Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Phòng 404, có một nam nhân bận áo khoác nâu nhạt ngồi cuộn chân ở phía giường trái cạnh cửa sổ, lấy tay che chính khuôn mặt mình mà khóc nức nở, xung quanh hắn tràn ngập một cổ bi thương.
Hắn tưởng niệm vong nhân.
Nhưng hắn hoàn toàn không biết, kẻ hắn tưởng niệm đã hoá thành một đạo hư ảnh ngồi bên cạnh, khẽ dựa đầu vào vai Chu Bác Hàm, trên mặt mang theo nụ cười hạnh phúc.
Từ Lam đương nhiên không nhìn ra đạo hư ảnh kia, cô chỉ thấy Chu Bác Hàm đắm chìm trong bi thương nên vô cùng nghi hoặc. Vì cái gì phó giáo sư lại ngồi trong phòng 404 mà khóc đến thương tâm như vậy?
Hạ Cô Hàn nhìn nữ quỷ liền rõ ràng mọi chuyện.
Tại sao nữ quỷ lại lâm vào trạng thái điên cuồng? Không phải vì người thương của cô ta bị người khác hãm hại hay sao?
Mà những việc xảy ra cũng khiến Chu Bác Hàm cảm nhận được người thương vẫn chưa biến mất mà dùng một phương thức khác để tồn tại trên đời. Lúc này hắn mới đến phòng 404, hy vọng có thể thấy được người thương dù chỉ một lần.
Nhưng người quỷ thù đồ, nữ quỷ hẳn có suy nghĩ của riêng mình nên vẫn không hiện thân để Chu Bác Hàm thấy. Nhưng nữ quỷ cũng không khống chế được bản thân mà đến thân cận, lén lút dựa vào Chu Bác Hàm.
Chỉ cần như vậy thì nữ quỷ đã cảm thấy mãn nguyện.
Một người một quỷ lâm vào thế giới của riêng mình, nên không hề phát hiện ở cửa phòng 404 đã xuất hiện thêm hai người một quỷ đang đứng.
Hạ Cô Hàn bấm tay ở trên cửa gõ gõ, khiến cho Chu Bác Hàm cùng nữ quỷ đều xoay lại nhìn.
Chu Bác Hàm lập tức ý thức được bộ dáng chật vật hiện giờ của mình nên vô cùng xấu hổ vội xoay mặt đi mà vươn tay lung tung xoa mặt một hồi, sau đó đứng dậy.
Nữ quỷ vội vàng đi theo sau lưng Chu Bác Hàm, ánh mắt khẽ đánh giá Hạ Cô Hàn đang đứng.
Nữ quỷ nhận ra Từ Lam, vì thời gian trước cô bé này nằm ở giường lúc trước của nữ quỷ. Chuyện bạn cùng phòng nói xấu, đơm đặt nên nữ quỷ đã thay Từ Lam giáo huấn cô bạn kia một bài học.
Còn người nam nhân hiện tại đang đứng cạnh Từ Lam thì nữ quỷ hoàn toàn không biết.
Nữ quỷ chỉ cảm thấy nam nhân này vô cùng xinh đẹp, đôi mắt đào hoa đen nhánh lại vô cùng trong trẻo khiến nữ quỷ cảm thấy bản thân như phản chiếu trong đôi mắt ấy.
Từ từ!
Sao người nam nhân kia có thể phản chiếu được bộ dáng của cô???
Câu hỏi vừa ra thì tàm mắt của nữ quỷ cũng đối diện với tầm mắt nam nhân kia. Quả nhiên, ánh mắt người kia không phải vô tình mà là đang chăm chăm nhìn cô.
" Cậu... Cậu có thể thấy tôi?" Nữ quỷ kinh ngạc hỏi.
Chu Bác Hàm đứng một bên hoàn toàn không biết mô tê ất giáp gì, trong tay vẫn cầm lon bia, vành mắt hồng hồng ngấn nước, bộ dáng thường ngày văn nhã lịch sự đều biến mất chỉ còn lại bộ dạng chật vật vụng về.
" Từ Lam, sao em lại đến đây?" Chu Bác Hàm áp chế cảm xúc trong lòng xuống, bị sinh viên nhận ra bản thân trốn trong ktx khóc quả thật hắn vô cùng xấu hổ. Trên mặt treo nụ cười nhợt nhạt, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Từ Lam nhưng thật ra có chút xấu hổ, nên vội vàng tìm cái cớ:" à, em để quên chút đồ nên muốn quay lại tìm."
Chu Bác Hàm cũng không nghĩ Từ Lam có mục đích khác, chỉ là hắn để ý cậu thanh niên đứng bên cạnh Từ Lam.
Hắn tổng cảm thấy đối phương không phải đang nhìn mình, mà tầm mắt cậu thanh niên kia không phải nhìn hắn.
Chẳng lẽ!!!
Trong đầu Chu Bác Hàm đang lên một ý nghĩ hoang đường, ánh mắt bắt đầu kích động, cũng không để ý đến dáng vẻ của bản thân, vội vàng bước lên vào bước muốn bắt lấy tay Hạ Cô Hàn.
“ cậu …… Ngài có phải hay không có thể nhìn thấy em ấy?”
Không chờ Hạ Cô Hàn trả lời, nữ quỷ liền ở một bên điên cuồng mà lắc đầu.
“Không cần nói cho anh ấy tôi ở đây! Cầu xin ngài!”
Nữ quỷ biết Chu Bác Hàm đối với mình sâu đậm ra sao, không biết cô còn hay ở mà thủ tại nơi này nhiều năm đến vậy. Nếu để hắn biết, không phải càng khiến hắn không thể có cuộc sống mới hay sao? Cô lo lắng hắn cứ chìm vào quá khứ xưa kia của hai người.
Hạ Cô Hàn còn chưa trả lời, thì bên cầu thang đã vang lên tiếng bước chân..
Chu Bác Hàm cũng nghe tiếng bước chân nên nhanh chóng thu lại biểu tình kích động, sửa sang lại quần áo mà vội lùi về vài bước.
Không có gì, không cần gấp gáp.
Chu Bác Hàm ở trong lòng cùng chính mình nói, nhiều năm trôi qua hắn còn chờ được, thì vài phút.. không vài giờ cũng chả xá gì.
Người đến Hạ Cô Hàn cũng biết, đó chính là thành viên của bộ ngành đặc thù - Trần Mạt Lãng.
Đi cùng Trần Mạt Lãng còn có một nữ nhân đội mũ có rèm che khuôn mặt, nữ nhân bận một bộ đồ đơn giản nhưng cái mũ phía trên khiến người khác không thấy được dùng mạo của cô. Bất quá mơ hồ có thể nhìn qua tấm rèm mỏng thấy được cái miệng còn có cái lưỡi đen kịch thật lớn lòi ra.
Đó chính là Diệp Tiểu Lan.
Cái lưỡi nguyên bản của ả đã bị che khuất bởi cái lưỡi đen kia, cái lưỡi đen không ngừng quấy phá còn phát ra âm thanh tsk tsk và mùi hôi thúi tanh tưởi.
Khi đi vào phòng 404, đôi mắt Diệp Tiểu Lan loé lên oán độc, rồi lại mang theo sợ hãi.
“Ô ô ô!”
Miệng bị lấp kín, Diệp Tiểu Lan căn bản không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô ô còn dùng tay chỉ lung tung trong phòng 404.
—— đại sư! Nữ quỷ đang ở trong này! Ngài mau gϊếŧ ả đi!
Trần Mạt Lãng liếc Diệp Tiểu Lan một cái, không phản ứng lại ả ta mà xoay sang nhìn Hạ Cô Hàn:" ông chủ Hạ, sao cậu cũng ở đây?"
Sau chuyện lần trước ở Hàng Châu, Trần Mạt Lãng đến hôm nay mới gặp lại Hạ Cô Hàn, chỉ là bất ngờ khi cậu lại xuất hiện nơi này.
Hạ Cô Hàn lười biếng mà nhìn Diệp Tiểu Lan một cái, sau đó trả lời vấn đề của Trần Mạt Lãng: “ đến tham quan một chút.”
