Hạ Cô Hàn lười biếng mà bò ra bàn, tay thì khuấy tách cà phê, mắt hơi nghiêng ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ bên ngoài đối diện chính là toà nhà Tinh Quang Giải Trí.
Cà phê khuấy đến nguội lạnh thì bỗng có một chiếc ống hút ghim vào, sau đó thì đầu ống hút xoay đến miệng Hạ Cô Hàn.
Chỉ chờ như vậy, Hạ Cô Hàn bộ dáng như tê liệt nửa người mới hé miệng mà hút một hơi, sau đó thì cả khuôn mặt xinh đẹp liền nhăn như trái xoài già..... Ậu mịa đắng thía.
Dù đắng như y vẫn lười không muốn động tay thêm đường, ánh mắt liền lia qua Cố Tấn Niên mà nhìn một cái.
Cố Tấn Niên ngồi đối diện Hạ Cô Hàn, vẫn là một thân suit thẳng thớm sang chảnh, nhận ra ánh mắt thị dâʍ của Hạ Cô Hàn thì không nói gì,tay tự động mà lấy một túi đường nhỏ xé bỏ vào tách cà phê. Hắn đã quá quen thuộc với bộ dáng lười trương thây nứt cốt này của y, nói chỉ thêm nặng hơi mỏi cổ.
Được lão quỷ ohucj vụ tận răng, Hạ Cô Hàn hài lòng vô cùng còn hướng lão quỷ mà nở nụ cười.
Tách cà phê cuối cùng cũng thấy đáy, Hạ Cô Hàn cũng tỉnh táo khoảng 15%, mới chịu ngồi thẳng thớm dậy mà hỏi Cố Tấn Niên.
" Lão quỷ, anh có phát hiện gì không?"
Cố Tấn Niên cùng đến Tinh Quang Giải Trí cùng lượt với Hạ Cô Hàn, nhưng khi bước vào toà nhà thì hắn lại tách ra mà đi một vòng xung quanh toà nhà, đến khi Chu Chí Cường đưa Hạ Cô Hàn đi gặp Hứa Tư Nhã thì hắn mới trở lại bên cạnh y.
" Oán khí thật dày "
Cái này thì Hạ Cô Hàn có thể nhìn ra. Cố Tấn Niên liền nói tiếp.
" Lầu 8 có một văn phòng, oán khí nơi đó là dày nhất."
Chỉ cần nói vậy cũng đủ hiểu cái văn phòng trên lầu 8 đó có gì rồi, Cố Tấn Niên cũng không muốn hiểu sâu thêm nên mới xoay về tìm bé vợ. Hạ Cô Hàn nghe hắn nói cũng không nói gì thêm, khẽ nghiêng đầu nhìn về toà nhà Tinh Quang phía đối diện.
Trong mắt người thường thì nơi đó chỉ là một toà nhà xa hoa sang trọng, là nơi phồn vinh tụ hợp tinh anh. Nhưng trong mắt Hạ Cô Hàn lại là một cảnh tượng khác ——
Cả toà nhà đều bị bao phủ bởi một tầng sương đen, nơi lầu 8 lại dày đặc hơn nhưng nơi khác rất nhiều. Hạ Cô Hàn ngồi thẳng được một chút thì lại bò trườn ra bàn, bộ dáng quả thật lười hết sức, y lẩm bẩm một câu.
" Một thứ như vậy sao có thể sinh ra oán khí nhiều thế chứ?"
Thật ra toà nhà Tinh Quang này không thiếu chuyện xưa, nhưng Cố Tấn Niên cũng không nói, hắn vẫn một bộ dáng sang chảnh đầy khí chất tổng tài mà ngồi lướt tiểu thuyết tổng tài bá đạo...
Bóng đêm dần dần bao phủ. Nhân viên trong toà nhà Tinh Quang cũng lục đục mà tan ca ra về, đèn trong từng phòng cũng lần lượt được tắt đi.
Trên hành lang, bảo vệ cầm đèn pin tuần tra xung quanh, bộ dáng buồn ngủ vừa đi vừa ngáp.
Tề Chính Vân lại từ thang máy bước ra, quen cửa quen nẻo mà bước vào một phòng trên tầng 8. Gã vừa đi vừa cầm điện thoại mà bấm tin nhắn.
