Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hạ Cô Hàn trở lại khách sạn thì đã là giữa trưa.
Bộ ngành đặc thù cũng đã trở về, đang ngồi tại phòng khách trong căn phòng tổng thống để chờ Hạ Cô Hàn.
Bọn họ, ai cũng biết Hạ Cô Hàn đã làm gì đó, nên trong lòng ai cũng đều lo lắng, nhưng càng tín nhiệm y nhiều hơn.
Hạ Cô Giang cùng Sở Quân Hành đã chính mắt thấy năng lực của Hạ Cô Hàn nên họ đã quen, chỉ còn lại 3 người kia vẫn còn bán tín bán nghi, bọn họ sở dĩ tín nhiệm Hạ Cô Hàn vì biết bên cạnh y có Quỷ vương.
Dị tượng buổi sáng họ đã thấy, cũng biết đó là báo hiệu Quỷ vương xuất thế.
Lúc đầu họ cũng không nghĩ Hạ Cô Hàn với Quỷ vương có liên quan gì đến nhau, đến khi về khách sạn mới biết Hạ Cô Hàn đã ra khỏi cửa để xử lí cái chuyện của ' Thần minh' kia xong xuôi, trong lòng Trần Mạt Lãng đã có suy đoán
Có Quỷ Vương ở, bọn họ căn bản là không cần thiết lo lắng.
Khó trách cấp trên Bộ ngành đặc thù lại coi trọng Hạ Cô Hàn đến vậy, nguyên lai trong tay Hạ Cô Hàn đang cầm vương bài.
Sở Quân Hành đại khái có thể đoán ra suy nghĩ của mọi người, nghĩ nghĩ một chút vẫn giải thích:" hôm nay tôi cũng là mới biết ông chủ Hạ có quen biết Quỷ vương."
Cho nên không phải là họ biết sự tồn tại của Quỷ vương mà coi trọng Hạ Cô Hàn.
" Thật sao?" Trần Mạt Lãng thiếu kiên nhẫn liền hỏi lại, trên mặt các thành viên khác đều là kinh ngạc.
Nếu Bộ ngành đặc thù cũng không biết sự tồn tại của Quỷ vương, vậy thì vì cái gì lại coi trọng Hạ Cô Hàn? Đó chính là những gì Trần Mạt Lãng suy nghĩ, quả thật trong án tử này Hạ Cô Hàn vô cùng có tác dụng, nhưng nhìn bề ngoài trẻ măng còn xinh đẹp của y. Thật sự khiến người khác không khỏi nghi ngờ thực lực.
Hạ Cô Giang không quen nhìn người khác nghĩ ngờ Hạ Cô Hàn, không nhịn được liền nhíu mi nói: “ nếu anh không tin, vậy chờ anh tôi về cùng hắn đấu vài chiêu là rõ chứ gì."
Không chờ đối phương đáp lại, Hạ Cô Giang lại xuy một tiếng: “Bất quá tôi thấy anh tôi cũng lười chả muốn đấu với anh đâu, anh còn chưa đủ tư cách."
Trần Mạt Lãng nghe vậy cũng không có sinh khí, ngược lại ý thức được thái độ của chính mình không ổn, nên liền hạ giọng: “ ngại quá, là tôi suy nghĩ không ổn thoả.”
Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, có thể sai khiến Quỷ vương thì đâu phải kẻ đầu đường xó chợ! Là gã đã dùng suy nghĩ cổ hủ đối với người trẻ. Trên đời này đâu thiếu thiên tài, có lẽ Hạ Cô Hàn cũng là thiên tài thì sao.
Trần Mạt Lãng chịu thua, Hạ Cô Giang cũng không láo cá chó nữa. Nếu không phải thằng anh họ của cậu không muốn rình rang, thì Hạ Cô Giang đã đem hai cái án tử trước đó loè cho bọn họ biết Hạ Cô Hàn là người thế nào. Có xứng đáng là người cố vấn mà Bộ ngành đặc thù năm lần bảy lượt đến mời hay không.
Chuyện xung đột này Sở Quân Hành cũng không đứng ra hoà giải. Đội mới thành lập đương nhiên sẽ có ý kiến bất đồng là chuyện không tránh được, quan trọng là thành viên trong đội nhận ra cái sai của mình. Cũng may mắn chính là đội ngũ bây giờ vẫn chưa có người chết vì chữ sĩ.
