Ông Chủ Tổng Giám Đốc Của Tôi

Editor: Vũ
Giờ cơm trưa diễn ra hết sức đặc sắc, toàn bộ người hầu đều đờ ra nhìn Hiên Viên Hoàng, nụ cười kia thật sự là có thể moi tim người ta ra được.
Một nửa con cá đang ăn dở trong miệng Hiên Viên Phong rớt xuống, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hiên Viên Hoàng. Xảy ra chuyện gì rồi, sao cô gái này lại ở đây? Cô ta là ai? Anh hai từ trước tới giờ vẫn chưa dẫn ai về nhà, càng miễn bàn đền việc cùng người ta miệt mài trên giường cả buổi sáng, là nguyên một buổi sáng đấy!
Ban đầu còn cho rằng anh Hai bận đi công tác, vậy nên chẳng ai nghĩ sẽ lại phát sinh chuyện như thế này, kết quả là ngoại trừ kinh ngạc, ngây người thì cũng là kinh ngạc, ngây người!
"Muốn ăn gì, anh nói nhà bếp làm!" Sau khi giúp Trầm Phi Yên ngồi vào ghế, Hiên Viên Hoàng nhẹ giọng, dịu dàng hỏi. Lạnh lẽo trên mặt biến đi đâu hết, giờ chỉ toàn là vẻ mặt cười cười khiến người ta muốn nôn mửa.
Chân Trầm Phi Yên như muốn nhũn ra, người kia thật là quá tham lam rồi, bây giờ toàn thân của cô đều bủn rủn, không có hơi sức. Nhìn thoáng qua thì trông hai người bọn họ có vẻ thân mật, nhưng tuyệt đối không nghĩ là bởi vì họ trải qua một đêm không nghỉ mới thành như vậy. Trầm Phi Yên ấm ức liếc mắt nhìn Hiên Viên Hoàng nhưng hắn chỉ nhàn nhạt cười, nhanh chóng giúp cô ngồi xuống ghế.
Cười, anh Hai cười thật khiến người ta muốn ói, Hiên Viên Phong nhìn mà có cảm tưởng muốn nôn hết đồ ăn từ nãy giờ ra.
"Anh Hai, không phải bây giờ anh nên ở công ty sao?"
Hiên Viên Hoàng quay mặt qua, ánh mắt đã trở nên rét lạnh: "Không lẽ tôi không được nghỉ ngơi, nếu cậu đã thích làm việc như vậy thì cậu tiếp quản công ty mấy tháng tới đi, cũng vừa lúc tôi muốn nghỉ một chút."
"Hà? Hiên Viên Phong lập tức gào thét trong lòng, có lộn không vậy! Công việc của hắn bây giờ đã là quá nhiều rồi, thậm chí đến cả nhìn con gái cũng vội, đây là vấn đề tính phúc đó. Anh Hai sao lại tự nhiên mặt không đổi sắc, đem công ty giao lại cho hắn vậy, nhưng hắn thật sự là một chút cũng không muốn làm đâu.
"Anh, anh cũng biết là em còm có chuyện phải làm. Hơn nữa, công ty không có anh thì hoàn toàn không được, không lẽ anh không sợ em nuốt luôn công ty sao?"
Hơi nhướn mắt liếc Hiên Viên Phong một cái, Hiên Viên Hoàng đáp ngay: "Nếu cậu thích thì tặng công ty cho câu luôn đấy!"
Hiên Viên Phong động não nhanh chóng, lại có nhầm lẫn gì nữa không vậy? Công ty giao cho hắn, dù hắn có cố ý muốn nhận thì cũng không có đủ sức mà chèo chống! Hắc đạo thì toàn sài lang hổ báo, bạch đạo lại toàn tiếu lý tàng đao, bên tám lạng, người nửa cân.
"Anh Hai, anh đang đùa đúng không?" Gượng gạo cười, Hiên Viên Phong có cảm giác mình rất muốn khóc, cái này là bảo hắn đi chết phải không?
Trừng mắt nhìn Hiên Viên Phong một cái, ý tứ rõ ràng là không thích cái miệng bô bô chướng mắt kia. Hiên Viên Phong vô cùng tự giác ngậm miệng lại, lời định nói ra đều nuốt hết vào trong bụng, tình nguyện chịu chết vì nín nhịn cũng không muốn bị ánh mắt của anh trai làm đông lạnh chết.
"Em đói bụng." Nhìn không khí lạnh lẽo của hai anh em, Trầm Phi Yên kéo ống tay áo của Hiên Viên Hoàng, bây giờ không phải là lúc để tranh chấp, cô đang rất là đói bụng.
Hiên Viên Hoàng xoay người cười an ủi: "Chúng ta ra ngoài ăn đi."
"Không cần, có gì ăn đó cũng được, hai người nếu có chuyện gì thì cứ từ từ thảo luận." Không muốn làm phiền HIên Viên Hoàng, Trầm Phi Yên thừa nhận ánh mắt của Hiên Viên Phong nhìn mình có ý dò xét, nhưng bây giờ cô không có thời gian đi lo mấy chuyện này. Đói chết rồi. Trước tiên phải thỏa mãn cái bụng đã, nghĩ vậy liền gắp lấy đồ ăn ngon ăn.
Nếu Trầm Phi Yên đã ăn cơm thì Hiên Viên Hoàng cũng không thèm nói nữa, phẩy tay về phía Hiên Viên Phong như đuổi một con ruồi, con muỗi. Hắn ngồi cạnh Trầm Phi Yên lại lưỡng lự không biết nên ăn hay không, kết quả là bị hai người kia ăn trước.
Nhìn một bàn đầy đồ ăn , Hiên Viên Hoàng không biết nên chọn món nào cho tốt, sau cùng gắp một miếng thịt bò thơm ngon để vào trong bát Trầm Phi Yên.
"Cái này tốt, là thịt bò chuyển từ Mexico tới."
Trầm Phi Yên ngẩng đầu nhìn rồi lặng lẽ ăn miếng thịt bò. Nhìn cô ăn đồ ăn do chính tay mình gắp, Hiên Viên Hoàng đột nhiên cảm thấy trong lòng nhộn nhạo, cảm giác như đang có được gia đình.
Hai người ăn cơm trong bầu trong khí rất là kỳ quái, đáng sợ đến mức người hầu cũng không dám ở cùng trong phòng ăn. Từ trước đến giờ, Hiên Viên Hoàng là một giám đốc lạnh lùng hà khắc, hôm nay lại tự nhiên mang vẻ mặt dịu dàng để cưng chiều một cô gái.
Thực sự là chuyện lạ trên đời, giống như là Nam cực đột nhiên biến thành Xích đạo vậy.
"..." Ngoại trừ không nói gì vẫn là không nói gì, phát hiện sự có mặt của mình ở đây là dư thừa, Hiên Viên Phong khẽ sờ chóp mũi, vô cùng lúng túng rời khỏi phòng ăn, trả lại một phòng đầy ấm áp cho Hiên Viên Hoàng. Trong lòng rất không tốt, vừa vui mừng lại vừa đau thương. Vui vì cuối cùng anh trai cũng tìm được tình yêu đích thực, còn đau buồn là bởi vì không còn được nghỉ ngơi nữa rồi, anh Hai đã quyết định đình công. Nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ thỉ chắc chắn đã đem mấy thứ lo lắng vứt sang bên rồi, người rảnh rỗi đừng có quấy rầy, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Được người khác che chở có cảm giác thật ấm áp, Trầm Phi Yên cúi đầu ăn, trong long như nở hoa, lát sau đã dâng lên như nước lũ, kết quả là mắt ngân ngấn nước. Đây là ước ao bấy lâu nay của cô, bây giờ có được lại cảm thấy nó không thực tế.
"Đừng gắp thức ăn cho em nữa, đồ ăn trong bát sắp tràn ra ngoài rồi, mình em ăn cũng không hết." Cả một chén đầy đồ ăn, cô làm sao ăn hết cho được, tâm tình có chút oán trách.
Hiên Viên Hoàng chỉ cười: "Không ăn hết thì để anh."
Cúi đầu, trực tiếp cầm lấy đũa của Trầm Phi Yên gắp thịt đưa lên miệng. Trầm Phi Yên nhìn Hiên Viên Hoàng ăn ngon lành thì ngây ngẩn cả người, đây chính là Hiên Viên Hoàng sao? Ngay cả chính bản thân cô cũng bắt đầu đặt nghi vấn, sao hắn có thể bình tĩnh như vậy mà cùng cô ăn điểm tâm, thậm chí còn gắp đồ ăn cho cô, còn lấy đũa của cô mà ăn.
"Anh không sao chứ?" Thật lòng không muốn hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy, nhưng Trầm Phi Yên không nhịn được vẫn hỏi. Sắc mặt Hiên Viên Hoàng có chút lúng túng, người phụ nữ này không hiểu được trái tim của hắn sao? Đừng nói là cô, ngay cả hắn cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại đối xử dịu dàng với cô như vậy.
"Coi như em chưa nói gì, ăn đi." Thấy mặt mày Hiên Viên Hoàng bắt đầu có vẻ u ám, Trầm Phi Yên sửa lại để tránh hắn trở lại bộ dạng hung thần, cô thích dáng vẻ của hắn bây giờ hơn. Trầm Phi Yên nhanh chóng gắp một đũa rau nhét vào miệng Hiên Viên Hoàng để hắn có thời gian bình tĩnh hơn.
Trầm Phi Yên đột nhiên kích động, ôm lấy một bóng đen nhỏ. KHuôn mặt Hiên Viên Hoàng đột nhiên tái mét, còn ánh mắt thì đen thẫm như muốn giết người.
Người một nhà gặp nhau, ngay lập tức trở thành chiến trường. Trầm Phi Dạ nhìn hắn bằng ánh mắt hoàn toàn ngây thơ, vô tội, giống như là không phát hiện ra gương mặt đen thui của Hiên Viên Hoàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui