Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Editor: Lôi
Chương 152: Cha con đấu đá (1)
Bất luận Trầm Phi Dạ có giãy dụa như thế nào, cũng không thể thoát khỏi gọng kìm cứng như thép của Hiên Viên Hoàng, ruốt cuộc nó cũng bị ném vào trong chiếc xe thể thao như một con chuột nhắt.
Chưa kịp ngồi nó đã lồng lên định xông ra ngoài chạy trốn. Một đôi tay bất ngờ vươn tới, trực tiếp đè nó lại. Khi nó còn chưa kịp nổi điên, tay đã bị khóa chặt trên thanh vịn trong xe. Trầm Phi Dạ trợn trừng đôi mắt, hoàn toàn không thể tin được người được coi là cha nó lại còng tay nó giống như một tên tội phạm nhốt trong xe.
"Hu hu, ông làm cái gì vậy, đúng là lão già biến thái. Tôi muốn tìm luật sư, kiện ông tội xâm phạm nhân quyền, à, còn tội ngược đãi trẻ em dễ thương - tốt bụng - vô tội. Ông dám dở trò bạo lực với tôi hả, thả ra, tôi kêu ông thả tôi ra, đồ lão già..." Vừa giãy dụa, Trầm Phi Dạ vừa động đậy bàn tay, suy tính cẩn thận sử dụng nút áo để mở khóa còng.
Trái với vẻ kích động của Trầm Phi Dạ, vẻ mặt Hiên Viên Hoàng lúc này ngoài trầm tĩnh và lạnh lùng ra thì không có biểu hiện gì khác. Hắn thờ ơ quan sát tên tiểu quỷ đang diễn trò, đến lúc hết chịu nổi hắn mới lạnh lùng nói "Đừng đóng kịch nữa, loại khóa này không phải là thứ cậu có thể mở ra. Tôi khuyên cậu tốt nhất đừng phí sức, đây là loại đặc biệt do bậc thầy thế giới chế tạo, chủ yếu dùng để đề phòng trộm cướp."
Trầm Phi Dạ ù ù cạc cạc, tay chân bất động, buông thõng xuống đất. Nói đùa gì vậy, nó là chuyên gia mở khóa cơ mà. Nó không hiểu sao Hiên Viên Hoàng lại có cái còng tay trên xe và dùng vào việc gì. Chẳng lẽ hắn ăn no rảnh rỗi sưu tầm còng tay sao! Nhưng Trầm Phi Dạ lại cảm thấy may mắn, lần đầu tiên nó biết sợ sệt, hỏi dò "Nếu tôi mở được, ông thả tôi đi chứ?"
Trầm Phi Dạ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội tốt dù mức độ thành công rất nhỏ, cơ bản là nó chẳng muốn dây dưa cùng người đàn ông này một chút nào. Chẳng qua ông ta chỉ cống hiến một phần nhỏ trong quá trình “tạo” ra nó, nhỏ đến mức ngay cả mắt thường cũng không nhìn thấy, vì đó chỉ là một “con” tinh trùng mà thôi (^_^).
Tên tiểu quỷ này quả nhiên xảo quyệt, khóe môi Hiên Viên Hoàng cong lên, nở một nụ cười khiến người ta sởn cả gai ốc "Cậu có thể thử, nhưng nếu xe chạy đến Hiên Viên gia rồi mà khóa vẫn mở không ra, thì cậu phải biết điều một chút, ở lại Hiên Viên gia làm tốt vai trò tiểu thiếu gia của mình nghe chưa!" Đúng là may mắn, lần trước Hiên Viên Phong nhàm chán đến mức rảnh rỗi bay ra nước ngoài đi tìm chuyên gia chế tạo các loại khóa giỏi nhất thế giới. Cái khóa còng này cũng được ra đời vào thời điểm đó, lần đầu Hiên Viên Hoàng cảm thấy biết ơn thằng em trai vô công rỗi nghề này.
Phàm là đàn ông ai cũng đều ghét bị khiêu khích, một khi nhận được sự khiêu khích của đối phương, người đàn ông chắc chắn sẽ chiến đấu ngay. Huống hồ chi người đó là Trầm Phi Dạ, nó cho tới bây giờ cũng chưa bị ai cản đường. Cộng thêm nó vốn dĩ không coi trọng Hiên Viên Hoàng, vì thế nghe thấy mấy lời khiêu khích trên, nó cười ranh mãnh.
"Hừ, ai sợ ai, tôi rất muốn xem bộ mặt của ông có hình dáng ra sao khi đánh mất nét lạnh lùng đáng ghét đó." Đôi mắt nó trong vắt lóe lên ánh sáng sắc bén và tự tin của loài báo đêm nguy hiểm, đối lập hoàn toàn với khuôn mặt ngây thơ dễ thương của một cậu bé con.
Hiên Viên Hoàng phớt lờ Trầm Phi Dạ, nếu nó thích chơi, hắn tuyệt đối chiều theo nó một chút. Nhưng cũng muốn nhắc nhở nó rằng, vẫn có người nó cần phải tôn trọng, đó chính là cha nó.
"Cậu có thể thử." Hiên Viên Hoàng khởi động xe, cười châm chọc.
Chiếc xe phóng đi với tốc độ ổn định, không nhanh không chậm. Hiên Viên Hoàng tin chắc rằng tên tiểu tử này không có bản lĩnh đó. Có câu nói gừng càng già càng cay, hắn chắc chắn không phải là một con thỏ con vô hại.