Liền tính bùng nổ khắc khẩu kịch liệt, mà ý thức được chính mình phạm sai lầm, đều có thể kịp thời bình tĩnh lại, nên chịu thua chịu thua, nên xin lỗi xin lỗi.
Mọi người chờ một tiếng thì Hạ Cô Hàn cũng trở lại.
Y vừa vào đã thấy 5 người ngồi trên sofa không thấy có gì bất ngờ, mà còn ngáp một tiếng rồi rị mọ đến chỗ còn trống để ngồi.
Đối với 5 cặp mắt tò mò nhìn chăm chú, Hạ Cô Hàn cũng nói ra những gì bản thân biết.
Chỉ là y giấu đi chuyện Linh y tồn tại. Vì y biết bây giờ chưa nói, nhưng người phía trên hẳn đã biết.
Vì có lẽ có Linh Y đến Hàng Châu thị, cùng là do phía trên mời.
Sau khi nói rõ sự tình, Hạ Cô Hàn không ngồi ở phòng khách nữa mà chào bọn họ rồi trở về phòng ngủ của mình.
Đơn giản tắm rửa một cái, tóc còn chưa kịp khô thì y đã bò lên giường mà nhắm mắt lại ngủ. Tóc không cần y sấy, vì y biết sẽ có người thay y làm chuyện này.
Quả nhiên Hạ Cô Hàn còn chưa ngủ, Cố Tấn Niên đã vươn tay nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm của cậu vợ, vừa matxa vừa làm khô tóc cho y.
Hạ Cô Hàn thoải mái mà rên hừ hừ, không bao lâu liền ngủ mất. Không có cách nào a, sáng nay y dậy sớm, còn làm cả đống chuyện, đi cũng muốn mục cả giò, giờ không ngủ là không được.
Vài phút sau, Cố Tấn Niên cũng lên giường, đem Hạ Cô Hàn kéo vào trong lòng ngực, nhìn bộ dáng cậu vợ ngủ đến không tin không phổi mà chỉ biết lắc đầu phì cười.
Đứa nhỏ vô lương tâm này.
***
Còn bên ngoài, Bộ ngành đặc thù vẫn còn đang bàn luận về án tử. Bọn họ thả nhẹ giọng, vì sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hạ Cô Hàn.
Đại khái nửa giờ sau, bọn họ bắt đầu hành động.
Còn công tác kết thúc thì để lại cho Hiệp hội Thiên Sư xử lí.
Hội phó Hứa Xương Minh đã bị Quỷ Vương thu thập, kẻ trong hội của lão cũng như rắn mất đầu, đây đúng là thời cơ tốt nhất để thu thập Hiệp hội Thiên Sư Hàng Châu. Cũng là cơ hội để những Hiệp hội Thiên Sư ở thành thị khác phải e dè.
Chờ Hạ Cô Hàn tỉnh dậy thì phòng khách sạn chỉ còn lại y với ông chồng quỷ.
Cái bụng réo như ấm đun nước, y mới nhớ đến cả ngày vẫn chưa có thứ gì bỏ bụng, thậm chí nước còn chưa uống.
Cố Tấn Niên không hổ là cùng Hạ Cô Hàn ký khế đồng sinh cộng tử, bên này cậu vợ vừa đói thì hắn đã nhanh chóng đem thức ăn phòng ngoài bưng vào.
Hạ Cô Hàn nghe được động tĩnh liền nhìn qua, trong thanh âm còn mang theo giọng khàn khàn nhừa nhựa vừa tỉnh ngủ:" lão quỷ, em đói!"
" Đói thì ngồi dậy, cơm nước ta lấy rồi đây."
Cố Tấn Niên trực tiếp đi tới ôm Hạ Cô Hàn từ trên giường dậy, sau đó để y vào nhà tắm, bàn chải đã được bôi sẵn kem, khăn mặt cũng để sẵn bên cạnh. Quả thật Hạ Cô Hàn được ông chồng quỷ phục vụ không khác gì ông hoàng bà túa.
Y vừa đánh răng vừa nghĩ,bản thân càng ngày càng lười tất cả là do Cố Tấn Niên mà ra.
Rửa mặt xong, Hạ Cô Hàn mới chậm rì rì đi ăn cơm.0
Ăn đến một nửa thì Triệu Hiểu Thần cũng từ bệnh viện W trở về, cậu nhìn Hạ Cô Hàn thì đôi mắt liền ầng ậc nước, lon ton mà chạy đến bên cạnh Hạ Cô Hàn.
