Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Trần Văn Tuấn đang nằm trên giường thì phát hiện có người tới, lập tức xoay đầu qua nhìn. Lúc đầu, còn có chút sợ vì gã nghĩ người bận áo choàng màu đen thần bí kia, nhưng khi thấy người tới không phải là người áo choàng thì không khỏi thở dài nhẹ nhõm. Trong mắt không khỏi loé lên ánh sáng hy vọng, mong người đến có thể cứu gã.
Bộ dáng chật vật bất kham, nơi nào còn có phong độ của Bác sĩ Trần vạn người mê khi xưa. Trần Văn Tuấn cũng không rảnh quan tâm chuyện này chỉ nghĩ làm sao có thể thoát khỏi cái địa ngục trần gian này.
Trần Văn Tuấn không biết bản thân gã bị nhốt ở nơi này bao lâu, từ ngày người áo choàng thần bí kia đem gã đến đây, gã đã không thể thở một cách dễ dàng, cũng không thấy được ánh mặt trời.
Nếu chỉ bị nhốt thì Trần Văn Tuấn còn có thế chịu đựng, nhưng từ khi bị ném vào phòng thì quần áo đều bị lột sạch, sau đó gã bị một thứ vô hình đè ra làm chuyện nam nữ, làm liên tục không ngưng nghỉ.
Rất nhiều thời điểm, Trần Văn Tuấn không nhịn được mà nghĩ, không bằng cắn lưỡi tự sát, nhưng chết cũng đâu phải gã muốn là được. Người áo choàng thần bí kia không biết dùng thủ đoạn gì, mà mỗi lần bị đè ra giao hợp gã lại yếu xuống, nhưng ý thức lại càng minh mẫn.
Quả thật, muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong chính là tình cảnh của gã hiện tại.
Nhưng thứ đè gã tuy không rõ ràng nhưng gã vẫn loáng thoáng nhận ra đó chính là những nữ nhân mà gã từng PUA qua.
Gã dùng cách khống chế tinh thần của họ sau đó sỉ nhục, khiến những nữ nhân đó đem gã là vị thần cứu rỗi họ. Gã muốn họ làm gì, họ cũng phải làm theo, muốn họ chết họ cũng phải chết theo cách sao cho gã vui.
Khác với những kẻ PUA khác, Trần Văn Tuấn PUA không phải để hưởng thụ chiến tích, mà gã là thoả mãn nội tâm vặn vẹo muốn khống chế kẻ khác của mình.
Trần Văn Tuấn điên cuồng mà mê luyến chính chị ruột của gã, không phải gã chưa từng nghĩ tới chuyện độc chiếm Trần Na, nhưng Trần Na lại có tính cảnh giác cực cao, nhân cách độc lập còn tự tin, căn bản không chịu khống chế từ Trần Văn Tuấn.
Trần Văn Tuấn đối Trần Na cầu mà không được.
Vì thế, gã liền đem phần cầu không được này áp lên đầu người khác, gã nhìn những nữ nhân đó bò dưới đất thống khổ mà cầu xin gã bố thí chút tình yêu, gã cảm thụ sự không chế người khác mà l thoả mãn hư vinh đến thích thú.
Giẫm đạp lên tình cảm kẻ khác, hủy đi tôn nghiêm, danh dự của một người, nhìn kẻ khác như chó chạy đến lấy lòng mình. Loại khống chế người khác khiến Trần Văn Tuấn dần dần quên đi thống khổ của bản thân khi cầu mà không được với chị của mình.
Gã trầm mê trong đó, vô pháp kiềm chế.
Nhưng cũng không nói lên chuyện gã tiếp thu hiện tại của chính mình.
Những nữ nhân gã từng thương tổn, giờ phút này đang điên cuồng mà áp lên người gã, có người hôn, có người mút, cả thân thể gã không chỗ nào họ để trống. Bọn họ hoàn toàn không có ý thức, không hề chịu sự khống chế của gã.
Không, không phải không có ý thức, mà là chỉ còn lại có một loại ý thức: yêu Trần Văn Tuấn, không màng tất cả mà yêu Trần Văn Tuấn.
Đây là những câu mà Trần Văn Tuấn từng giáo huấn bọn họ, bây giờ nó đã ứng nghiệm lên người của gã.
Không ai có thể ngăn cản chấp niệm mà đào hoa vân đối với Trần Văn Tuấn, bọn họ sẽ vĩnh viễn mà yêu gã như những gì gã từng nói.
Hẳn là đào hoa vân này là Linh y rút ra từ hồn thể “Thần minh”, đây đều là nợ mà Trần Văn Tuấn đã mượn. Gã phải trả lại tất cả những gì đã vay mượn kẻ khác.
