Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Diệp Tiểu Lan cuối cùng vẫn phải chọn cái phương pháp duy nhất đó chính là cắt đi đầu lưỡi. Việc lựa chọn cắt đi cái lưỡi đen kia cũng đồng nghĩa với việc lựa chọn cắt đi chính cái lưỡi của mình.
Không phải ả muốn, nhưng không muốn cũng không được, vì cái lưỡi đen kia càng lúc càng lớn, khiến miệng của ả bị banh rộng.
Cái lưỡi dài to lè cả ra, nước miếng cũng theo đó chảy ra tanh tưởi hôi thúi. Người khác chưa kịp ghét bỏ thì ả đã tự ghét lấy chính mình.
Không chỉ có như thế, bởi vì đầu lưỡi quá lớn mà cằm của Diệp Tiểu Lan bị trật, khoé miệng cũng theo đó mà rách. Nước miếng cứ thấm đẫm vết thương, không khác gì dùng dao cùn mà cứa vào da thịt.
Ả thậm chí còn không ăn được gì mấy ngày nay đều phải đi truyền thuốc bổ cùng nước biển.
Sống như vậy quả thật chết còn sướng hơn.
Nhưng ả lại sợ chết,..
Khi đầu lưỡi màu đen rớt xuống, Diệp Tiểu Lan không nhịn được mà che miệng gào rống.
Ả hối hận!
Thật sự rất hối hận!!
Lúc trước, khi từ bệnh viện tâm thần ra ả nên sửa lại tật xấu của mình, bằng không cũng không đến nỗi thế này.
Nhưng trên đời đâu có thuốc hối hận, tất cả đều đã muộn màng, cái lưỡi cũng đã cắt đứt. Sau này ả muốn khua môi múa mép cũng không thể được.
Ngày mà Diệp Tiểu Lan cắt bỏ đầu lưỡi cũng là ngày Tiểu Cẩn cùng Chu Bác Hàm đến cửa hàng nhang đèn một lần nữa. Chu Bác Hàm còn kính cẩn đưa cho Hạ Cô Hàn một bao lì xì thật to.
" Ông chủ Hạ, xin cảm tạ."
Một người một quỷ kính cẩn mà hướng về phía Hạ Cô Hàn nói lời cảm tạ.
Trương Vũ Phi cùng Diệp Tiểu Lan hai kẻ đầu tiêu tại nên bi kịch cho Tiểu Cẩn cùng Chu Bác Hàm đã trả giá. Đặc biệt là Trương Vũ Phi, không chỉ gián tiếp gây ra cái chết của Tiểu Cẩn mà sau khi gã biết quốc gia trọng dụng tài năng Chu Bác Hàm liền dùng thủ đoạn giống với trước đó sử dụng lên người Tiểu Cẩn để hại Chu Bác Hàm.
Hiện tại cả hai kẻ đầu sỏ đều bị trừng trị thích đáng, Tiểu Cẩn và Chu Bác Hàm cũng có thể gặp lại nhau, xem như là cái kết viên mãn sau chuỗi ngày bi kịch.
Đương nhiên, cái bao lì xì này Hạ Cô Hàn xứng đáng được nhận.
Y cũng chả từ chối, cũng không dặn dò gì cặp tình lữ người - quỷ kia, mà để họ trở về.
Đợi họ đi khuất, thì Hạ Cô Hàn bên này liền đưa bao lì xì cho Cố ' ai phi' dẹp giùm.
" Haaaa!" Hạ Cô Hàn thở ra một tiếng thoả mãn mà nhìn qua Cố Tấn Niên:
" chồng ưi ~~ có phải bây giờ bé có thể đóng cửa hàng hay hơm?"
Từ thời điểm bị đá ra khỏi gia tộc trong thẻ chỉ còn 3 đồng 3 cọc đến hiện giờ số đuôi trong tài khoản đã lên thành 6 số không chỉ qua vài tháng.
Hạ Cô Hàn cảm thấy bản thân có thể hưu non được rồi, về quê mua cái nhà đầy đủ tiện nghi hướng sông hướng núi rồi mỗi ngày hưởng thụ là được.
Mỗi ngày chỉ cần ngủ, ngủ dậy thì được ông chồng nấu đồ cho ăn, nhiều khi lười quá thì ông chồng tắm rửa thay đồ luôn cho cũng tốt... Quả thật, chỉ nghĩ đến vậy thôi mà Hạ Cô Hàn đã cảm thấy SẢNG vô cùng.
Mấy tháng làm trâu làm bò quả thật không uổng phí.
Cố' ái phi kiêm bá quỷ tổng tài kiêm luôn con ở của Hạ Cô Hàn' mỗi lần nghe cái giọng điệu nhão nhoét này của vợ thì hắn cảm thấy cả người như bị tiền đình.