“Hạ đại sư, chuyện của tôi giải quyết sao rồi?”
Hạ Cô Hàn chậm rì rì mà uống chén canh.
Triệu Hiểu Thần mới nhớ tới Hạ Cô Hàn còn đang ăn cơm, nên ngoan ngoãn mà ngồi ở bên cạnh chờ.
Chờ Hạ Cô Hàn ăn uống no đủ, cậu còn thập phần ân cần mà dọn chén đũa, lấy khăn ướt lau cái bàn, mới ngồi thẳng lưng chỉnh tề, lại lần nữa hỏi: “Hạ đại sư, sự tình giải quyết sao rồi?”
Ánh mắt Triệu Hiểu Thần sáng quắc mà nhìn Hạ Cô Hàn, khát vọng nghe được đáp án mình muốn.
Nhưng Hạ Cô Hàn chỉ đơn giản mà nói một chữ " ừ!"
Triệu Hiểu Thần chỉ có thể tiếp tục đặt câu hỏi.
“ vậy tính mạng của tôi hết nguy hiểm rồi, đúng không?”
“ ừ.”
Hạ Cô Hàn biết rõ Triệu Hiểu Thần muốn nghe chuyện gì nhất, nhưng vẫn cố tình không nói đến. Một là vì y lười, hai là vì chọc thằng nhóc Triệu Hiểu Thần này xả stress không ít.
Triệu Hiểu Thần càng sốt ruột nhưng vẫn không thể bức Hạ Cô Hàn mở miệng, chỉ có thể có gắng nhẫn nại, nhưng ngữ khí hỏi càng lúc càng nhanh.
" Bà ngoại của tôi sẽ không có việc gì đúng không? Bà... Bà là người tốt, đúng không?"
" Ừ!"
" Vậy cữu cữu của tôi thế nào? Là cữu cữu gϊếŧ ba ba tôi sao? Còn muốn..."
Lúc này Hạ Cô Hàn ngưng cái điệp khúc ừ lại. Trầm mặc là khẳng định câu trả lời.
Bả vai của Triệu Hiểu Thần nhanh chóng suy sụp, nhưng vẫn ôm chút hi vọng mà hỏi:".... Là tìm được chứng cứ rồi sao?"
Lúc này Hạ Cô Hàn không làm cái liên khúc “ ừ.”.
Y nhìn về phía cậu, nghiêm túc gật gật đầu: “ đúng. Tìm được chứng cứ.”
“Chính là……”
“Chính là……”
Triệu Hiểu Thần lẩm bẩm chính là, lại chính là không ra câu tiếp theo.
Vì cái gì? Rốt cuộc là vì cái gì?
Cữu cữu rõ ràng là người tốt, từ nhỏ đã đối xử với cậu rất tốt, vì cái gì mà cữu cữu lại gϊếŧ ba của cậu, rồi vì cái gì mà cữu cữu lại muốn gϊếŧ luôn cậu?
Dù có chuẩn bị trước tâm lí, nhưng khi nghe đến chân tướng lại vô pháp tiếp thu.
Triệu Hiểu Thần mê mang nhìn Hạ Cô Hàn, giống như muốn tìm kiếm đáp án, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm: “Hạ đại sư, vì sao vậy?”
“Không biết.” Hạ Cô Hàn trả lời rất kiên quyết, y đứng lên, trên cao nhìn mà nhìn xuống Triệu Hiểu Thần, ánh mắt có chút lạnh: “ tôi không muốn biết nguyên nhân vì sao gã phạm tội. Nhưng dù nguyên nhân thế nào, thì gã phạm tội chính là sự thật, không thể vì trước đây gã không như vậy mà ngụy biện cho tội ác gã đã gây ra."'
Dứt lời, Hạ Cô Hàn xoay người rời đi.
Triệu Hiểu Thần đầu tiên là ngơ ngác mà ngồi, nhưng sau đó chính là kính sợ, rồi lâm vào trầm tư.
Hạ đại sư nói không sai, nguyên nhân bây giờ còn quan trọng hay không, chẳng lẽ vì cữu cữu trước đây đối tốt với cậu mà xoá bỏ hết tội lỗi gã đã gây ra sao? Vậy ba ba cậu có thể sống lại sao??
