệ, nên định tìm gã nói chuyện. Nào ngờ vừa đến cửa phòng đã thấy Trần Văn Tuấn đang cùng một bức tượng gỗ với khuôn mặt dữ tợn đang nói chuyện. Lúc đó, bà cũng xác định cái chết của Triệu Nam Lễ do chính viên ngọc Trần Văn Tuấn đưa hôm đó gây ra.

Nhưng lão nhân còn chưa kịp hỏi thì bản thân đã cảm thấy được một cổ lực tiến thẳng vào người, sau đó hôn mê bất tỉnh... trước khi rơi vào hôn mê bà còn mơ màng nghe được tiếng của con trai lạnh băng mà nói:" mày cút ra đây cho tao!"

***

Nghe mẫu thân nói xong ngọn nguồn, cánh tay Trần Na không nhịn được mà nổi một tầng da gà. Trần Na không thể tin được em trai lại có thể có tư tâm như vậy với chính mình, cảm người bà đều cảm thấy ghê tởm không thôi.


“Na na, là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con cùng Nam Lễ... Còn có Hiểu Thần. Nếu mẹ sớm nói cho tụi con, Nam Lễ sẽ có tâm phòng bị hơn, không đến mức...." Lão nhân áy náy cực kỳ, vừa nói vừa rơi nước mắt.

Trần Na lại không có trách cứ lão nhân, lão nhân từ đầu đến cuối cũng chưa làm sai chuyện gì, vô luận ai gặp chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên chính là giấu xuống. Rốt cuộc là do Trần Na cùng Trần Văn Tuấn ở hai nơi khác nhau, Hưởng Linh cùng Hàng Châu cách nhau ngàn dặm, một năm gặp mặt cũng đếm trên đầu ngón tay, lúc đó có nói hẳn Trần Na cũng chưa chắc đã tin.

Lão nhân biết Trần Văn Tuấn là kẻ đầu sỏ gϊếŧ hại Triệu Nam Lễ, có thể hay không giúp gã dối gạt thì đáp án bây giờ cũng chả quan trọng.

Trần Na ôm lấy lão nhân, nhẹ nhàng vuốt lưng bà mà an ủi:"mẹ, mẹ không làm gì sai cả, con không trách mẹ, Hiểu Thần cùng Nam Lễ cũng sẽ không trách mẹ.”

Án tử lần này Hạ Cô Hàn điều tra về cái gì Trần Na hoàn toàn không biết, chỉ là khi nghe Hạ Cô Hàn nhắc về Trần Văn Tuấn thì bà cũng bắt đầu hoài nghi về gã nên đã chờ người đi điều tra. Quả thật, phát hiện ra Trần Văn Tuấn không giống như những gì gã thể hiện ngoài mặt.

Lúc này chỉ cần tưởng tượng đến Trần Văn Tuấn vì cái gì có ý nghĩ khống chế mãnh liệt như vậy, trong lòng Trần Na hoảng không thôi.

Bà chưa bao giờ nghĩ đến Trần Văn Tuấn lại có cái tư tâm như vậy với chị ruột của mình, thậm chí tâm lí vặn vẹo biếи ŧɦái đến độ muốn gϊếŧ cả anh rể và cả huyết mạch duy nhất của Triệu Nam Lễ chính là Triệu Hiểu Thần.

***

Khi rời khỏi bệnh viện, Hạ Cô Hàn cùng cố tấn niên đến cái địa chỉ mà Linh y đã đưa thì tìm thấy Trần Văn Tuấn.

Gã đang ở một nhà dân ở ngoại ô Hàng Châu thị. Khu thôn dân vô cùng hẻo lánh, chung quanh đều là khu nhà mướn của công nhân viên, vô cùng hỗn tạp, ai cũng có công việc sáng đi tối mịt mới về đâu rảnh quan tâm hàng xóm có chuyện gì.

Cho nên ở khu này nhà nhiều nhưng đại đa số đều đóng cửa kéo màn, lâu lâu còn nghe mùi máu cũng chả ai quản.

Hạ Cô Hàn đẩy cánh cửa thì thấy bên trong tối om ẩm mốc. Bất quá, đôi mắt y cũng nhìn được trong bóng đêm nên dễ dàng thấy cảnh vật trong phòng.

Phía bên trái phòng phát ra tiếng ô ô nghe có chút quen tai, Hạ Cô Hàn nắm tay ông chồng quỷ cùng bước qua nhìn. Vừa nhìn thấy thì ——

Trên giường Trần Văn Tuấn bị lột sạch sành sanh, đào hoa vân hoá thành hình người đang khoá trên người gã mà nhún. Cả người Trần Văn Tuấn không thể cử động, đôi mắt trợn trừng muốn tránh cũng không thể chỉ biết nằm mà chịu đựng đào hoa vân hoá hình người làm chuyện giao hợp với gã.

Tình huống như vậy không biết đã kéo dài bao lâu, bộ dáng Trần Văn Tuấn quả thật héo còn hơn trái cà, hai mắt thì trợn trắng vô thần dưới mắt còn cả quầng thâm đen thùi, một bộ tinh tẫn nhân vong, ở đâu còn cái visual ' Thiên sứ nhân gian ' kia nữa.

Hạ Cô Hàn nhịn không được sách một tiếng.

Cảm thấy thủ đoạn của Linh y đơn giản mà đầy thô bạo!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận