“Cậu gọi vớ vẩn gì đấy?” Ngụy Đông nhíu mày, tức giận cốc đầu anh ta.
Đầu trọc bị cốc cũng không giận, ngược lại còn vui vẻ bò dậy, làm mặt quỷ với Ngụy Đông, “Anh Đông, anh giấu cũng sâu lắm nha, ấy vậy mà biết kim ốc tàng kiều rồi, khó trách bao nhiêu cô gái nhớ mong anh đều chướng mắt.
”
Ngụy Đông thoáng nhìn qua người phụ nữ đang cúi đầu đỏ mặt, không nói gì mà xoa trán, thở dài một tiếng.
“Cô ấy thật sự không phải, cậu đừng nói bừa.
”
Đầu trọc nhướng mày đầy mờ ám, nở nụ cười gian, “Anh, em hiểu, em hiểu.
”
“Cậu! ” Ngụy Đông bị chọc tức trở tay không kịp, trong lúc nhất thời nghẹn cả nửa ngày mới ra một câu, “Cậu thì biết cái gì.
”
“Em không quấy rầy hai người nữa, em lập tức biến đây.
”
“! ”
“Anh yên tâm, em tuyệt đối sẽ không nói cho anh Mục Châu đâu, con người em có tiếng là giữ miệng kín như bưng.
”
Đầu trọc mới xăm hình trên lưng, thậm chí đến dán màng giữ tươi cũng không chờ nổi, vội vàng mặc quần áo, vụt một cái chui tọt vào trong màn mưa.
Ngụy Đông lấy lại tinh thần đuổi theo ra ngoài thì người đã biến mất không thấy bóng dáng.
Anh nhìn thế mưa nơi xa, giọt mưa rơi xuống mái hiên phát ra những tiếng lộp bộp, thật lâu sau, anh mới hừ lạnh một tiếng.
Miệng kín như bưng?
Ồ.
Có kẻ nào miệng kín như bưng mà được người ta đặt cho cái danh “Loa phường” không?
Ngoài tiệm mưa rền gió dữ, tiếng mưa điên cuồng khóa chặt thế giới ồn ào bên ngoài.
Trong tiệm không gian không lớn, nhưng lại yên lặng khác thường.
Ngụy Đông điều chỉnh xong nỗi lòng phiền muộn mới xoay người về trong tiệm, người phụ nữ đưa lưng về phía anh, yên lặng đứng lặng dưới quốc kỳ.
“Thím Trương sao lại bảo cô tới?” Anh thuận miệng hỏi.
Hạ Chi Nam chăm chú nhìn quốc kỳ tiếp tục ngẩn ngơ, thốt ra hai chữ, “Tiện đường.
”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cười không nói nữa.
Tới giờ này, anh quả thật đói bụng, nhanh nhẹn ăn xong mấy miếng cơm thím Trương gửi đến lại thu dọn thiết bị, chờ bận rộn xong quay lại nhìn, cô vẫn duy trì một tư thế không nhúc nhích.
Ngụy Đông tò mò là ma lực nào đã biến cô thành người gỗ, anh bước mấy bước đến phía sau cô, bỗng nhiên ghé tới gần, giọng nói thuần hậu quanh quẩn thổi qua bên tai.
“Nhìn gì vậy?”
“Quốc kỳ.
”
“Chưa thấy bao giờ à?”
“Ừm, chưa thấy quốc kỳ trong tiệm xăm bao giờ.
”
Người đàn ông ngẩng đầu, nhìn về phía kia lá cờ đỏ năm sau mới cứng, quá khứ khắc sâu phảng phất như còn rõ mồn một trước mắt, bất kể khi nào nhìn thấy, ngọn lửa nóng bỏng trong ngực lại hừng hực thiêu đốt.
“Quốc kỳ là tín ngưỡng, hình xăm là cuộc sống.
”
Giọng anh rất trầm, tựa như đang giải đáp nghi vấn cho cô, lại như đang lẩm bẩm một mình.
Hạ Chi Nam sửng sốt, từ từ xoay người, anh đứng ngay phía sau, thân hình cường tráng hệt như một bức tường, dưới sự chênh lệch chiều cao cộng thêm ánh đèn chói mắt trên trần nhà đều bị anh che hết.
Cô không thấy rõ mặt anh, chỉ có thể thấy chiếc áo sơ mi màu đen mỏng manh, cái cằm lập thể thâm thúy cùng đôi mắt đồng từ từ sáng lên.
Hạ Chi Nam đảo mắt nhìn qua hình dáng cơ bắp gồ lên trước ngực anh, trên thân thể người đàn ông thành thục luôn có cảm giác nặng nề do năm tháng để lại, tự dưng khiến người ta có xúc động muốn lột da người, tìm tòi đến tột cùng xem bên trong là gì.
Người phụ nữ thở hắt một hơi, khẽ chớp mắt, đột nhiên giơ tay sờ về phía ngực anh.
Ai ngờ nửa đường bị người ta bắt được, khống chế chặt chẽ.
Lòng bàn tay anh cực nóng, vết chai chỗ kẽ tay rất dày, xua tan cái lạnh thấm vào da thịt cô.
“Làm gì vậy?” Lồng ngực người đàn ông khẽ run, rõ ràng đang đè nén gì đó.
Hạ Chi Nam nghiêm túc nói: “Cởi áo.
”
“! ”