Nhưng vẫn giữ nụ cười nhẹ trên môi, ôn nhu vuốt tóc cho cậu vợ, vô cùng phong độ mà mặc kệ Hạ Cô Hàn muốn mơ thế nào thì mơ.
Hạ Cô Hàn bây giờ là cố vấn đặc biệt ngoài biên chế của Bộ ngành đặc thù, nên mỗi tháng đều có một phần lương. Nên cái chuyện thanh thàn về quê hưởng thụ thì không có cửa.
Chỉ là dạo gần đây Bộ ngành đặc thù đang tuyển nhân viên mới nên y mới có thời gian rảnh rỗi để nghỉ ngơi mà mơ nhiều vậy thôi.
***
Một vòng thời gian chớp mắt mà qua.
Hiệp hội thiên sư.
Tiểu Mễ mới vừa đi đưa văn kiện cho Hạ Bồi Hà, khi đi ngang qua văn phòng tài liệu thì nhìn thấy một bé con đang ngồi trên ghế, khuôn mặt bánh bao u sầu thở ngắn than dài.
"Tương Tương, con làm sao vậy?"
Tương Tương là con gái của Hách Mộng Lan, vì nhiều lần Hách Mộng Lan bận rộn nên hay nhờ Tiểu Mễ đi rước bé con ở nhà trẻ giùm, nên cô vô cùng quen thuộc.
Hôm nay là thứ bảy, nhà trẻ nghỉ nên Hách Mộng Lan đành phải đưa con gái đến đây.
" Dì Tiểu Mễ." Tương Tương ngoan ngoãn hô lên, nhưng cả người thoạt nhìn héo héo, không hề vui vẻ gì.
" Có chỗ nào khó chiụ sao con?"
Tiểu Mễ vừa hỏi vừa duỗi tay sờ trán đứa nhỏ, cảm thấy nhiệt độ trên người bé bình thường mới thở nhẹ một hơi.
Tương Tương lắc đầu, hai điều bím tóc theo động tác của bé mà lắc lư qua lại theo: "Tương Tương không sao cả,chỉ là Tương Tương không vui thôi."
Tiểu Mễ ngồi xổm xuống, nhìn ánh mắt Tương Tương, ôn nhu hỏi: " sao Tương Tương lại không vui, có thể nói cho dì Tiểu Mễ nghe hay không?,"
Khuôn mặt của bé con liền mếu máo sau đó oà khóc tức tưởi:" hức.. hức.. hôm.. hôm qa, con thấy Tiểu Lộ. Tiểu Lộ bị mù... Hức hức..."
Tiểu Mễ nhíu mi một chút liền nhớ lại Tiểu Lộ trong miệng Tương Tương là ai.
Hôm đó, cô đi rước Tương Tương thì thấy cô bé nắm tay một tiểu soái ca con lai đi ra. Là một bé con nhưng lại bày ra dáng vẻ một người lớn, biểu tình ngầu ngầu. Nhưng khi gặp người thân thì hoá thành bộ dáng manh manh mềm mềm, đáng yêu vô cùng.
Tiểu Mễ tại sao lại nhớ kĩ đứa nhỏ đó, vì tiểu soái ca con lai có một đôi mắt xinh đẹp xanh biếc trong veo như ngọc bích.
" Dì Tiểu Mễ... Hức hức... Mắt... Mất... Mắt Tiểu Lộ mất... Mất rồi.... Ô ô ô!"
Tương Tương khóC càng lớn, khóc đến nấc nghẹn.
Tiểu Mễ cũng nhanh chóng chú ý đến từ ' mất rồi' trong miệng Tương Tương. Không hiểu vì sao lại nhớ đến khoảng khắc ngày đó cô giao nhau với gã nam nhân mà bé con Tiểu Lộ kia gọi là Baba.
Là trùng hợp hay sao?
Tiểu Mễ không thể biết chính xác, chỉ là trong lòng như có thứ gì đó gợi lên, khiến cô cảm thấy mọi chuyện đều liên quan đến người nam nhân nhìn gầy yếu bệnh tật ngày đó.
Tiểu Cẩn một bên vừa ôm vừa dỗ Tương Tương, một bên lại dịu dàng hỏi về thông tin bé con Tiểu Lộ kia.
Tương Tương tuổi còn nhỏ, nói chuyện cũng khá lộn xộn, bất quá Tiểu Mễ cũng lấy được những thông tin cần thiết.
Tiểu soái ca kia tên thật là Louis, thường gọi là Tiểu Lộ, là cậu bạn thân nhất trong nhà trẻ của Tương Tương. Đại khái hơn 10 ngày trước, baba Louis đến xin nghỉ học cho bé, nói là đôi mắt Louis có bệnh, nên không thể đi học tiếp.
Ngày hôm qua, khi tan học ở nhà trẻ, Tương Tương vô tình nhìn thấy Louis ngồi băng ghế sau của xe, trên mặt bịt một vòng vải trắng quanh đôi mắt, bộ dáng ngơ ngác.
Tương Tương muốn chạy đến chào Louis nhưng vừa chạy gần đến thời xe cũng như vậy nổ máy chạy đi.
Tiểu Mễ lại nghe Tương Tương nói: " dì Tiểu Mễ, con thấy xung quanh Tiểu Lộ đều là những thứ đáng sợ màu đen, nhưng cũng không phải đen mà có chút đỏ."
Tiểu Mễ nghe vậy rùng mình.
Ba ba Tương Tương là một thiên sư bậc 2, cả hiệp hội ai cũng biết Tương Tương có năng lực di truyền từ người ba của mình, hơn nữa tuổi nhỏ bát tự nhẹ thường thấy những thứ người thường không thấy được.
"Là cái này sao?" Tiểu Mễ dùng bùa chú ngưng ra âm - sát khí, hỏi Tương Tương.
Tương Tương nghiêm túc mà nhìn trong chốc lát, nhẹ nhàng mà gật gật đầu: "Hình như vậy."
Tiểu Mễ xua tan âm - sát khí, duỗi tay xoa xoa đầu đứa nhỏ:" dì biết rồi."
Sau đó rút trong túi áo khoác ra một cây kẹo mút, đưa qua cho đứa nhỏ:" dì còn việc phải làm, Tương Tương ngoan không khóc nữa. Dì tin chắc Tiểu Lộ sẽ nhanh chóng bình phục."
Tương Tương tiếp nhận kẹo que, đối với Tiểu Mễ đôi mắt đỏ hoe ướt nước nhưng vẫn nhoẻn miệng cười:" vâng ạ, con cám ơn dì Tiểu Mễ."
Tiểu Mễ nói một tiếng "Ngoan." Sau đó đứng dậy rời đi.
Chỉ là trong nháy mắt cô vừa xoay lưng thì biểu tình trên mặt lập tức trầm xuống.
Nếu như Tương Tương không nhìn nhầm thì đôi mắt của bé con Tiểu Lộ không phải là sự cố ngoài ý muốn. Có người đã dùng thủ đoạn phi khoa học... tươi sống móc xuống.
Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp như hai viên ngọc chứa đựng cả trời biển kia, lại nghĩ đến bé con ngầu ngầu nhưng khi nở nụ cười lại vô cùng ấm áp kia. Cả người Tiểu Mễ như bị một khối đá chèn lên lồng ngực, khó thở không thôi.
Tiểu Lộ còn nhỏ như vậy, tại sao lại có kẻ nhẫn tâm khiến bé chịu khốn khổ như thế?
Hàm răng cắn chặt vào nhau khiến quai hàm bạnh ra, Tiểu Mễ không nhịn được tức giận trong lòng.
Là vì đôi mắt của đứa nhỏ hay sao? Vì đôi mắt xinh đẹp ấy? Hay là phía sau còn một tổ chức ngầm chuyên môn đi thu thập ngũ quan xinh đẹp??
Hạt giống nghi ngờ gieo xuống thì nhanh chóng bén rễ, nó khiến Tiểu Mễ không ngừng nghĩ ngợi.
Khi trở về văn phòng của Hạ Bồi Hà, cô liền đem chuyện này đầu đuôi kể lại cho ông nghe.
Hạ Bồi Hà trầm ngâm một lát, lại nói: "Đi tìm sư huynh của con, tạm thời không để người trong Hiệp hội Thiên Sư biết về chuyện này, tránh cho việc rút dây động rừng."
Tuy Hạ Bồi Hà là hội phó hiệp hội thiên sư Vụ Châu nhưng ông cũng không quá tin tưởng. Vì ông không dám đảm bảo sẽ có kẻ trà trộn vào đây để lấy thông tin hoặc nhiễu sự.
Còn nữa, tất cả đều là suy đoán bước đầu của Tiểu Mễ từ lời nói của bé con. Thời đại này chính là không bằng không chứng nói không tin.
Sở dĩ ông nói Tiểu Mễ đi tìm Hạ Cô Hàn, vì thằng nhóc đệ tử nhà ông hiện tại mang cái danh cố vấn của Bộ ngành đặc thù. Nên lấy thân phận của y đi tra xét và lập án thì sẽ thuận lợi hơn so với ông.
Và cái quan trọng nhất chính là dù Hạ Cô Hàn có lười thật, nhưng không bao giờ trơ mắt nhìn nhi đồng gặp nạn.