Sau khi lần lượt từng cái kim bị gãy, nó lại móc ra thêm một chùm chìa khóa vạn năng, nhưng cuối cùng đều phải bó tay. Trên trán Trầm Phi Dạ bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Lão già chết tiệt, chẳng lẽ thật sự khó vậy sao, bằng không tại sao nó mở mãi mà không ra!
Quyết tâm thử lại lần nữa, nó móc từ trong túi ra đòn sát thủ cuối cùng, là một khẩu súng!
Hiên Viên Hoàng lạnh lùng nhìn tên tiểu quỷ mưu mô này, quả không hổ danh là con trai của hắn, bản lĩnh hơn người, còn dám mang theo cả súng bên người. Từ hành động mở khóa của nó, tận đáy lòng Hiên Viên Hoàng cũng không khỏi cảm thán, tại sao nó lại có cuộc sống như thế này. Như một chuyên gia bẻ trộm khóa, à không, thậm chí còn tinh tế hơn cả chuyên gia.
"Nếu không cần tay nữa, cậu có thể nổ súng." Thanh âm có phần ôn hoà, nhưng không hề bộc lộ tình cảm, Hiên Viên Hoàng vẫn tiếp tục lái xe điềm tĩnh nói.
"Ý ông là gì?" Liếc xéo qua người bên cạnh, Trầm Phi Dạ nắm chặt khẩu súng, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Hắn khinh thường nhìn Trầm Phi Dạ, chậm rãi lên tiếng "Chẳng lẽ bản thân cậu không cảm nhận được? Cậu cho rằng cái này còng tay này được làm bằng gì, nhìn đơn giản thế thôi nhưng nguyên liệu để làm ra nó là loại dùng để chế tác tàu vũ trụ. Cậu cảm thấy súng có thể phá hủy nó sao?"
Ầm! Đầu Trầm Phi Dạ như nổ tung, người đàn ông này đang cười nhạo nó sao? Nó đúng là có hơi nóng vội, nên không kịp suy nghĩ thấu đáo. Nếu lúc nãy nó thực sự nổ súng, hai chất liệu cứng đụng nhau, viên đạn chắc chắn sẽ dội ngược lại nó. Nghĩ tới đây, Trầm Phi Dạ bất chợt rùng mình, rụt cổ lại.
Hung hăng trợn mắt nhìn Hiên Viên Hoàng một cái, Trầm Phi Dạ tỏ vẻ không phục cất khẩu súng vào túi quần. Xe vẫn tiếp tục lướt đi, Trầm Phi Dạ vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hành động mở ổ khóa, nhưng đều thất bại...
Mãi đến khi, xe rít lên một tiếng rồi dừng lại, Trầm Phi Dạ hoàn toàn không thể tin được cảnh tượng trước mắt, thật là người có tiền mà!
Miệng nó há hốc, to đến nỗi có thể nuốt trọn một quả trứng đà điểu. Một giây sau Trầm Phi Dạ hình như ý thức được mình ngạc nhiên thái quá, nó lập tức khép miệng lại, hừ lạnh "Có gì đặc biệt hơn người chứ, chẳng phải là những đồng tiền dơ bẩn sao?"
Hiên Viên Hoàng buồn cười nhìn vẻ mặt liên tục biến hóa của Trầm Phi Dạ. Rốt cuộc nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, không thể che giấu cảm xúc, cái gì cũng viết rõ ở trên mặt.
"Cậu vẫn chưa mở được khóa." Hiên Viên Hoàng đá xoáy vào “sự thật trần trụi”, kết quả này chính là điều hắn muốn.
Trầm Phi Dạ đau đớn như bị người khác đâm vào chân, ánh mắt nó trở nên sắc lạnh "Ở đây phải không? Ở thì ở, ai sợ ai!"
Cứ chờ đó, là do ông ép tôi, hay lắm! Đợi đến lúc nó cho nổ tung từng căn phòng, khoảnh khắc đó đẹp biết mấy!!! Nó suy tính không biết kho súng ống đạn dược của Hiên Viên Hoàng cất ở đâu, nếu tìm được thì khỏe rồi.
Nghĩ tới đây, Trầm Phi Dạ khoái chí cười gian xảo, nhìn nó chẳng khác gì một tiểu ác ma.
Ngôi biệt thự cổ trước mắt hệt như cố cung của hàng thế kỷ trước, một quầng thể kiến trúc khổng lồ vĩ đại, chỉ khác ở chỗ, lối kiến trúc nơi đây mang đậm nét cổ kính Trung Hoa đan xen với kiến trúc tinh hoa Nhật Bản, và cùng với một chút phong cách Châu Âu. Tuy rằng khác biệt nhưng khi tập hợp lại thì mang lại cho người khác cảm giác kính nể vì nét nghiêm nghị và mị lực của nó. Có điều, khu biệt thự cổ kính đẹp đẽ này ở trong mắt tên tiểu ác ma như nó chẳng qua chỉ là một món đồ chơi.
"Tôi khuyên cậu tốt nhất nên thành thật một chút, nơi này không phải là sân chơi của cậu." Đúng là phụ tử tương thông, chỉ cần một cái liếc mắt, Hiên Viên Hoàng có thể biết ngay trong lòng nó đang nghĩ gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui