Ni Na thấy cô bạn thân tính tình cẩn thận chặt chẽ lại trở nên tiêu sái như thế, cười dí dỏm nói: “Cô Hạ trở nên phóng khoáng như vậy từ khi nào thế?”
Hạ Chi Nam cười duyên, “Nam sắc mê người.
”
“Xùy, nữ sắc lang.
”
Hạ Chi Nam khép cửa sổ, trở lại trên giường, cả người cuộn tròn dựa vào đầu giường.
“Tối hôm qua tớ ngủ rồi, trong mộng không có quái vật, cậu nói xem, có phải là dấu hiệu tốt không?”
“Cậu vẫn luôn bình thường, Nam Nam.
”
“Người bình thường sẽ không tự mình hại mình.
”
Cô rũ mắt cười khổ, chậm rãi kéo ống tay áo, trên cánh tay mảnh khảnh trắng nõn đan xen mấy vết sẹo hồng.
“Nếu, anh ấy không chấp nhận được bệnh của tớ! ”
“Không có nếu như.
”
Đầu bên kia cắt ngang lời cô nói, thật sự không muốn thấy cô lún sâu vào vũng bùn.
“Nam Nam, cậu nhớ kỹ, dù có xảy ra chuyện gì, tớ vĩnh viễn là hậu thuẫn cho cậu, chỉ cần một cuộc điện thoại, tớ sẽ chạy đến bên cậu.
”
Hốc mắt cô ươn ướt, người phụ nữ này luôn dễ dàng đánh vào điểm rơi nước mắt của cô.
“Tác giả đại đại, tớ muốn thổ lộ với cậu.
”
“Không cần.
”
Ni Na quyết đoán từ chối, “Bà cô tôi thích đàn ông, không come out.
”
------
Rạng sáng 1 giờ, người đàn ông đang ngủ say bị một trận tiếng gõ cửa đánh thức.
Hai mí mắt anh đánh nhau, gian nan bò dậy, chậm rì rì đến trước cửa, thiếu ngủ nghiêm trọng dẫn đến sắc mặt cũng không khá hơn là bao.
Ngoài phòng người phụ nữ mặc áo ngủ thuần trắng, trong ngực ôm gối đầu, cặp mắt hạnh dập dềnh sóng nước lẳng lặng nhìn anh.
“Sao vậy?”
“Tôi không ngủ được.
”
Giọng điệu đúng lý hợp tình này tự dưng khiến anh sinh ra trách nhiệm phải dỗ cô đi ngủ.
“Cho nên?”
Lúc cô mặc sườn xám khí chất dịu dàng thanh nhã, nhưng lén mặc cái khác sẽ rất giống cô em nhà bên, mềm mại khiến người có kiến thức rộng rãi như Ni Na cũng hô to không chịu nổi.
“Tôi còn muốn xác định một chuyện.
”
“Chuyện gì?”
“Tiền đề để tôi ngủ được, có phải là vì bên cạnh có anh hay không.
”
Ngụy Đông nghe xong bật cười, cáu kỉnh lúc mới rời giường tan thành mây khói, cửa phòng rộng mở, anh giống như đêm đầu tiên, dựa lưng vào cánh cửa, mày rậm ngả ngớn, lưu manh muốn mạng.
“Về ngủ hay là tiến vào?”
Người phụ nữ thẳng sống lưng, nghênh ngang bước qua anh.
“Tiến vào ngủ.
”
Người đàn ông đóng cửa, xoay người, thấy cô đã đến mép giường, cởi dép cotton leo lên, đặt gối của mình xuống, điều chỉnh tư thế thoải mái.
Trong phòng rất sạch sẽ, dụng cụ đơn giản được bày biện gọn gàng.
Giường là giường đôi, hai người bình thường ngủ vừa đủ, nhưng nhiều thêm một thân hình có thể so với quái vật khổng lồ, dù anh đã cố kìm chế nằm nghiêng, vẫn ép cô đến mép giường.
Cuối mùa thu chăn không dày, nhưng người đàn ông trời sinh thể nóng, thoáng tới gần, hơi nóng tỏa ra như cái lò nướng khiến cô toát mồ hôi mỏng.
Ngụy Đông không nói lời nào, tiếng hít thở đều đều, cô kiên nhẫn đợi nửa ngày, không nhịn được chọt sống lưng anh.
“Anh ngủ rồi à?”
“Chưa.
”
“Thật ra! tôi còn một vấn đề, đêm nay cần thiết phải hỏi rõ.
”
Ngụy Đông vừa mệt vừa buồn ngủ, trong chăn nhiều thêm một người phụ nữ khiến anh bốc hỏa, vốn đã nhịn đến khó chịu, cô còn không chịu buông tha anh, hơn nửa đêm còn kéo anh đòi giải thích thắc mắc.
Dưới đáy lòng anh thở dài, thật sự bị cô đánh bại.
Chiếc giường cũ phát ra những tiếng “kẽo kẹt”, anh gian nan xoay người.
Ngoài phòng ánh trăng trong trẻo, xuyên qua cửa sổ, chiếu vào mặt đất như mộng như ảo, hai mắt người phụ nữ sang tỏ long lanh, làm người ta có xúc động muốn bắt nạt, muốn nhìn cô chảy nước mắt nhỏ giọng nức nở.
“Em hỏi đi.
”
Ngụy Đông chuyển tầm mắt, tận lực để suy nghĩ của mình được thuần khiết chút.
Chỉ thấy Hạ Chi Nam xụ mặt, nghiêm túc hỏi: “Ngày đó anh rời đi mặc sơ mi trắng, lúc trở về vì sao lại là màu đen? Anh thay ở đâu? Vì sao phải thay?”
Từng vấn đề sắc bén chất vấn trực tiếp khiến anh sửng sốt, nửa ngày sau mới nhả ra mấy chữ.
“Đây là một vấn đề?”
“Gộp chung lại thành một vấn đề.
”
Ngụy Đông ngồi dậy, ánh trăng chiếu lên nửa người trên ngăm đen trần trụi, anh nghiêng đầu nhìn về phía cô, đầy ẩn ý nói: “Em biết vấn đề này bình thường nên do ai hỏi không?”
“Ai?”
“Bà xã.
”
“Ồ.
” Hạ Chi Nam mặt không đổi sắc, hỏi ngược lại: “Cho nên tôi không thể hỏi sao?”
“! ”
Anh hoàn toàn không sờ được mạch não của người này.
! ! !.
.