Nói đến nhóc mập kia, Ngụy Đông không khỏi nhớ tới cuộc điện thoại vào chạng vạng hôm qua.
Đồng Thời trộm di động của thím Trương, không nói hai lời gọi điện lên án, giữa những hàng chữ đều là bất mãn về thái độ lạnh nhạt của anh.
“Chú Đông, chú thật quá đáng với chị Hạ!”
“Bình thường chị ấy mua cho cháu một đống lớn món ngon, người gì đâu vừa đẹp vừa dịu hiền, bà nói chú không biết hưởng phúc, có cô gái xinh đẹp như vậy trong nhà lại không quan tâm, tính tình như hung thần ác sát, mỗi lần ra ngoài là mấy ngày không về nhà, mặc kệ chị Hạ sợ tối, không biết chứng mất ngủ có đỡ hơn chút nào không.
”
Nghe đến đây, Ngụy Đông vừa xuống xe cất chìa khóa, xua tay ra hiệu cho đám người tiến vào tiệm cơm trước.
“Mất ngủ?”
“Hôm qua cháu nghe lén bà với chị Hạ nói chuyện, chị Hạ nói chị ấy mất ngủ thời gian dài rồi, vừa ngủ liền gặp ác mộng, uống bao nhiêu thuốc cũng vô dụng.
”
Sắc mặt Ngụy Đông trầm xuống.
Nghĩ đến những ngày anh ở nhà, nửa đêm luôn có thể nghe thấy tiếng cô mở chốt cửa, song anh chưa từng nghĩ đến sẽ là bệnh này.
“Biết rồi.
”
“Vậy bao giờ chú về?”
“Chờ chú bận xong sẽ về! ”
Nhóc mập lòng nóng như lửa đốt cắt ngang, “Chú đừng bận bên ngoài nữa, bà nói những người phụ nữ bên ngoài đó không đẹp bằng 1/10 của chị Hạ, nếu chú còn không nắm chặt, quãng đời còn lại xứng đáng độc thân.
”
Ngụy Đông nghe cậu nói chuyện như ông cụ non, bên cạnh mơ hồ còn có tiếng phụ nữ nhắc nhỏ, khó trách lại tự tin như vậy.
“Cháu nói với thím Trương, đêm nay chú sẽ về.
”
“Được ạ.
”
Trương Đồng Thời không ý thức được mình đã chui vào bẫy của anh, tay nhỏ xoa tới xoa lui chờ mong hỏi: “Chú, chu có thể tiện đường mua cho cháu con gà nướng ở trấn bên được không?”
Không đợi Ngụy Đông lên tiếng, thím Trương trốn trong góc tối bên kia đã dẫn đầu nổi bão, tiến lên quát, “Ăn ăn ăn, cháu chỉ biết có ăn, béo lăn quay rồi! ”
Người đàn ông cười lắc đầu, cúp điện thoại.
Anh xoay người trở lại trên xe, qua giao lộ phía trước mới cho gọi điện thoại cho Mục Châu.
“Anh Đông.
”
“Chuyện còn lại giao cho cậu, tôi về trước đây.
”
“Vội thế?”
“Ừm.
”
Anh liếm khóe môi, “Về nhà, làm thuốc ngủ.
”
-----
Hôm nay là thứ bảy, Đồng Thời đáng thương còn chưa ngủ đẫy đã bị thím Trương tóm cổ lôi dậy quét tiểu viện.
Cậu ỉu xìu cầm chổi vẽ bùa trên đất, mơ hồ nghe thấy tiếng động cơ quen thuộc, thăm dò nhìn ra bên ngoài viện, quả nhiên là chiếc Pickup tàn tạ kia, nhóc mập vừa định tiến lên chào hỏi thì nhìn thấy người phụ nữ trên ghế phụ.
Hai mắt cậu trợn trừng, kinh ngạc không nói nên lời, sau khi lấy lại tinh thần lập tức ném chổi, một đường chạy như điên đến phòng bếp nói cho thím Trương tin tức sốt dẻo này.
Hạ Chi Nam trở về phòng tắm xong, thay bộ sườn xám hồng nhạt kiểu mới, làn váy sa mỏng tăng thêm vài phần thanh thuần tươi mới, hôm nay cô không muốn búi tóc, làm khô tóc xong liền vén ra sau tai, khuyên tai trân châu được khảm trên vành tai lóe sáng.
Một tiếng trước.
Bọn họ vừa xuống xe đã bị Đồng Thời phá hỏng, gà nướng bị cướp, nhân tiện kéo luôn người đàn ông đi bóc lột sức lao động.
Hạ Chi Nam sang nhà thím Trương, thím Trương đang bận rộn trong phòng bếp cười tủm tỉm chạy tới, bình thường thấy cô mặc sườn xám truyền thống nhiều, ngẫu nhiên đổi phong cách làm người xem có cảm giác mới mẻ, không khỏi khen ngợi vài tiếng.
“Để cháu làm cho.
”
“Không cần, cháu đến phòng khách ngồi.
” Thím Trương đẩy cô ra ngoài nghỉ ngơi, “Những việc nặng này đã có người làm.
”
Hạ Chi Nam bèn ngồi yên trong phòng khách nửa ngày, quét mắt nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng người đàn ông đâu, đúng lúc thấy Đồng Thời chạy như bay từ lầu hai xuống, cô đứng dậy hỏi.
“Chú Đông của em đâu?”
“Chú ấy ở phòng chứa đồ tầng hai ạ.
”
Tầng hai có mấy gian phòng, cô xem xét từng gian gian, mơ hồ nghe thấy căn tận cùng bên trong truyền đến động tĩnh.
Trong phòng không bật đèn, cửa sổ đóng chặt, tối om như mực.
Cô đẩy cửa, tiến vào trong hai bước, giơ tay sờ soạng nửa ngày cũng không sờ tới chốt mở, đột nhiên có người túm chặt tay Hạ Chi Nam, khiến cô lảo đảo hai bước, sau lưng dựa vào vách tường cứng như đá.
“Cạch” một tiếng.
Đèn mở, cửa đóng lại.
! ! ! ! !