" Vâng ạ! Giờ con đi tìm sư huynh ngay."
***
Lúc Tiểu Mễ bước vào cửa hàng thì cũng thấy khuôn mặt Hạ Cô Giang ở đó.
Dạo gần đây tuyển thành viên mới, Hạ Cô Giang cảm tưởng bản thân không còn đi trên đất nữa mà sắp bay luôn rồi. Nên khi được off liền ào ào chạy tới cửa hàng để ăn dầm nằm dề, chơi với Năm 1-2-3 lấy sức.
Khi nhìn thấy Tiểu Mễ, Hạ Cô Giang cười đến cơ trên mặt cũng rung theo, giọng điệu như mấy thím biếи ŧɦái.
" Tiểu Mễ ngoan quá nhoa, biết anh ở đây nên đến tìm hả, còn mua bánh kem cho anh nữa sao? Khách sáo thế không biết!"
" Thần kinh! Cút!"
Tiểu Mễ chả hơi đâu ẩm ương với Hạ Cô Giang nên nhả vài từ rồi đi thẳng đến quầy thu ngân.
Hạ Cô Giang bên này ôm ngực biểu lộ cảm giác đau đớn, sau đó còn vươn tay ôm ba đứa nhỏ vào lòng định vuốt vuốt bớt đau thương.
Nào ngờ.
Chỉ vừa ôm chưa kịp vuốt thì bàn tay đã bị Năm 2 tát văng, Năm 2 còn nhanh chóng ôm em trai vội vàng né xa cái thím thần kinh biếи ŧɦái này.
Hạ Cô Hàn bên này khi thấy Tiểu Mễ bước vào đã nhận ra thái độ nóng vội của cô, nên cũng liền hỏi:" đã có chuyện gì sao?"
Tiểu Mễ trên đường đến đây đã nghĩ nghĩ xem nên nói thế nào cho Hạ Cô Hàn nghe. Nên khi nghe y hỏi liền vội vàng mà nói ra đầu đuôi mình biết cho y, cả những gì cô đang suy đoán.
Hạ Cô Hàn nghe xong liền lâm vào trầm tư.
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Nhưng thật ra Hạ Cô Giang bởi vì Tiểu Mễ nói, liền nhớ tới một sự kiện, mà vỗ tay cái đét.
" Dạo gần đây, bên phía cảnh sát cũng nhận được vài cái đơn phản ánh, án có chút kì lạ...."
Báo án có cả nam lẫn nữ, lí do có chút hàm hồ như: miệng/đôi mắt / mũi...bị thay đổi.
Người báo án còn nói, bọn họ ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì phát hiện ngũ quan trên mặt thay đổi, mà đại đa số thứ bị thay đổi chính là thứ đẹp nhất trên cơ thể họ.
Một hai người báo còn có thể cho quá nhưng đằng này số người báo án đã lên hàng trăm, còn trải rộng từ bắc xuống nam từ đông sang tây. Không lẽ họ cùng nhau thương lượng báo án để sở cảnh sát có chuyện làm.
Cảnh sát cân nhắc hồi lâu, nên cũng đã thu thập những đơn báo an thành một tài liệu chuyển sang Bộ ngành đặc thù.
Hạ Cô Giang cũng nhìn thấy hồ sơ, nhưng không nghĩ tới hôm qua mới nghe vậy mà hôm nay Tiểu Mễ đã nói một chuyện tương tự như vậy.
Chỉ là chuyện của cậu bé Tiểu Lộ kia có liên quan đến vụ án ở Bộ ngành đặc thù hay không còn chưa biết. Thậm chí những gì Tiểu Mễ suy đoán cũng còn chưa chứng thực đúng sai.
Hạ Cô Giang nghĩ nghĩ,lại nói: " để em đi đến nhà trẻ thử một chuyến xem có lấy được chút thông tin gì của Tiểu Lộ hay không."
Cậu là thành viên của Bộ ngành đặc thù, nên muốn tra thông tin cũng đơn giản hơn rất nhiều.
Đại khái một giờ sau, Hạ Cô Giang mang theo tư liệu của Tiểu Lộ trở lại.
Hạ Cô Hàn nhìn trong tư liệu thấy tên người cha là - Cốc Duy Nguyên đã mơ màng hiểu ra vào thứ.
Giọng nói của y nhanh chóng lạnh xuống: "Tiểu Mễ đoán không sai, đôi mắt Louis xác thật bị người lấy đi rồi."
Hơn nữa, rất có khả năng chính tay Cốc Duy Nguyên móc xuống đôi mắt của đứa nhỏ. Gã lấy đôi mắt của bé để tiêu trừ phần khẩu nghiệp của chính bản thân.
Tâm tình ngắn: con nít là để yêu thương. Mạng sống là để quý trọng.