Editor: Vũ
Chương 122: Hiên Viên Long chết
Công việc của Sa La cần nói rất nhiều, thật ra thứ nhất giúp đám người làm sắp xếp việc ăn uống cùng các việc vặt trong nhà, nhiệm vụ thứ hai là làm tốt công tác bảo vệ.
Mọi ngõ ngách trong biệt thự đều được lắp camera, chỉ cần có người bước vào thì sẽ bị phát hiện ngay.
Sa La đang đứng ở hoa viên tưới táp ấy cây bạch ngọc lan. Cơm trưa đã phân phó chuẩn bị tốt, chỉ cần Trầm Phi Yên tỉnh dậy là có thể ăn ngay.
Một bóng đen lặng lẽ đến gần, bàn tay vươn ra bất chợt kiềm chế cả người Sa La.
Sa La nhanh chóng phản ứng, cô nghĩ thầm đây là kẻ trộm nên nhẹ nhàng lách người rút từ bên hông ra một con dao găm cùng lúc một giọng nam cất lên: "Lâu rồi không gặp em, thật là có chút nhớ làn da mịn màng này quá đi."
Quay đầu lại nhìn thì thấy Hiên Viên Long đang cười dâm tà, nhất là cái động tác đưa lưỡi ra liếm môi, nhìn thật muốn ột tát vào mồm.
"Đột nhập biệt thự, chỉ có một đường chết!", Sa La lạnh lùng nói, lập tức nhấc chân định ép Hiên Viên Long.
Thế nhưng hắn lại rất quen thuộc mọi động tác, nhanh chóng né người ra không xa nói: "Nếu muốn đấu với tôi, vậy chờ thêm mười năm nữa đi. Cô nên biết, những gì cô học được đều do tôi dạy cô."
Sa La cắn môi không nói lời nào, người đàn ông này đã từng là chủ nhân của cô, võ học trên người cô đều do người này dạy. Ngay cả thân thể của cô cũng là do người này phá. Cô không phủ nhận trước đây thật có thích hắn, nhưng bây giờ hắn khiến cô không còn cảm thấy quen thuộc nữa, trong tim chỉ là cơn đau âm ỉ không tên.
Thời cơ đến, Hiên Viên Long tranh thủ Sa La lơ là nhanh chóng tiến lại, đấu với cô chỉ có cận chiến là nhanh thắng nhất. Hai người đánh qua đánh lại một hồi nhưng về sau Hiên Viên Long do sức vóc có phần hơn nên dần chiếm ưu thế. Hắn thừa dịp nhận trọn một quả đấm của Sa La nhanh chóng để lộ ra sơ hở của mình.
Sa La hơi ngẩn ra, cuối cùng rút lại bàn tay đang lao đi. Cô không muốn làm hại hắn, nghĩ ra thật đáng buồn, nhưng dù sao cô cũng ở bên cạnh hắn mười mấy năm.
Khóe môi Hiên Viên Long nhếch lên, đắc ý cười. Hắn thắng chắc rồi. Trong nháy mắt Sa La thu tay về, Hiên Viên Long giơ tay đánh ngã cô xuống đất, lấy người hắn đè lên.
Cả người bị Hiên Viên Long ép chặt, Sa La không thể nhúc nhích, chỉ có thể để mặc cho hắn xử trí.
"Đê tiện, mau buông ra!" Lạnh lùng nhìn Hiên Viên Long, Sa La ra sức giãy dụa.
Vẻ bỡn cợt hiện ra rõ rệt, Hiên Viên Long hung hăng hôn môi Sa La.
"A... Hèn hạ, dám cắm cả tôi." Môi bị cắn chảy máu, Hiên Viên Long phẫn nộ cho Sa La một cái bạt tai "Rõ ràng là có ý mà còn bày đặt thanh cao. Nhớ năm đó, cô nằm dưới thân tôi, thân thể xinh đẹp ngoan ngoãn. Ngẫm lại là tôi mang lại vui thú cho cô, vậy mà giờ cô dám cắn tôi. Lát nữa để xem tôi ra vào thân thể cô thế nào, tốt nhất cô nên trở lại vị trí cũ của mình trong quá khứ đi."
Bàn tay không chút kiêng kị xé rách quần áo trên người Sa La, Hiên Viên Long lập tức cởi quần để vật kia hướng về Sa La.
