Ông Chủ, Tới Một Bàn Cá Kho Tàu Nè

Vì ngày khai giảng chính thức đang tới gần, mật độ người trong trường học dần dần tăng cao, Dư Thần ôm máy tính phiên dịch, mặc cho khoảng thời gian trước ngày khai giảng cứ thể lẳng lặng trôi qua. May mà cậu còn có thể thỉnh thoảng lên xoát trang võng phối giải trí thả lỏng một chút, hay ngẫu nhiên cũng sẽ bị mấy bạn học ở phòng cách vách kéo ra ngoài chơi bóng hoặc trượt băng. Dù sao thì mấy ngay này cũng coi như phong phú.

Vậy nên khi mà tiêng QQ vang lên, Dư Thần vừa khéo lại đang định nghỉ ngơi nhàn hạ một chút. Mở cái loa nhỏ đang nháy liên hồi, cư nhiên là Xì Dầu quân xin kết bạn. Rất tốt, ít ra không có đổi một cái ID khác nữa.

Xì Dầu: Cá?

Cá Chiến Đấu: Ừa, chào thần ngủ.

Xì Dầu: “A Tì Địa Ngục” đọc sai rồi.

Cá Chiến Đấu: *sờ ót* A? Là cái âm thô kia sao? Tôi đi tra xem. A, quả nhiên sai rồi, sai rồi, ngại quá, tôi lập tức thu lại lần nữa.

Xì Dầu: Ừa.

Dư Thần hơi xấu hổ, kỳ thật bình thường chính mình thu âm thô không chính xác sẽ đi kiểm tra lại rồi lại thu tiếp, đáng tiếc bản thân lần này có chút không tốt, cư nhiên lại phạm phải loại sai lầm này, thật sự là đáng hổ thẹn. Vội vàng đem câu kịch kia thu lại một lần, nhanh chóng phóng đến gửi qua bên kia, tuy rằng trong lòng Dư Thần có điểm nghi hoặc, vì cái gì âm thô của cậu lại ở chỗ thần ngủ nha? Chẳng lẽ bây giờ lại không phải là chuẩn bị hoặc đạo diễn làm âm thô sao?

Xì Dầu: Tốt lắm.

Cá Chiến Đấu: Tôi mù chữ *khóc lớn*

Xì Dầu: Tôi đã quen rồi.


Cá Chiến Đấu:  = 口 = Thần ngủ, anh cười nhạo tôi!

Xì Dầu: Không có, tôi nhớ rõ cậu lần trước viết sai trên weibo, cũng là tôi sửa cho nha.

Cá Chiến Đấu: Đúng vậy, thần ngủ đại nhân, ngài thật toàn năng = 口 =

Xì Dầu: Cậu là nói về ăn uống với ngủ nghỉ sao.

Cá Chiến Đấu: = 口 = Thần ngủ, tôi rõ ràng là đang sùng bái anh!

Xì Dầu: Tôi chỉ là đùa giỡn cậu thôi.

Dư Thần tức mình, rõ ràng thần ngủ trừ bỏ một bộ dạng thanh cao, ngủ say tới bất tỉnh nhân sự, sao lại cũng có thể nhàn hạ thoải mái đi trêu ghẹo người khác a. Vừa nghĩ đến đây, cậu chợt nhớ đến chính sự, mở ra văn bản đang dịch dở, kéo đến trang đầu sách, đem cái câu ngữ phảp cổ quái lạ lùng kia cpy paste vào khung chat.

Cá Chiến Đấu: Thần ngủ, cầu giúp đỡ! Câu này xem không hiểu.

Dư Thần chỉ vừa mới nhấn gửi câu này, phía bên kia gần như đồng thời gửi câu đã dịch ra sang. Tốc độ nhanh đến mức tạo cho Dư Thần cảm giác như đối phương không dịch được mà gửi nguyên trở lại. Cẩn thận đọc lại bản dịch của người kia, nhất thời khiến cậu thấy như vừa được khai sáng, rất nhiều thời điểm nghĩ rằng bản thân có làm thế nào cũng không thể dịch cho đúng câu kia, vừa mới thấy đáp án tiêu chuẩn của người khác đưa cho, nhất thời cảm thấy được “Ai da, nguyên lai là dịch như vậy”. Cho nên Dư Thần không khỏi nảy sinh ti tí tự ti, Thần ngủ quả nhiên không cô phụ danh xưng.

Xì Dầu: Kẹo nói cậu làm phiên dịch kiếm tiền?