Đã hợp tác qua một lần nên Trần Mạt Lãng đại khái biết chút tính cách của Hạ Cô Hàn, nên không hề thấy y khinh thường mình, mà ngược lại còn hỏi:" ông chủ Hạ, có phát hiện gì sao?"
Hạ Cô Hàn: “Tôi cũng vừa lại đây.”
Trần Mạt Lãng nghe ra ý trong lời nói của Hạ Cô Hàn.
Rõ ràng Trần Mạt Lãng thấy được nữ quỷ đang ở đây, không lẽ Hạ Cô Hàn lại không thấy. Cái này nói lên Hạ Cô Hàn cố ý che chở cho nữ quỷ này.
Trần Mạt Lãng nhận được nhiệm vụ đến giải quyết sự tình trong Nông đại, mà Hạ Cô Hàn tuy là nhân viên ngoài biên chế, nhưng ở Bộ ngành đặc thù thì y có chức vị cao hơn bọn họ.
Nếu cấp trên không thấy thì Trần Mạt Lãng là cấp dưới đương nhiên cũng không thấy.
Ông nhìn Hạ Cô Hàn sau đó cười cười:" nếu ông chủ Hạ đã ở đây, vậy tôi qua phòng khác xem thế nào."
Nói dứt lời thì liền xoay đầu đi qua phòng khác.
Diệp Tiểu Lan không nghĩ tới kết quả này, ở một bên tức muốn hộc máu mà dậm chân, lại vì nói không ra lời, chỉ có thể ô ô ô kêu la, lại sợ hãi Trần Mạt Lãng bỏ ả ở lại một mình sẽ bị nữ quỷ trả thù.
Khi Diệp Tiểu Lan xuất hiện, Hạ Cô Hàn cũng quan sát phản ứng của nữ quỷ cùng Chu Bác Hàm.
Khi nữ quỷ nhìn thấy đầu lưỡi của Diệp Tiểu Lan liền nhếch môi cười mà phun ra một câu:" đáng đời!"
Nhưng Chu Bác Hàm lại là hận ý, biểu tình trên mặt cũng trở nên căng chặt, trên trán bạo khởi gân xanh, đôi bàn tay rũ bên người liền nắm chặt thành quyền. Rõ ràng hắn đang khắc chế lửa giận cùng hận ý trong lòng.
Hồi lâu sau, Chu Bác Hàm mới hạ lửa giận trong lòng, bình tĩnh trở lại mà nhìn về phía Hạ Cô Hàn, giọng nói trầm ngập tin tưởng.
" Em ấy còn ở đây phải không, ngài đã thấy em ấy đúng không?"
Nếu khi nãy Chu Bác Hàm còn ngờ vực thân phận của Hạ Cô Hàn thì khi nhìn thái độ Trần Mạt Lãng đối với Hạ Cô Hàn thì hắn tin chắc một điều là Hạ Cô Hàn là một thiên sư còn mạnh hơn cả Trần Mạt Lãng.
Vì trường mời Trần Mạt Lãng đến giải quyết vấn đề thần bí, thầy cô nào cũng biết Trần Mạt Lãng chính là thiên sư.
Nữ quỷ đứng một bên nhìn Hạ Cô Hàn mà lắc đầu nguầy nguậy, để Hạ Cô Hàn đừng nói ra sự tồn tại của mình. Nhưng chưa để Hạ Cô Hàn trả lời ghì Chu Bác Hàm đã đoán được tâm tư của nữ quỷ, đột nhiên cười khẽ.
" Để tôi đoán thử, có phải em ấy hiện giờ đang lắc đầu, nói với ngài đừng nói cho tôi biết sự tồn tại của em ấy đúng không?"
Nữ quỷ động tác nháy mắt cứng lại, ngơ ngác mà nhìn về phía Chu Bác Hàm, trong ánh mắt tất cả đều là bộ dáng của hắn.
Trong lòng Chu Bác Hàm cũng đã có đáp án, nên không cần câu trả lời của Hạ Cô Hàn. Hắn ngước mắt, tầm mắt không biết dừng nơi nào, chỉ có thể dùng cảm giác để cảm nhận.