" Ta đến công ty rồi, há há để ta nếm thử hương vị của Hứa Tư Nhã thế nào rồi sẽ đến lượt các ngươi thôi."
Tề Chính Vân: “ con phò đó suốt ngày trưng ra bộ dáng chảnh choẹ cao ngạo, không ngờ lại dâʍ đến như vậy, há há.. nó hẹn ta tối nay ở văn phòng chứ đâu."
Trong group rất nhanh liền có người rep ngay.
13: vậy chút có livestream không?
13: ngươi phải chỉnh camera quay thẳng mặt của ả đó. Nhất là đôi mắt.
11: không livestream cũng được, nhưng ngươi phải quay lại chứ, lúc đó còn lấy ra để ả khỏi chối chứ.
08: ta cũng thích mắt của ả, nhưng cái thân hình dâʍ đãиɠ đó thì vẫn là... Hé hé.
06: mấy ngươi cũng đừng nên hi vọng sớm vậy, 03 có khi ả nói không phải chuyện đó đâu.
13: không phải càng tốt chứ sao? 03 tốt nhất là cái thể loại cường đó mà.
11: cường thì kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn đấy.
……
Những tin nhắn trong cái group càng lúc càng dơ bẩn nhưng Tề Chính Vân càng xem lại càng hưng phấn như được tiêm máu gà.
Khi đến cửa văn phòng, Tề Chính Vân liền gửi vào group một đường link cùng một tin nhắn.
03: ta đã cài sẵn camera trong đó rồi, chút các ngươi sẽ được xem trực tuyến.
Tin nhắn được gửi đi thì gã cũng liền cất điện thoại vào túi quần, sau đó nhàn nhà mà mở cửa văn phòng. Văn phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng đèn đường bên ngoài le lói vào, tuy không sáng, nhưng cũng không quá tối, vẫn có thể lờ mờ thấy được mọi thứ bên trong.
Tề Chính Vân định vươn tay bật công tắc đèn thì một giọng nói nho nhỏ có chút mơ hồ truyền đến.
" Đừng bật đèn."
Tay gã liền khựng lai khoé môi không khỏi nhếch lẻn, ánh mắt đều tràn ngập nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ, giọng gã khàn khàn nói.
" Được, được. Anh không bật đèn."
Gã thấy Hứa Tư Nhã đang ngồi trên ghế dựa ở bàn làm việc, lưng xoay về phía gã. Một mái tóc đen dài xõa xuống như thác nước. Tề Chính Vân miệng khô lưỡi khô hẽ hắng giọng, ra vẻ đứng đắn mà hỏi.
" Tư Nhã, tối nay em hẹn anh có chuyện gì sao?"
Hứa Tư Nhã không trả lời.
Tề Chính Vân có chút gấp,không chờ nổi mà từng bước một tới gần cô ta.
Văn phòng cực kỳ yên tĩnh, gã có thể tiến nghe được tiếng thở dốc cùng tiếng giày da đang đạp trên gạch men của bản thân. Ngoại trừ cái đó ra thì không còn tiếng gì cả.
Tề Chính Vân lại không nhận ra dị thường vì hiện tại đầu óc của gã đã bị nɦu͙ƈ ɖu͙ƈ làm mờ trong mắt gã bây giờ chỉ còn lại hình dáng nóng bỏng của Hứa Tư Nhã.
Gã mơ ước Hứa Tư Nhã đã hơn vài tháng rồi, cũng vạn dụng không ít quan hệ cùng thủ đoạn để lôi kéo cô về dưới trướng của mình. Nhưng Hứa Tư Nhã lại kịch liệt phản kháng, nên mọi chuyện đều không xuôi lọt. Vậy mà hiện giờ cô ta lại chủ động hẹn gã. Đây không phải mèo mù vớ cá rán thì là gì.
Trước đây gã không có chuyện mà để ý xem nữ nhân mà bản thân ngắm trúng có nguyện ý hay không, gả thích nhất là ép buộc. Ép lên bàn quay một đoạn phim mát mẻ sau đó dù nguyện hay không nguyện cũng phải phủ phục dưới chân gã mà thôi.
Nhưng không biết cái gì, khi đối diện với Hứa Tư Nhã gã lại như bị người thôi miên, chỉ cần nhìn vào đôi mắt của cô thì gã lại mê muội mà nghe răm rắp theo lời Hứa Tư Nhã nói.
