Ngụy Đông là người trọng tình cảm, nghe thím Trương nhắc đến bà nội trong nháy mắt tắt lửa, anh giơ tay xoa đầu lông mày, cười bất đắc dĩ.
Từ nhỏ anh đã sống nương tựa vào bà, khi còn bé cha bệnh nặng qua đời, mẹ gả cho người ta xa cách nhiều năm không biết giờ này ra sao.
Năm 18 tuổi anh nhập ngũ, vài năm sau, bà nội bị bệnh nằm viện, lúc ấy Ngụy Đông mới vừa vào bộ đội đặc chủng, bà sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của anh nên vẫn giấu giếm không nói, mà thím Trương làm hàng xóm chịu thương chịu khó ở bệnh viện săn sóc bà một năm, mãi đến khi bà không chịu được nữa mới gọi anh về gặp mặt lần cuối.
“Sau này con phải hiếu thuận với thím Trương nghe không, thím Trương còn thương con gấp trăm lần mẹ con.
”
Cho tới hiện tại, Ngụy Đông vẫn nhớ như in những lời này.
Bao năm năm qua thím Trương đối xử với bà nội và anh thế nào, anh đều thấy hết, cũng ghi tạc trong lòng, đôi lúc tính tình bà võ đoán ngang ngược, nói chuyện cũng thô bỉ ác liệt, nhưng đa phần đều vì muốn tốt cho anh, anh biết.
“Được rồi.
”
Ngụy Đông ngồi dậy, nhìn Hạ Chi Nam một cái đầy ẩn ý.
“Lời ngài nói là thánh chỉ, cháu nhận lệnh.
”
Người đàn ông đứng dậy đi ra ngoài phòng, nhóc mập ngồi xem nãy giờ nóng nảy đuổi theo.
“Chú Đông, vết thương trên mặt từ đâu mà có?”
“Mèo hoang cào.
”
“! ”
Hạ Chi Nam thầm hừ một tiếng, anh mới là mèo hoang.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Hạ Chi Nam biết thím Trương nhiệt tình tốt bụng, cô quả thật cũng có cân nhắc ở lại trấn trên một thời gian, tiểu viện này sạch sẽ yên tĩnh rất hợp với điều kiện của cô, nhưng tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, khiến cô không kịp chuẩn bị.
Huống chi trước đó không biết còn đỡ, hiện tại biết chủ nhà là anh, nói không chừng bệnh không dưỡng tốt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
“Thím Trương, cháu ở nơi này, có phải không được thích hợp lắm không?”
Bà cụ trực tiếp hỏi, “Không thích hợp chỗ nào?”
Người phụ nữ muốn nói lại thôi, cô nhìn người đàn ông hút thuốc ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa đã nhỏ dần, từng hạt đọng trên mái hiên nhỏ xuống đầu anh.
Thím Trương hiểu rồi, bà cười trấn an, “Cháu đừng thấy nó cao lớn thô kệch mà sợ, bản chất nó là người miệng cứng lòng mềm, không biết cách giao tiếp với phái nữ, nhưng được cái xuất thân nhà binh, nhân phẩm tuyệt đối không thành vấn đề, thím có thể vỗ ngực đảm bảo.
”
“Nhưng mà! ” Hạ Chi Nam nhíu mày, vẫn còn do dự.
“Cháu yên tâm ở đây, đa số thời gian thằng nhãi này đều ở trong tiệm, không cũng ra ngoài bận việc, nhà toàn để không, cho cháu ở ít nhiều còn có hơi người.
”
Thím Trương thấy thái độ của cô dịu lại, bà thừa thắng xông lên, “Nơi này cách nhà thím gần, xảy ra chuyện gì cũng có thể quan tâm nhau, những lúc nhàn rỗi, thím sẽ dẫn cháu đi thăm thú các nơi.
”
Hạ Chi Nam im lặng thật lâu, cuối cùng cũng không mở miệng từ chối.
*
Chuyện xảy ra đêm đó, mỗi lần gọi điện nói chuyện với Ni Na cô đều giữ kín như bưng, cô thừa biết nếu để Ni Na biết chuyện, cô bạn này chắc chắn sẽ hỏa tốc chạy tới lôi cô đi.
Mà bản thân cô thì không muốn đi, muốn ở đây thêm một thời gian.
Cô thích ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn ở đây, thích mình có thản thản nhiên đi dạo khắp nơi, thích mấy đứa nhóc chạy đuổi nhau dưới trời mưa rả rích, thích khu chợ quê náo nhiệt ồn ào, thích cả những món đồ ăn không hợp khẩu vị nhưng vô cùng mới lạ.
Chạng vạng, ánh chiều tà phủ lên người, từng lỗ chân lông giãn nở, vô cùng khoan khoái.
Khoảnh khắc ấy, linh hồn và thân thể hợp hai làm một.
Cô biết mình còn sống.
Sống trong thế giới tràn ngập hy vọng.
! !.