Thời điểm Trần Văn Tuấn muốn gϊếŧ ba của cậu, dù gã có ngụy trang tốt thế nào thì gã đã không còn là cữu cữu của cậu nữa rồi.
Triệu Hiểu Thần nghĩ thông suốt, cũng cảm thấy gồng xiềng trong lòng nhẹ đi không ít, cả người như được thả lỏng.
Triệu Hiểu Thần đi đến trước cửa phòng ngủ của Hạ Cô Hàn, hướng vào bên trong hô lớn:" Hạ đại sư, tôi hiểu rồi, thật sự cám ơn ngài."'
Nói xong thì khẽ cúi đầu rồi xoay người rời đi, sau đó bỗng nhớ đến lời Trần Na dặn mà xoay lại, nói tiếp:" Hạ đại sư, cuối tháng này tôi phải khai giảng nên về Hưởng Linh thị sớm, anh chừng nào về lại Vụ Châu nhớ báo cho mẹ tôi, để bà book vé máy bay nha."
Một lát lúc sau, trong phòng truyền đến giọng của Hạ Cô Hàn: “ ngày mai tôi về.”
Triệu Hiểu Thần: “ vậy để tôi nói với mẹ.”
Chuyện bên Hàng Châu đã giải quyết xong rồi chuyện còn lại không thuộc phận sự của y. Nên y về khi nào cũng không ai dám nói gì.
Đi nhiều ngày như vậy, Hạ Cô Hàn có chút nhớ cái tiệm tàn của mình, còn nhớ ba đứa nhỏ 1-2-3 nữa.
Cố Tấn Niên thì không ý kiến, hắn đi theo vợ mình, nên Hạ Cô Hàn muốn về thì hắn liền chủ động đi sắp xếp hành lý, căn bản là Hạ Cô Hàn không cần đụng đến cái phé móng tay.
Hạ Cô Hàn nhìn ông chồng đang dọn đồ thì không thấy chút ngại ngùng nào còn ngồi trên giường vui vẻ mà lắc lắc chân, nhìn ông chồng hiền huệ, dịu dàng của mình.
Di động tích vài tiếng, có tin nhắn đến. Một là của Trần Na, báo về thông tin vé máy bay. 10 giờ trưa mai máy bay cất cánh, nên 8h30 sẽ có xe chuyên dụng đến rước Hạ Cô Hàn đưa y đến thẳng sân bay.
Còn tin thứ 2, chính là của huấn luyện viên lái xe của trung tâm nhắn tới, huấn luyện viên hỏi y ngày mai có thời gian không, có thể đến tập lái xe hay không?
Hạ Cô Hàn sẽ lái xe, thi cấp 1 cấp 2 cấp 3 đều không thành vấn đề, nhưng giờ học thì...
Hạ Cô Hàn lười vô cùng nên chuyện mà y muốn làm, thì phải làm cho nhanh kết thúc.
Nên nhanh chóng nhắn lại cho huấn luyện viên.
【 Hạ Cô Hàn: có thời gian, tôi sẽ đến đúng giờ. 】
Nhắn xong thì cả người của y ngã ra giường dang tay chân thật rộng hình chữ đại (大), khuôn mặt như sống không còn gì vui, rồi lẩm bẩm: “ tưởng nghỉ giải lao được mấy ngày chứ..... Uiiiiiiii chán quá.”
Cố Tấn Niên thu thập hành lí xong xuôi liền bước đến giường, sau đó chống tay nằm nghiêng bên người Hạ Cô Hàn:" nếu không thì đổi cách nghỉ ngơi khác!"
Hạ Cô Hàn nhìn chằm chằm ánh mắt Cố Tấn Niên một lát, trực tiếp nghiêng người ngồi khoá trên bụng Cố Tấn Niên, nhếch môi cười như một con hồ ly:" vậy đổi."
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Cô Dần nghe được thông tin thằng anh họ phải về Vụ Châu mà cảm thấy có chút mất mát. Cậu đã làm hết kì part time ở M, nếu không phải sắp đến khai giảng, cậu đã đu theo thằng anh họ đến Vụ Châu chơi vài ngày.
