Hạ Chi Nam run rẩy, hơi thở nhiễu loạn, cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông nào đó để trần nửa người trên, da thịt phủ một tầng mồ hôi mỏng.
Giọng anh rất thô, tiếng thở dốc nặng nề, “Tìm tôi à?”
Phòng chứa đồ nho nhỏ, chất đầy những thùng giấy lớn bé, trong không gian chật chội, mùi thuốc xen lẫn mùi mồ hôi không khó ngửi tỏa ra từ trên người anh ùa vào thế giới cảm quan của cô.
“Anh đóng cửa làm gì?” Câu chất vấn nhưng giọng điệu cực mềm, như đang làm nũng.
Ngụy Đông cười khẽ, vươn tay là có thể sờ đến then cửa, anh hếch cái cằm đọng nước, “Muốn mở à?”
“Không.
”
Chất vấn trước đó là giả, câu trả lời hiện tại là thuận theo tâm ý.
Bóng đèn dây tóc trên đầu phát ra ánh sáng mờ tối, thân thể cường tráng lại đứng ngược sáng, cô không thấy rõ mặt anh, làn da ngăm đen nhỏ bọt nước tong tong, vài hạt thong thả trượt theo đường viền cơ bắp, cuối cùng biến mất trong thắt lưng quần.
Cô khẽ cắn môi dưới, “Anh chảy rất nhiều mồ hôi.
”
“Ừ.
”
Khoảng cách quá gần, Ngụy Đông thất thần nhìn chằm chằm cánh môi bị răng bạc cắn ra dấu đỏ, cổ họng khô khốc, “Hôm nay không giúp tôi lau sao?”
Gương mặt Hạ Chi Nam đỏ rực, đầu óc tự động hồi tưởng lại đêm đó, cô chỉ có thể ngụy trang, làm một nữ lưu manh.
“Không.
”
“Vì sao?” Anh không có ý tốt truy hỏi.
Toàn thân cô cứng đờ không thể động đậy, vội vã quay đầu, hơi thở hổn hển, “Anh tiếp tục làm việc đi, tôi ra ngoài.
”
Ngụy Đông vốn chỉ muốn trêu cô một chút, lần trước bị cô đùa giỡn, thầm nghĩ thế nào cũng phải trả thù một phen, hôm nay cô còn mặc như đóa hoa trắng thanh thuần, dáng vẻ xấu hổ thành công khơi dậy một mặt ác liệt của anh.
Thế là, Hạ Chi Nam lùi, anh tiến, từng bước ép sát.
“Ngụy Đông.
”
Đến đây cô mới biết sợ, không còn đường để lui nữa, sau lưng đụng phải thùng giấy.
Người đàn ông đứng thẳng người, dùng cặp mắt đồng đen tràn ngập ánh lửa nhìn cô thật lâu.
Cuối cùng anh giơ tay, che đi đôi mắt long lanh.
Tầm nhìn bị che đậy, cần cổ mẫn cảm đột nhiên nóng lên, xúc cảm ướt át truyền tới, chòm râu ở cằm cọ vào da thịt ngưa ngứa, kích thích da gà da vịt rụng đầy đất, Hạ Chi Nam rụt cổ trốn sang bên.
“Trả lại cho em.
”
Bên tai là tiếng cười trầm thấp.
Mặt cô hồng thấu, thùy tai nóng ran.
Anh nói “trả”, là chỉ nụ hôn trên đỉnh núi hôm nọ.
Trong không khí quẩn quanh sự ái muội cùng hơi nóng bức người, Ngụy Đông lùi ra sau nửa bước, Hạ Chi Nam những tưởng như vậy là kết thúc, ai ngờ lưu manh bỗng nhiên khom lưng ghé sát đến bên tai cô.
“Đây là lãi.
”
Nụ hôn trải dọc từ chiếc khuyên tai tròn trịa đến cần cổ rồi xương quai xanh, da thịt bóng loáng bị ánh lửa thiêu đốt, khô nóng tản ra bốn phía.
Ngụy Đông chậm rãi rút tay về, để cô nhìn thấy ánh sáng, nhưng không cho cô cơ hội chạy trốn, hai tay chống hai bên sườn, giam người vào trong ngực.
“Tôi chỉ nói một lần.
”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, giọng nói đè thấp đến cực điểm, “Còn dám quyến rũ, ông đây sẽ ăn em.
”
----------
Một ngày tổng vệ sinh kết thúc.
Bữa tối là Ngụy Đông làm bếp trưởng, rau xanh xào mướt mắt, thịt kho tàu tỏa hương mười dặm, nhóc mập Đồng Thời ăn ba bốn bát cơm, thím Trương vừa cằn nhằn vừa gắp cho cậu miếng thịt béo ngậy.
Chờ hai người quay về tiểu viện, trời đã tối hẳn.
Từ tối hôm qua đến giờ, gộp cả mấy ngày ra ngoài, Ngụy Đông đã rất lâu không chợp mắt.
Hôm nay lại bị kéo đi làm cu li cả ngày, mệt bở hơi tai, sau khi vào nhà anh trực tiếp lên tầng hai tắm gội, trước khi đi ngủ còn chạy tới phòng cô gõ cửa, ngáp ngắn ngáp dài.
“Tôi ngủ đây.
”
Cô không lên tiếng, cách cánh cửa gỗ dày nặng mím môi cười trộm.
! ! ! ! !