Trần Văn Tuấn có lẽ còn không có ý thức được điểm này, có lẽ cũng ý thức được, nhưng lại không muốn thừa nhận. Hai mắt gã trừng lớn mà hướng về phía Hạ Cô Hàn, miệng há lớn nhưng lại như có thứ gì đang bịt kín không thể phát ra thanh âm, chỉ có thể dùng đôi mắt đầy tơ máu để cầu xin sự giúp đỡ.
Một bàn tay lại đột nhiên che đôi mắt Hạ Cô Hàn, thanh âm Cố Tấn Niên nhẹ nhàng vang bên tai cậu vợ: “Quá khó coi, đừng nhìn nữa.”
“ đúng vậy! ” Hạ Cô Hàn cười khẽ một tiếng.
Xác thật khó coi, xem nhiều y còn sợ mai bị đau mắt đỏ.
Hạ Cô Hàn không hề để ý tới ánh mắt cầu xin của Trần Văn Tuấn mà nhẹ nhàng xoay người rời đi.
Nếu y đoán không sai thì căn phòng trên lầu là nơi mà ' Thần minh' kia dùng để cất giữ máu tươi của những nạn nhân. Còn chưa lên đã nghe mùi máu nồng nặc.
Căn nhà tổng cộng 2 tầng, diện tích không quá lớn, lầu 1 gồm 1 phòng khách cùng một phòng trống đang nhốt Trần Văn Tuấn, Hạ Cô Hàn bước ra khỏi phòng Trần Văn Tuấn thì trực tiếp lên lầu hai.
Lầu hai cùng lầu một giống nhau đều không có đèn,tấm màn màu đen dày nặng che khuất ánh mặt trời, trong phòng một mảnh đen như mực.
Lầu hai chỉ có một căn phòng, trong phòng để giá gỗ, trên giá gỗ có những bộ ấm bằng sành, rồi cả hũ sành để nấu canh. Trên những cái hũ cái ấm đều dán bùa vàng, trên đó viết tên cùng sinh thần bát tự.
Hiển nhiên, đó là đồ để chứa máu của những người bị hại.
Giữa phòng là một cái bệ xi măng viết bằng máu loang lổ.
Khi Hạ Cô Hàn bước đến thì thấy trên bệ còn mấy con rối bằng gỗ có khắc sinh thần bát tự.
Y duỗi tay cầm lên một con rối gỗ, chế tác tinh tế, đã hoàn chỉnh nhưng bàn tay chỉ có một ngón lớn và một ngón nhỏ. Hạ Cô Hàn còn cảm nhận được từ rối gỗ truyền ra hơi thở của người sống.
Cái loại cảm giác vô cùng chân thật, tựa như người thật đang đứng trước mặt y.
“Vu cổ chi thuật.” Hạ Cô Hàn hơi hơi híp mắt, nói ra lai lịch con rối.
Vu cổ chi thuật là thứ thường xuyên xuất hiện trong phim truyền hình cung đấu, đại bộ phận rối gỗ sẽ được khắc tên cùng sinh thần bát tự của người bị yểm, sau đó đâm kim vào rối gỗ hoặc chôn nó xuống đất thì có thể khiến người bị yểm càng ngày càng yếu, thân thể chịu nhiều đau đớn không có nguyên nhân.
Đương nhiên trong phim thì vu cổ chi thuật là một thủ đoạn đấu tranh, mà không có tác dụng để hại người khác.
Nhưng con rối gỗ trên tay Hạ Cô Hàn thì lại khác.
Trừ bỏ việc nó có không có thân thể người sống, thì hơi thở lại hoàn toàn không khác người sống một chút nào. Tuy rằng vô pháp pháp thông qua rối gỗ gây hại chính chủ, nhưng vài nguyên nhân vẫn có thể dùng rối gỗ để thay thế chính chủ.
' thần minh' lợi dụng đặc tính này,mà tìm được không ít ' người chết thay'.
Những tra nam khi PUA với ' con mồi' luôn mang trên người rối gỗ. Rối gỗ không chỉ thay đổi mệnh cách của tra nam, còn dễ dàng làm người khác sinh ra ảo giác, khiến cho dung mạo bọn họ càng thêm giống với chính chủ của con rối gỗ. Vì thế ' Con mồi' cũng không biết chân chính người mà họ yêu là ai, sinh ra đào hoa cũng chỉ dựa theo hơi thở trên người rối gỗ, sau đó hoá thành đào hoa vân tìm đến ' người chết thay'.
Khi ' Con mồi' tự sát, đào hoa sát bùng nổ, thuận tiện kéo luôn sinh mạng của ' Người chết thay'. ' Thần minh' đã sớm đánh dấu đào hoa vân trên người của ' Người chết thay', một khi ' Người chết thay ' tử vong, thì oan hồn cùng đào hoa sát của họ đều bị' thần minh' thu hết vào tay, sau đó ' thần minh' sẽ dùng nó để hoá thành hồn lực cho chính mình.
Hiện tại, trong phòng còn lại trăm cái ấm sành, nếu không phát hiện kịp thời, thì trăm sinh mệnh vô tội lại trong im lặng mà mất đi.