"Cô sẽ nhanh chóng đạt tới khoái cảm, rồi sau đó ở dưới thân tôi mà rên rỉ cầu xin." Hiên Viên Long không biết ngượng nói, hôn lên ngực Sa La, từ từ di chuyển xuống.
Đôi mắt tỉnh táo của Sa La nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Long, cô đang chờ cơ hội. Hiên Viên Long đã đi tới nơi này tuyệt đối không phải vì muốn làm nhục cô, nhất định còn có ý đồ khác. Đây mới là chuyện cô lo lắng.
Thân thể cô đã bị Hiên Viên Long đụng vào rồi, cũng đâu phải lần một lần hai.
Sa La nhắm mắt lại, cam chịu vật kia xuyên qua người mình. Chỉ là trong lúc đó, một âm thanh vang lên.
"Mau thả cô ấy ra, bằng không tôi sẽ nổ súng!" Trầm Phi Yên run tay cầm súng, cô đứng ở phía xa tránh để Hiên Viên Long cướp được súng sẽ bất lợi. Lần trước hắn cũng hướng súng về phía cô làm cô sợ hãi vô cùng, cảm giác đó không thể nào quên.
Lúc đầu cô cho rằng mình chỉ nhìn nhầm, thế nhưng khi đứng lại xem thì thấy cảnh Hiên Viên Long đang khống chế Sa La, cô biết được rằng người đàn ông này đã quay trở lại. Không suy nghĩ thêm nhiều, cô mau chân chạy về phòng, mở ngăn kéo lấy ra khẩu súng. Cây súng này là của Hiên Viên Hoàng dấu ở ngăn kéo cuối cùng, cô là vô ý mà tìm được nó.
Chưa bao giờ sử dụng súng, hai tay Trầm Phi Yên run rẩy không biết nên làm thế nào cho phải. Cô cần Hiên Viên Hoàng, nhưng giờ hắn lại không có ở đây.
Đôi mắt HIên Viên Long híp lại, miệng nở nụ cười giễu cợt, thích thú vô cùng: "Ha ha, cô đòi nổ súng. Loại như cô thì đây là lần đầu cầm súng hả? Ha ha... Có cần tôi dạy cho không, hay tôi đứng yên làm bia cho cô?"
"Phu nhân, mau đi đi, đừng lo cho tôi, nhanh rời đi!" Sa La vô cùng chật vật, cả người đều bị Hiên Viên Long áp chế nhưng lại gấp rút muốn bảo người khác trốn đi.
Tay Trầm Phi yên mặc dù run run nhưng cô làm sao có thể để Sa La bị người khác làm nhục được, ánh mắt cô dần trở nên kiên định 'Không đi, người này chính là cầm thú, tôi sẽ không bỏ cô!"
"Ha ha, cô thật biết nhìn lòng người, lần trước chưa để cô hưởng thụ một chút, lần này cô lại tự dâng mình lên. Như vậy cũng tốt, để cô chết trước không bằng chơi cô một lần, được tôi phục vụ bảo đảm tốt hơn Hiên Viên Hoàng." Hiên Viên Long cười đểu cáng, vẻ phóng túng bừa bãi hiện hết lên mặt.
“Rắc!” một tiếng, Sa La cắn môi không kêu lên tiếng, chân của cô đã bị Hiên Viên Long đạp gãy.
"Không nghĩ được tôi lại dạy cô tốt như vậy, gãy chân đau như thế mà vẫn không kêu lên tiếng nào." Hiên Viên Long hài hước cười, trên mặt không hề có điểm thương tâm.
Nhìn Sa La hiện tại giống như một con búp bê rách nát làm Trầm Phi Yên đau xót không thôi.
"Sa La..."
"Nói gì cũng vô ích, các người cũng chuẩn bị chờ chết hết đi. Vì Hiên Viên gia mà trở thành một con rối, sống cuộc sống không có tình người, thật đáng buồn thay." Hiên Viên Long cảm khái nói, biểu cảm trên mặt cũng bày ra cho thật phù hợp với những lời kia.
"Cô ấy không phải như vậy, chính anh mới không bằng một khúc gỗ, anh mới đúng là người khiến Hiên Viên gia cảm thấy đáng buồn, đối với tôi mà nói còn là đáng thương nữa kìa. Bị phát lệnh truy nã có thưởng, giờ lại còn trốn chui trốn nhủi như con chuột, anh nên quay đầu đi, như vậy mới có cơ may sống sót." Trầm Phi Yên tuy cầm súng trong tay nhưng vẫn sợ hãi, nhưng cô không màng chuyện đó, cố gắng bảo vệ Sa La.