Hạ Cô Dần vẫn đu theo xe mà đưa Hạ Cô Hàn ra sân bay, chỉ là trên đường cậu không khỏi nhìn thằng anh họ vài lần. Một lát lại ngó bên trái, một lát lại nhìn bên phải, bao nhiêu tâm tư đều viết hết lên mặt. Hạ Cô Hàn đương nhiên biết thằng em ngáo nghĩ cái gì, nhưng y không rảnh để ý đến nó.
Hạ Cô Dần nén đến cả bụng cũng muốn trương phình, đành phải xề đít nhích tới gần thằng anh họ mà thỏ thẻ:" anh ơi à, tẩu tử á!.... Thật là Quỷ Vương sao?”
Là Quỷ Vương nhoa!!!
Đây là cái danh xưng mà cậu chỉ thấy trong tiểu thuyết hoặc bí thư cổ, vậy mà... Tẩu tử của cậu lại chính là cái đó.... Úi chù choa, thằng anh họ của cậu cũng ngầu quá đi thôi!
Trong mắt Hạ Cô Dần sáng quắc như đèn soi ếch mà ngó Hạ Cô Hàn. Hạ Cô Hàn thì chán chả buồn nói, nhìn thằng em mà y còn thấy chướng. Đành nhả một câu.
" Mày có thể hỏi anh ấy!!"
" Em có thấy tẩu tử ở đâu mà hỏi?" Cậu mới chỉ là đứa vừa đạp vào vạch Thiên sư, còn chưa lên cấp, quỷ thường còn méo thấy được chứ nói gì đến Quỷ Vương cao sang.
Hạ Cô Hàn dùng khuỷu tay đâm đâm Cố Tấn Niên: “ nè, đệ đệ có việc muốn hỏi anh kìa.”
Đối với cậu em vợ không có chút nào khách khí này, Cố Tấn Niên rất vui vẻ mà hiện thân.
Lần trước thấy Cố Tấn Niên, Hạ Cô Dần chỉ cảm thấy nam nhân này tuấn dật vô song, quả thật bộ dáng là max điểm. Hiện tại nhìn lại, cậu lại cảm thấy cái nhan sắc max điểm này còn gắn theo hào quang Quỷ vương soi rọi bốn phía chói mù mắt cún, cả người tẩu tử đặc biệt cao lớn.
Nói ngắn gọn, Cố Tấn Niên chính là Quỷ Vương trực tiếp làm Hạ Cô Dần trở thành fan não tàn của hắn.
“Tẩu tử.” Hạ Cô Dần lấy lòng mà kêu một tiếng.
Cố Tấn Niên đang xem tiểu thuyết, đúng lúc đang cao trào cũng không ngẩng đầu chỉ " ừ " một tiếng.
Quỷ Vương chính là không dạng, nhìn một cái đều là khí độ! Ba phần chuyên chú ba phần tản mạn còn có bốn phần uy nghiêm. Hạ Cô Dần trong lòng tán thưởng.
Lại thò lại gần, đang định nhỏ giọng đem vấn đề một lần nữa hỏi, thì ánh mắt lại vô tình lướt qua màn hình điện thoại của Cố Tấn Niên. Cái app đọc truyện tiểu thuyết, không những thế còn có cái tên thật lớn —《 xuyên thành ác độc nam xứng sau khi sinh đứa con cho tổng tài bá đạo 》.
Bao nhiêu lời muốn nói đều hoá đá mắc trong cổ họng Hạ Cô Dần, người của cậu như vừa bị ánh mắt của Medusa chiếu đến.
Không!
Đây không phải là phong thái của Quỷ vương mà cậu nghĩ đến!
***
Sau đó Hạ Cô Dần cũng không hỏi gì về vấn đề Quỷ vương nữa.
Cái visual Quỷ vương tài sắc vẹn toàn, kim quang chói lọi trong mắt của cậu đều bị cái —《xuyên thành ác độc nam xứng sau khi sinh đứa con cho tổng tài bá đạo 》 tán cho vỡ vụn.
Cố Tấn Niên rốt cuộc đem cao trào cốt truyện xem xong, liền thấy Hạ Cô Dần héo héo mà ngồi một bên, khó hiểu hỏi: “ thằng bé làm sao vậy?”
Hạ Cô Hàn mấy ngày nay cùng Triệu Hiểu Thần ở cùng nên cũng hiểu được vài câu thông dụng mà giới trẻ thời nay hay xài, nghĩ mọt chút liền trả lời: “Đại khái là…… Sụp phòng đó.”