Ánh mắt Hạ Cô Hàn tối đen, linh khí xung quanh bắt đầu sôi trào kích động...
“Xèo xèo.”
Thanh âm như thịt sống đặt lên vỉ than đang đỏ lửa, mỗi ấm sành bốc lên một ngọn lửa vô, đem máu trong ấm sành đốt cháy hết.
Ngọn lửa vô hình không chỉ đốt cháy máu, mà còn đem mùi máu xoá đến sạch sẽ.
Trên bệ xi măng, những con rối gỗ cũng bị đốt cháy không còn sót lại thứ gì.
Làm xong tất cả Hạ Cô Hàn bước đến cửa sổ, mạnh tay mà kéo phăng tấm rèm dày, ánh mặt trời bên ngoài lập tức chiếu rọi vào bên trong phòng.
Căn phong toả trong bao lâu, rốt cuộc cũng thấy được tia nắng ấm áp. Hạ Cô Hàn tùy ý để ánh nắng chiếu rọi trên người mình, cảm nhận sự ấm áp mà nó mang đến.
Hạ Cô Hàn đứng bao lâu thì Cố Tấn Niên cũng yên lặng đứng bên cạnh y bấy lâu.
***
“Lão quỷ, mình trở về đi.” Hạ Cô Hàn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tấn Niên. Hắn liền vươn tay nắm lấy bàn tay cậu vợ, mười ngón tay đan vào nhau đến kín kẽ.
Khi đi ngang qua phòng của Trần Văn Tuấn, một người một quỷ nghe được tiếng hét thê lương trong đó vọng ra, đó là tiếng khó tuyệt vọng của gã.
Hạ Cô Hàn cũng không ngừng bước chân, cùng Cố Tấn Niên rời khỏi căn nhà.
Trong phòng, đào hoa vân hoá người không thoả mãn với việc chỉ quan hệ với Trần Văn Tuấn, bọn họ cảm thấy không an toàn, rõ ràng Trần Văn Tuấn bên cạnh họ nhưng họ lại thấy gã cách họ rất xa.
Cũng không biết là ai bắt đầu, từng đoá đào hoa vân hoá người há miệng mà cắn trên mặt Trần Văn Tuấn, hàm răng bén nhọn xé một mảng thịt làm máu không ngừng chảy ra.
Đau đớn kịch liệt khiến gã hét lên một cách thống khổ,in rọi trong hai mắt trừng lớn của gã là một khuôn mặt diễm lệ, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm thoả mãn, còn mê luyến và điên cuồng.
Bọn họ chỉ nghĩ, chỉ cần ăn hết máu thịt của Trần Văn Tuấn thì gã có thể vĩnh viễn bên họ mà không rời.
Một kẻ làm kẻ khác cũng làm theo, cứ như thế những đào hoa vân hoá người liên tục cắn xé máu thịt của Trần Văn Tuấn.
Mỗi một ngụm họ đều cắn đến huyết nhục mơ hồ. Trần Văn Tuấn chỉ mong cái chết đến với gã thật nhanh, còn trên mặt những người kia đều là điên cuồng thoả mãn.
“A a a!”
Trần Văn Tuấn phát ra tiếng kêu thảm thiết, hi vọng người bên ngoài có thể nghe được mà chạy vào gϊếŧ chết gã. Nhưng căn phòng này như một thế giới khác, dù gã có hét đến khản cổ cũng không ai nghe.
Đây cũng là cái giá mà Trần Văn Tuấn khi trước đã dùng thủ đoạn tàn bạo mà ép ' con mồi' tự sát. Có lẽ gã chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có thời điểm thế này, cái thời điểm mà những ' con mồi' bị gã bứt tử đồng loạt quay lại từng ngụm mà cắn chết gã.
Trần Văn Tuấn gieo nhân nào thì giờ được hưởng quả thế ấy.
***
Trần Văn Tuấn đã chết, gã chết không nhắm mắt.
Không, cả tròng mắt gã cũng không còn để nhắm.
Trên người gã, mỗi nơi đều bị cắn xé, đến cả xương cốt cũng bị họ ăn tươi, trên giường chỉ còn lại một bãi máu tươi của gã.
Thậm chí liền linh hồn đều bị đào hoa vân ăn đến sạch sẽ, triệt triệt để để mà biến mất trên thế giới này.
Đương nhiên, Trần Văn Tuấn sau khi biến mất, đào hoa vân rốt cuộc cảm thấy mỹ mãn mà ngưng lại “Bữa tiệc lớn”.
Tâm nguyện của họ đã hoàn thành, có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Trần Văn Tuấn là họ đã mãn nguyện.
Đào hoa vân cuối cùng hội tụ lại bên nhau, hoán thành một vệt sáng màu hồng, nhẹ nhàng bay ra khỏi cửa sổ mà chậm rãi tan dưới ánh mặt trời.