Đáy mắt Hiên Viên Long điên cuồng hiện lên tia ngoan độc, âm hiểm, hắn bặm môi từ từ đứng dậy tiến về phía Trầm Phi Yên.
"Anh không được tới đây, nếu không tôi sẽ nổ súng...'' Trầm Phi Yên thấy hắn tiến lên thì cũng từng bước giật lùi về phía sau, cô bắt đầu thấy sợ thật rồi.
Hiên Viên Long không khỏi buồn cười: "Đến cả chốt cô còn chưa mở thì làm sao mà giết người, cái đồ đàn bà. Hôm nay tôi sẽ tiễn cô lên đường, bất quá trước tiên, tôi phải làm cô sung sướng một chút. Nếu như phụ nữ của Hiên Viên Hoàng mà ở dưới thân... không biết là mê hồn tới cỡ nào. Cô dùng cách nào để lừa gạt nó vậy, giả bộ yếu đuối hả? Dáng vẻ run rẩy, hay mặc đồ thiếu vải khêu gợi. Ha, vậy phải thương cô nhiều một chút, ha ha ha..."
Trầm Phi yên sợ hãi nhớ lại bàn tay lạnh như nước biển quét qua người cô, cón có bộ dạng giống như bị tâm thần này nữa, thật là khiến người khác khó chịu, hô hấp của cô bắt đầu khó khăn.
"Cô không có cái bản lãnh đó đâu, bỏ súng xuống để tôi có thể chơi đùa với cô, đảm bảo sẽ làm cho cô hạnh phúc.."
"Không, không được chạm vào tôi..A..." Trầm Phi Yên hoảng hồn, ngón tay hơi dùng lực, cố gắng ngăn cản Hiên Viên Long tới gần.
"Pằng!" Một tiếng súng vang lên, Trầm Phi Yên chết trân tại chỗ, không dám nhúc nhích.
"A..." Người đàn ông đối diện đưa tay nhìn ngơ ngác, vẻ mặt lại nhìn qua Trầm Phi Yên như không hiểu điều gì. Trên tay hắn toàn là máu, viên đạn rõ ràng đã ghim thẳng vào tim.
"Cô dám nổ súng..." Nói chưa dứt lời, Hiên Viên Long ngã xuống chết không nhắm mắt. Thân hình nằm trên mặt đất lạnh, tay chân dạng ra hình chữ đại.
Trầm Phi Yên không thể tưởng tượng nổi cô nổ súng, vung tay ném khẩu súng ra xa, cô sợ hãi nhìn cảnh trước mắt không dám nhúc nhích.
Cô giết người rồi, cô thật sự giết người rồi, cô giết anh trai của Hiên Viên Hoàng.
Sa La đang nằm trên đất chỉ kịp nghe một tiếng súng nổ, sau đó Hiên Viên Long trực tiếp ngã xuống đất, người đầy máu. Trầm Phi Yên đã nổ súng giết người, Sa La có chút quyến luyến nhìn người đang nằm trên đất, trong lòng bỗng cảm thấy bi ai, nhưng cũng cảm thấy một sự giải phóng.
Trầm Phi Yên ngồi bệt xuống đất, tinh thần hoảng hốt, cô không thể tin được người kia đã chết. Đúng là chết thật rồi, là chết người. Cô giết người. Nước mắt trào ra nhưng không có tiếng khóc nào.
Trên người Hiên Viên Long máu vẫn còn chảy ra, từ từ chảy ra không tiếng động.
Từ ngoài cửa đã nghe được tiếng súng, Hiên Viên Hoàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào.
Thứ đầu tiên thấy được là những giọt nước mắt đang thi nhau rơi trên mặt Trầm Phi Yên, đôi mắt cô vô hồn nhìn người trước mặt. Một giây sau, gương mặt người chết đập vào mắt hắn, trong tim nhói lên cơn đau, đây là anh trai của hắn.
Ôm chặt lấy Trầm Phi Yên, Hiên Viên Hoàng không nói nên lời. Trầm Phi Yên ngẩng đầu nhìn, nước mắt cứ thế tuôn ra, cô không bình tĩnh chỉ vào người kia, giọng nói có phần bất lực cùng tuyệt vọng: "Tôi...giết người...Tôi đã giết người...Giết người rồi..."
