Hạ Chi Nam yên lặng chờ Ni Na phát tiết xong, đúng lúc nói sang chuyện khác, “Gần đây mẹ cậu còn giục cậu xem mắt không?”
“Đừng nói nữa, hai ngày trước bà ấy tới thăm tớ, bị cái mặt do năm tháng độc hại của tớ dọa cho chết khiếp, hung dữ mắng tớ một tiếng đồng hồ, truyền thụ cho tớ hai bộ bảo điển dưỡng da, lúc rời đi còn để lại một câu, không muốn tìm người yêu đúng không, vậy một mình cô độc chờ chết đi.
”
Hạ Chi Nam từng được chứng kiến sự lợi hại của quý bà nhà Ni Na, một người phụ nữ tinh xảo đến từng lọn tóc, không bị cái dáng vẻ nửa sống nửa chết kia của con gái dọa cho phát bệnh tim đã là may mắn lắm rồi.
“Mẹ cậu cũng chỉ lo lắng cho cậu thôi.
”
“Lý lẽ của bà ấy thì tớ hiểu, nhưng không ảnh hưởng đến việc nó ghim vào tim tớ.
”
Ni Na bóp bẹp cái lon bia trống không, đứng dậy đến tủ lạnh lấy rượu, ánh mắt vô tình nghía qua bộ đồ thể dục thuần trắng trên người cô, là loại kéo khóa có mũ, chỉ hơi khom lưng một cái sẽ lộ hết cảnh xuân mê người.
“Ôi chao, đổi phong cách rồi nha.
”
“Đâu có.
”
Người hàng năm viết tiểu thuyết có khả năng quan sát rất tinh tế tỉ mỉ, chỉ một ánh mắt đã nhìn ra manh mối.
“Nam Nam, có phải cậu còn chuyện gì giấu tớ không?”
“Sao lại nói vậy.
” Những lúc Hạ Chi Nam chột dạ sẽ không dám nhìn vào mắt người khác, “Tớ luôn thẳng thắn thành khẩn với cậu.
”
Ngoài chuyện ở chung với đàn ông, những chuyện khác đều trong như tờ giấy trắng nhúng nước.
“Thật sao?” Ni Na hoài nghi ghé sát mặt vào màn hình, “Cái vị đẹp trai nhưng lưu manh kia đâu, tớ vẫn chưa kịp hỏi! ”
“—— Cốc cốc.
”
Đúng lúc này thình lình truyền đến một trận tiếng gõ cửa.
“Ngủ chưa?”
Giọng nam trầm thuần hậu khàn khàn vang lên trong đêm khuy thanh tĩnh giống như một quả bom có thể oanh tạc mọi thứ.
Hạ Chi Nam hít sâu một hơi, hoảng loạn suýt đánh rơi di động.
“Đàn ông?” Ni Na khó nén kinh ngạc, lon bia vừa bật nắp trong tay sóng sánh vẩy đầy bọt xuống đất, “Tình huống gì đấy?”
“Tớ! ngày mai tớ gọi lại cho cậu nhé.
”
“Này, không cho cúp máy!”
Đáng tiếc Hạ Chi Nam dứt lời liền tắt máy ngay lập tức.
Bằng vào hiểu biết của cô đối với Ni Na, nếu hôm nay không tắt máy, đêm nay di động nhất định sẽ nổ.
Cánh cửa gỗ nặng nề hé ra một khe nhỏ.
Ánh đèn mờ tối bên ngoài hành lang men theo khe hẹp chiếu vào trong phòng, để lại một vệt sáng màu vàng ấm trên nền gạch men sứ xám màu.
Người đàn ông ra ngoài mấy ngày vừa về nhà, trên người mang theo cái lạnh của trời đêm, anh đã thay quần áo, từ sơ mi trắng lúc đi biến thành sơ mi đen thường thấy.
“Có việc gì sao?” Một tay cô chống cửa, mặt mày ra vẻ bình tĩnh.
Ngụy Đông nhìn thái độ hờ hững lạnh nhạt của cô, khẩn trương trước khi gõ cửa trong nháy mắt tan thành mây khói.
“Tôi mang đồ nướng BBQ về, một mình ăn không hết, muốn hỏi cô! ”
Anh thản nhiên trần thuật, sau trực tiếp bỏ qua câu hỏi, đưa ra tổng kết, “Thôi, coi như tôi chưa nói gì.
”
Nói xong câu khó hiểu này, Ngụy Đông xoay người muốn đi.
“Tôi! ”
Hạ Chi Nam sốt sắng, lời nói cũng buột miệng thốt ra.
“Ừ?” Người đàn ông quay đầu, nhìn đôi mắt lấp lánh kia, bàn tay thả lỏng hơi siết chặt.
“Ngẫu nhiên ăn chút, cũng không sao.
”
Cô đứng thẳng người, coi như không có việc gì mà khép cửa lại, sau đó đi qua người anh xuống dưới lầu.
Ngụy Đông nghiêng người, nhìn chằm chằm bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh, trên người cô là bộ đồ vận động màu trắng, dép lê cùng màu, mái tóc thẳng đen nhánh mượt như tơ lụa tản ra sau gáy, bước chân vội vàng, đi đường mang theo gió, đuôi tóc lay động tạo thành gợn sóng.
Ngụy Đông giơ tay sờ khóe môi, rũ mắt hừ hừ.
Không uổng công đêm hôm khuya khoắt anh vội vã trở về.
! ! !.
.