Mấy tháng nay gã chưa bắt được thóp của Hứa Tư Nhã khiến mọi người trong group liên tục cười gã. Tề Chính Vân còn thầm nghĩ nếu Hứa Tư Nhã còn không thức thời thì đừng trách gã tại sao không văn minh.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại Tề Chính Vân cũng khá bất ngờ vì Hứa Tư Nhã hẹn tại văn phòng của gã, trong này gã đã lắp đặt không ít camera 360° dạng lỗ kim, không có góc chết.
Càng nghĩ gã càng cảm thấy rạo rực khôn nguôi, nghĩ đến cảnh Hứa Tư Nhã bị gã đặt trên bàn, trên người không có mảnh vải, camera sắc nét ghi lại hết thì gã đã có thể cười 3 ngày rồi.
Vừa suy nghĩ Tề Chính Vân vừa bước đến bàn làm việc, Hứa Tư Nhã thì vẫn ngồi yên ở ghế, vộ dáng cứng đờ không nhúc nhích nhìn khá kì dị, nhưng gã cũng không nhận ra.
Đến gần sau lưng Hứa Tư Nhã, gã liền vươn tay mà ôm chầm lấy cô từ phía sau, hơi thở nóng rực phả vào mái tóc của cô. Gã liền nói.
" Em hẹn tại văn phòng của anh, chắc là không phải nói chuyện thôi đúng không nào? "
Gã vùi mặt vào tóc Hứa Tư Nhã mà hít một hơi thật sâu lại nói tiếp:" anh không cần biết em có mục đích gì, nhưng em đã đến đây thì phải thực hiện mục đích của anh."
Tề Chính Vân vừa nói, bàn tay cũng đã vuốt ve xoa ngực của Hứa Tư Nhã, nhưng cảm xúc mềm mại lại không có, gã chỉ cảm thấy một mảng phẳng phiu và không có phập phồng. Cái gì đây chứ????
Gã nhớ thân hình Hứa Tư Nhã vô cùng vừa người quyến rũ,vòng nào ra vòng đó cơ mà. Chính là ngay lúc Tề Chính Vân còn ngơ ngác chưa hiểu sự đời thì gã lại cảm nhận được cái đầu trong lồng ngực gã đang chậm rãi ngẩng lên.
Đúng vậy chính là từ từ mà ngẩng lên.
Tề Chính Vân cả kinh, cả người lập tức cứng đờ như bị đổ bê tông, bởi vì khi nãy gã nhớ Hứa Tư Nhã ngồi xoay lưng với minh nếu báy giờ cái đầu ngẩng lên vậy từ lúc bắt đầu cô ta đã ngồi đối diện với gã sao???
Càng không thể tin được khi gã nhìn kĩ lại thì thấy, hai chân Hứa Tư Nhã xoay phía trước, nhưng từ phần eo trở lên lại xoay về phía gã. Nói cách khác từ lúc gã bước vào Hứa Tư Nhã đã vặn vẹo cơ thể kì quái mà ngồi đây!!!!
Chuyện này người có thể làm được hay sao? Càng nghĩ gã càng cảm thấy sợ hãi, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào. Gã không dám cử động mạnh, không dám đảo mắt nhìn xuống, nhưng tầm mắt lại như bị thứ gì điều khiển khiến gã cúi xuống mà nhìn.
Khi vừa nhìn thì gã liền chết lặng, mái tóc dài tự bao giờ đã tản ra hai bên lộ ra khuôn mặt. Là một khuôn mặt không có đôi mắt, đôi mắt của cô ta như vừa bị ai đó moi ra, hốc mắt bầy nhầy thịt máu chảy đầm đìa, còn có thể nhìn thấy được những sợi gân máu và thịt còn dính trên đó.
Máu tươi liên tục trào ra, làm cả khuôn mặt ướt sũng, khiến ngũ quan của cô càng mơ hồ hơn.
Đồng tử Tề Chính Vân co chặt, cổ như bị ai bóp nghẹn, miệng muốn la cũng không thể phát ra tiếng, cứ ứ nghẹn mà trợn mắt nhìn thứ đáng sợ trước mắt đang dần sáp lại.