Cá Chiến Đấu: Đúng vậy, hoc trò nghèo phải nuôi sống chính mình a.


Xì Dầu: Ừa, có vấn đề có thể tìm tôi, nhớ rõ phải mời khách ăn cơm a.

Cá Chiến Đấu: Mời khách? Tôi ở Tô Châu a, tôi nhớ rõ Tô Châu đảng không có Thần ngủ anh a = 口 =

Xì Dầu: Tôi chi thuận miệng nói thế thôi.

Cá Chiến Đấu: ………. Lại là …… đùa giỡn người ta sao……

Xì Dầu: Ừa, không còn sớm nữa, tôi đi ngủ đây.

Dư Thần trừng lớn mắt nhìn cái avar kia dần dần chuyển đen. Hiện tại ……., mới là tam giờ bốn mươi hai phút tối theo giờ Bắc Kinh. Người này qua hẳn bên kia Thái Bình Dương rồi à? Nga, không đúng, thần ngủ thì chỉ cần đến tối là đã có thể kéo múi giờ sớm lên mấy tiếng so với bình thường nha.

Đột nhiên di động rung lên mấy cái, Dư Thần quờ tay vơ lấy, cư nhiên là tin nhắn của thần ngủ. Sẽ không phải là nhắn tin chúc ngủ ngon đi, giờ này mà nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon cũng coi như quỷ dị, bất quá người này cũng không thân quen với mình đến nỗi gửi tin nhắn chúc ngủ ngon đi?

Quả nhiên không phải là tin nhắn ngủ ngon, nhưng mà nội dung tin nhắn ngược lại càng thêm vô cùng thân thiết : Sáng mai tám giờ gọi điện thoại cho tôi, đến khi đánh thức tôi mới thôi.

Dư Thần không khỏi lo lắng có phải thần ngủ phát hiện tính khả thi của việc được mời cơm ở nơi đất khách không lớn lắm nên chuyển yêu cầu trả ơn thành biến người ta làm đồng hồ báo thức không? Mà không phải di động đều có chức năng báo thức sao? Quái nhân.

Cứ tích lại một bụng tò mò, ngày hôm sau, Dư Thần vẫn là dậy sớm rời giường, đếm từng phút từng giây cho đến tám giờ đúng mới nhấn nút gọi cho bên kia. Đợi tổng đải lặp đi lặp lại ba lần câu “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không có người người tiếp máy”, người kia rốt cuộc cũng nhấc điện thoại: “Dậy rồi, dậy rồi.” Dư Thần mới loáng thoáng nghe được bốn chữ này liền “xoạch “ một tiếng, cuộc gọi đã kết thúc.(* Đoạn này là do Dư Thần gọi điện nhiều quá mà không ai nhấc máy, nên khi Khương Hữu mãi mới nhấc máy mà lại chỉ nói ‘Dậy rồi’ khá là bất lịch sự, khiến Thần Thần tức giận cúp máy =))) tội nghiệp anh)


Kỳ thật lần này Dư Thần đã xử oan thần ngủ. Khương Hữu lúc nãy không phải là không hiểu lễ phép, cũng không phải mơ ngủ mông lung trực tiếp ngắt điện thoại mà là anh nghĩ cú điện thoại kêu anh rời giường này là do bạn bè gọi. Thậm chí vị Khương Hữu nào đó đi cả ngày, về đến thang máy nhà mình mới vô tình ấn vào nhật ký cuộc gọi, phát hiện một chuỗi cuộc gọi mà anh cũng không ý thức được là mình đã tiếp khi mơ màng đến từ “Cá nhỏ”.

Mở rõ thông tin cuộc gọi, Khương Hữu mới phát hiện nguyên lai cuộc gọi đồng hồ báo thức mỗi sáng kia không phải do người anh nghĩ đến mà lại chính là đứa nhóc khác thành thị kia gọi đường dài. Sau tên Ô Long, Thần ngủ nhập “Cá nhỏ” vào danh bạ điện thoại, sau khi X tên bạn họ Tiêu đáng chết không chết mở đầu danh sách kia(1) lại chạy theo đuôi một vị khác, thần ngủ lại tiếp tục tỉ mỉ tìm một người siêng năng khác lưu thành X dẫn đầu list, đảm đương nhiệm vụ đồng hồ báo thức.