“Tiểu Cẩn, anh biết em đang ở đây.”
Từ lúc Chu Bác Hàm xảy ra chuyện, những người nói xấu sau lưng hắn cũng dần xảy ra chuyện thì hắn liền biết Tiểu Cẩn vẫn còn ở nơi này, cô ấy vẫn chưa đi.
Dù có thành quỷ thì Tiểu Cẩn luôn là người đầu tiên bảo vệ cho hắn, chỉ là lúc còn sống thì cùng những người kia cãi nhau, khi chết... thì lại dùng cách khác mà xả giận giùm hắn.
Tầm mắt Chu Bác Hàm dừng lại đúng vị trí Tiểu Cẩn đang đứng.
Nữ quỷ ngơ ngác mà đối diện với tầm mắt người thương, cuối cùng không không nhịn được mà hiện thân trước mặt Chu Bác Hàm.
Nữ quỷ bận một chiếc váy ngủ màu đen, tóc dài đen nhánh mà xoã tung. Ngũ quan xinh đẹp, lúc không cười có chút lạnh lùng.
Nhưng hiện tại, cô nhìn Chu Bác Hàm lại đầy kích động, có chút trách cứ mà lên tiếng: “Chu Bác Hàm! Sao anh lại ngốc đến vậy? Em chết nhiều năm rồi mà anh vẫn ngốc nghếch ở lại trường này là thế nào? Anh về lại Vụ Châu làm chi? Anh không có đầu óc sao?"
Mấy năm nay cô vẫn bị nhốt tại Nông đại không thể rời đi, nên biết không ít chuyện xảy ra nhất là chuyện về Chu Bác Hàm. Cô nghe nói sau khi Chu Bác Hàm thi đậu tiến sĩ đã từ chối đến nhận chức tận Kinh thị, cũng từ chối Viện nghiên cứu khoa học quốc gia, chỉ một lòng muốn ở lại Nông đại này. Người khác không biết thì nói do Chu Bác Hàm nặng tình với trường cũ nên không muốn rời đi, chỉ có Tiểu Cẩn là biết rõ. Chu Bác Hàm là ở lại vì cô, hắn không muốn bỏ nơi từng là kí ức của cả hai.
Đúng là bởi vì như thế, Tiểu Cẩn trở thành quỷ nhiều năm như vậy, vẫn duy trì nhân tính, mà không bị âm - sát khí ăn mòn, biến thành lệ quỷ.
Tiểu Cẩn tức đến hộc máu càng chửi càng hăng, nhưng Chu Bác Hàm bên này nghe cô chửi mà cười thật tươi, em ấy vẫn như trước kia không chút nào thay đổi.
Cảm xúc áp chế trước giờ như sóng trào bờ đê, Chu Bác Hàm nhanh chóng bước lên vài bước mà vươn tay muốn ôm Tiểu Cẩn vào ngực.
Hạ Cô Hàn đứng ưỡn ẹo dựa cửa đột nhiên búng tay cái phốc, một cổ linh khí vô hình bao lấy Chu Bác Hàm, khiến hắn có thể ôm lấy nữ quỷ trước mắt.
Cố Tấn Niên nhìn thấy động tác của cậu vợ thì không nói gì, chỉ lặng im đứng một bên khẽ xoa đầu Hạ Cô Hàn. Hạ Cô Hàn nhìn ông chồng quỷ nhưng cũng không ngăn cản động tác của hắn, để Cố Tấn Niên vò cho đã sau đó y từ từ vuốt lại tóc mình.
Nhìn đầu ngón tay lạnh lẽo của Hạ Cô Hàn xuyên qua mái tóc, Cố Tấn Niên lẳng lặng nhìn y, trong đôi mắt là một mảnh tối đen.
Người quỷ thù đồ?
Nếu là vậy, hắn sẽ san phẳng con đường để hắn cùng vợ đi với nhau. Dù có đâm thủng trời.
• Người quỷ thù đồ: người - quỷ không chung đường.