Sa La miễn cưỡng ngồi xuống cạnh, khuôn mặt khôi phục vẻ lạnh lùng ngày trước.
"Người là do tôi giết, không phải phu nhân."
Giọng nói của Sa La làm thần trí của Trầm Phi Yên tỉnh táo đôi chút, cô kéo áo Hiên Viên Hoàng, ra sức nói: "Anh ta tiến lên...là tôi giết, tôi dùng súng bắn chết người, là tôi..."
Ánh mắt Hiên Viên Hoàng đông lạnh lại, ngón tay hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nứơc mắt nóng hổi. Tuy việc Hiên Viên Long chết khiến cho hắn cảm thấy có chút đau thương, nhưng người này chết là đúng người đúng tội, loại người như vậy chuyện gì cũng có thể làm ra. Hiên Viên Hoàng chỉ không rõ Hiên Viên Long tới đây làm gì? Làm thế nào biết cách vào biệt thự mà có thể tránh được tất cả camera?
Ôm chặt người trong ngực, Hiên Viên Hoàng cất giọng khàn khàn: "Không có việc gì, em chỉ là tự vệ nên mới vậy, không phải phạm pháp, tôi giúp em đi vào tắm một cái."
Nhìn ánh mắt của Hiên Viên Hoàng trước sau không đổi, không có điểm nào trách mắng hay oán giận, Trầm Phi Yên an tâm hơn một chút. Cô tự thấy khinh bỉ mình trong lòng, giết anh trai của hắn giờ lại hy vọng hắn không đau lòng hay hận cô. Cô quá là ích kỳ rồi.
Trầm Phi Yên ôm lấy Hiên Viên Hoàng, đầu dán sâu vào trong ngực hắn, cô sợ phải ngẩng đầu lên, sợ nhìn thấy ánh mắt nào đó của hắn.
Hiên Viên Hoàng hoàn toàn không vậy, hắn trìu mến ôm lấy cô, trong lòng có cảm giác đau không thôi. Nếu là ai khác giết Hiên Viên Long, hắn sẽ không từ thủ đoạn mà đi đòi mạng người kia, nhưng người đó lạ là cô ấy. Hắn mặc kệ lời của bác gái trước kia, Hiên Viên Long dù sao cũng ngoan độc không ai bằng, chết cũng đáng, nhưng hiềm nỗi Hiên Viên Long cũng là thân phận anh trai, chảy chung một dòng máu với hắn.
Thử xong nước nóng, Hiên Viên Hoàng ôm Trầm Phi yên đi tới bồn tắm. Vừa đặt cô xuống, Trầm Phi Yên hoảng loạn vươn tay níu chắt lấy Hiên Viên Hoàng, hắn giống như người cứu mạng cô vậy, cô không muốn buông ra, cô bất lực rồi, cô cần hắn. Hồi ức này sau này làm sao nhìn lại đây?
"Đừng bỏ tôi..." Trầm Phi Yên nhát gan không chịu thả tay Hiên Viên Hoàng.
Hiên Viên Hoàng nhìn cô mang theo ánh mắt van nài nói chuyện với hắn, hắn biết cô đang rất sợ. Phụ nữ chưa bao giờ đụng phải máu người gặp phải tình huống này đều như vậy, cả đời không quên được. Ký ức khi xưa hắn giết người lần đầu tiên cũng ám theo hắn như bóng ma. Sợ hãi và bi thương, loại cảm nhận đó cứ quanh quẩn đuổi riết không đi, nó như lúc nào cũng chuẩn bị ăn tươi nuốt sống hắn. Sau này giết người nhiều rồi, cảm giác đó cũng từ từ tan đi.
"Uhm, tôi không đi, tôi ở lại cùng em!" Giọng Hiên Viên Hoàng ấm áp như muốn xoa dịu nỗi sợ hãi củng tuyệt vọng của Trầm Phi Yên.
Nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên vùi đầu mình vào trong nước, tay cố gắng kỳ cho bằng sạch vết máu trên cơ thể. Máu như là dấu khắc dính chặt lên người cô khiến cô không thể nào xóa đi tội ác của mình.
Hiên Viên Hoàng đau xót nhìn cô, vươn tay ôm thật chặt cô từ phía sau. Nhìn cô như vậy, hắn đau lòng vô cùng.