Mà trên thực tế, lúc Khương Hữu phát hiện  ra sự thật muộn màng kia, Dư Thần đã đam nhiệm vị trí đồng hồ báo thức được hơn một tháng.  Thế nên đám bạn học thật lâu chưa bị anh quấy rầy kia cứ đinh ninh cái tên Khương Hữu trời sinh lười biếng khiến nhân thần phẫn nộ kia cuối cùng cũng có tiến bộ(1) , đã thoát ly được cái số khổ làm đồng hồ báo thức cho anh, trở về với thời kỳ đồng hồ báo thức bằng máy móc. Bạn bè thậm chí bởi vậy mà tâm tình tốt lạ thường, phòng chừng do sáng sớm không cần dậy sớm gọi điện đánh thức người kia rời giường, hơn nữa không cần liên tục hương thụ đãi ngộ bị đối phương trực tiếp ngắt điện thoại, tâm tình ai cũng không thể không tốt nha.

Ngày đó Dư Thần đương nhiên không biết được điều này, mà thật ra từ khi làm đồng hồ báo thức chuyên dụng của thần ngủ, lúc cậu ngẫu nhiên tìm đến cửa thỉnh giáo việc phiên dịch, lại có thể thẳng lưng hơn mà hỏi không ít. Lướt qua một tháng, Dư Thần cơ hồ đã nắm rõ lịch làm việc và nghỉ ngơi của thần ngủ : Không đúng giờ tiếp nhận công tác, ngày không phải đi làm về cơ bản đều là tám giờ rời giường, ngủ trưa một tiếng, tối tám giờ đến chin giờ sẽ lăn vào ổ chăn.

Dư Thần nhìn mình trong nháy mắt gửi đi hai chữ ngủ ngon mà vẫn không kịp tốc độ avar QQ của người kia chuyển đen. Chưa từng có thói quen nhắn tin chúc ngủ ngon, vậy mà gửi hai chữ ngủ ngon vào khung chat lại trở thành một sương tình nguyện ân cần thăm hỏi, Dư Thần nhìn cái đầu chim cánh cụt đen tuyền bên kia, bản thân chìm vào đăm chiêu: Lần trước cô nàng Candy nói kỳ thật cũng có đạo lý, người như thần ngủ, lúc yêu đương khẳng định sẽ khiến người ta cảm thấy ….. tĩnh mịch đi.

Candy: Cá sama, có bản âm sơ qua rồi, muốn nghe hay không a 0_0

Cá Chiến Đấu: Tốc độ nhanh thật ~

Candy: Hãn a hãn a, chỉ cần thần ngủ không kéo âm a không kéo âm, tiến độ tuyệt đối là ào ào a, khó được hán tích cực như lần này, nhất định phải tranh thu rèn sắt khi còn nóng a!

Cá Chiến Đấu: *Trừng mắt* Tích cực?

Candy: Đúng vậy, ngày đó Cá sama vừa mới giao âm thô, hắn đã lập tức thu luôn, đêm đó liền giao âm thô, chị đây cùng hắn hợp tác nhiều như vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy hắn có loại tốc độ này a *chấm nước mắt*

Cá Chiến Đấu: Ha ha, có cần khoa trương vậy không

Candy: Có a, hắn vừa mới đi ngủ rồi, giờ mấy giờ rồi a!! Mới chín giờ mười a!! Hắn còn nói đây là vì chờ nghe bản demo mà tiết kiệm bớt thời gian ngủ!!


Cá Chiến Đấu: Ừa, hắn bình thường hình như cũng không thức quá chin giờ 0 0

Candy: Cá sama, anh cũng phát hiện ra sao, *lệ rơi đầy mặt*, cho nên nói, hắn có thể không bị bóp chết sao.

Cá Chiến Đấu: Bóp?

Candy: Đại vương kéo âm a!

Cá Chiến Đấu: Hình như, có nghe nói qua

Candy: Bấm đầu ngón tay tính cho hắn, trừ bỏ ăn cơm, công tác và ngủ, cũng không kéo được hơn hai giờ trả nợ âm a, có thể không kéo âm sao.

Cá Chiến Đấu: Hãn, thế thì tiếp làm gì a

Candy: Ai biết a, có thể lúc tiếp thấy vở này không tồi, hoặc là bị staff đeo bám làm phiền, mà người này khẳng định là lười cự tuyệt rồi.

Cá Chiến Đấu: …… Có đạo lý.

Hoàn chương 6.

——————————

(1) Khi muốn lưu tên người ta ở đầu danh bạ điện thoại, người TQ thường lưu là X_[Tên người]. Như thế sẽ đảm bảo tên người đó luôn ở đầu danh bạ vì tên người là bằng chữ Hán, luôn đứng sau chữ latinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận