Hứa Đại Hưng nói là anh đi công tác, cô với anh cũng chỉ liên lạc qua điện thoại, cô cũng đã vào bệnh viện phụ tá cho thầy giáo của mình.
Sáng nay cô có qua khoa tim mạch để lấy hồ sơ bệnh án của bệnh nhân, thì vô nhìn thấy một người rất giống Hứa Đại Hưng đi cùng với một cô gái, cô đã đuổi theo nhưng cuối cùng lại nhớ ra Hứa Đại Hưng đang đi công tác, không thể nào ở đây được.
Cuối cùng cô vẫn lựa chọn tin anh ấy.
Nhưng không khỏi sự hoài nghi, cô đã suy nghĩ mãi về bóng lưng của người đàn ông cô vừa gặp.
Người con gái đi cùng người đàn ông có dáng người nhỏ nhắn, nhưng ăn mặc rất thời thượng, nhìn từ xa đã thấy được khí chất cao quý.
Cát Mẫn Nhi làm sao cũng không thoát khỏi những suy nghĩ đó.
Cuối cùng cuộc điện thoại của Hoàng Tuệ Anh kéo cô về với thực tại, Cát Mẫn Nhi nhắc máy, thì tiếng nói thanh thoát của Hoàng Tuệ Anh vang lên.
“ Mẫn Nhi sản phẩm của công ti Minh Thư lên kệ rồi nhận được hiệu ứng rất tốt, số lượng đơn đặt hàng tăng gấp mấy lần đó.
Cậu lên xem đi !”
“ Thật sao?”
Cát Mẫn Nhi cũng bất ngờ vô cùng, không nghĩ là mang tín hiệu tốt đến như vậy.
Dạo gần đây nhãn hàng mà Minh Thư phụ trách không được tốt, cậu ấy cũng khổ sở tìm đủ mọi cách để khắc phục, nhưng không ngờ lần này sản phẩm cô nhận chụp lại được đón nhận.
Không ngờ trong vòng nửa ngày lên wed, hình ảnh của Cát Mẫn Nhi được tìm kiếm khắp nơi, vì khuôn mặt xinh đẹp ưa nhìn của cô mà được mọi người chú ý.
Hình ảnh của cô được đăng lên khắp mạng xã hội, những nhãn hàng cũng bắt đầu liên lạc để xin chụp ảnh quảng cáo cho sản phẩm.
Cát Mẫn Nhi không nghĩ hình ảnh của mình lại có sức ảnh hưởng đến truyền thông như vậy.
Chuyện này cũng nhanh chóng đến tai của Hứa Đại Hưng, anh ta đang rất tức giận.
Anh đã điện thoại cho Cát Mẫn Nhi, cô vừa bắt máy, anh đã lớn tiếng.
“ Em thiếu tiền đến như vậy sao? Tôi đã không đưa đủ tiền cho em đúng không?” Hứa Đại Hưng quát lớn.
Cát Mẫn Nhi không biết giải thích như thế nào, vì lúc nhận công việc này cô cũng định xin ý kiến của anh nhưng liên lạc với anh không được.
Minh Thư thì đang cần người mẫu gấp nên cô đã tự ý quyết định.
“ Đại Hưng em xin lỗi, đây là… sản phẩm của bạn em nên cô ấy đã nhờ… !” Cát Mẫn Nhi ấp úng giải thích.
“ Bạn em nhờ thì em đồng ý sao?” Lời nói của Hứa Đại Hưng vẫn gay gắt như vậy.
“ Đại Hưng à ! Có chuyện gì sao?”
Bỗng nhiên từ điện thoại Cát Mẫn Nhi nghe được tiếng nói của một người phụ nữ.
Rồi anh tắt máy luôn trong sự ngỡ ngàng của Cát Mẫn Nhi, cô ngồi thẩn thờ nghĩ lại điều lúc sáng mà mình nhìn thấy, cô bắt đầu có những linh cảm không tốt.
Cô điện thoại lại cho Hứa Đại Hưng không ai nhắc máy.
Tan làm cô đã hẹn gặp Trần Giang Thanh đến nhà dùng cơm, vì đã có hẹn trước đó, nhưng trong suốt quá trình nấu nướng, cô đã không thể nào tập trung được.
Giang Thanh cũng nhìn ra được điều đó, nhưng vẫn không muốn hỏi, mà để Cát Mẫn Nhi mở lời trước.
“ Mà chị đã xem bộ sưu tập của MT mà em làm đại diện rồi, rất xinh đấy!” Trần Giang Thanh nói về sản phẩm đang gây sốt hôm nay.
“ Hay là em chuyển sang làm mẫu ảnh đi, đừng làm bác sĩ nữa, là phụ nữa làm nghề này cực lắm!”
Cát Mẫn Nhi đang gắp thức ăn thì dừng hẳn lại, cô tròn xoe mắt nhìn Trần Giang Thanh.
“ Đại Hưng đã không vui khi nhìn thấy em làm đại diện cho sản phẩm của Minh Thư, với em cũng không thích công việc này!” Cát Mẫn Nhi vội vàng giải thích.
Trần Giang Thanh bĩu môi “ Hứa Đại Hưng là một tên đàn ông gia trưởng và cổ hủ, lúc nào mặt cũng xị ra như một ông già, nghiêm khắc và khó tính!” Giang Thanh như không thể chịu nổi bản tính khó chịu, khó ưa của Hứa Đại Hưng mà cô cảm thấy bức xúc thay cho Cát Mẫn Nhi.
Cát Mẫn Nhi chỉ biết nhìn Trần Giang Thanh cười trừ, vì chị ấy nói rất đúng, không còn gì để bênh vực anh ta.
“ Nhưng mà…!” Cát Mẫn Nhi ngập ngừng vì không biết nên mở lời như thế nào.
Trần Giang Thanh nhìn Cát Mẫn Nhi với ánh mắt chờ đợi.
“ Có chuyện gì nói đi, giữa hai chúng ta đâu có gì để ngại !” Giang Thanh thúc giục.
Cát Mẫn Nhi cắn môi, đắn đo nhìn Giang Thanh lấy hết can đảm, không biết phải nói thế nào.
“ Lúc sáng em đã nhìn thấy một người rất giống Đại Hưng cùng một người con gái đi ra từ khoa tim mạch của bệnh viện Nhân dân!”
“ Nhã Đan về rồi sao?” Trần Giang Thanh lẩm bẩm trong miệng, nhưng Cát Mẫn Nhi vẫn nghe thấy.
“ Nhã Đan là ai ạ ?” Cát Mẫn Nhi thắc mắc, nhìn Trần Giang Thanh trông chờ đợi.
Lúc này Giang Thanh mới biết cái tên này là không nên để Cát Mẫn Nhi biết, thì cô đã lỡ miệng nói ra.
Trần Giang Thanh lúng túng, Hứa Đại Hưng mà biết cô nói chắc cậu ta sẽ giết cô mất.
“ Chị có thể nói cho em biết được không?” Giọng nói của Cát Mẫn Nhi như đang cầu xin.
Giang Thanh nhìn Cát Mẫn Nhi trông rất tội nghiệp, trước sau gì Cát Mẫn Nhi cũng phải biết về người con gái đó.
Trần Giang Thanh cũng đấu tranh tâm lý lắm mới nói ra, trước khi nói những gì mà Cát Mẫn Nhi cần được biết.
Cô đã mở tủ lấy một chai rượu vang trắng và hai chiếc ly mang đến, cô muốn rót rượu và uống, như lấy can đảm vậy.
“ Nhã Đan là thanh mai trúc mã của Đại Hưng, hai người họ đã cùng nhau lớn lên.
Nhã Đan cũng trạc tuổi của em!” Trần Giang Thanh nhìn Cát Mẫn Nhi nói, cô chăm chú lắng nghe, hai tay đan vào nhau vẻ mặt có chút căng thẳng.
“ Bố mẹ Đại Hưng mất trong một vụ tai nạn khi cậu ấy chỉ 10 tuổi, Đại Hưng sống với dì ruột của mình.
Bố mẹ Nhã Đan lại có mối quan hệ thâm tình với dì của Đại Hưng, nên họ xem nhau như gia đình !”
Nói đến đây Trần Giang Thanh bỗng im lặng nhìn phản ứng của Cát Mẫn Nhi một cách thăm dò, rồi chị ấy nói tiếp.
“ Nhã Đan bị bệnh tim từ nhỏ, nên mấy năm nay cô ấy ở nước ngoài điều trị.
“
Cát Mẫn Nhi cầm ly rượu vang trên tay, đưa lên miệng uống hết.
Dù Giang Thanh không nói rõ về mối quan hệ của Lâm Nhã Đan và Hứa Đại Hưng nhưng cô cũng ngờ ngợ đoán ra được điều gì đó.
Mấy ngày nay anh ấy mất tích, với lí anh ấy đi công tác, không gặp mặt cô là vì chuyện này.
Nếu như mối quan hệ này trong sáng, minh bạch như vậy, Hứa Đại Hưng đã không nói dối cô rồi.
Cát Mẫn Nhi dần hiểu ra vị trí của bản thân mình.
Thấy Cát Mẫn Nhi thẩn thờ, với đôi mắt vô hồn thì Trần Giang Thanh có chút lúng túng.“ Mẫn Nhi em đừng hiểu lầm, chị không biết tình cảm của Lâm Nhã Đan thế nào với Đại Hưng.
Nhưng chị biết Hứa Đại Hưng rất yêu thương em!”
Cát Mẫn Nhi nhìn Giang Thanh gượng cười, nụ cười như rất cay đắng và chua chát.
“ Thật ra, từ khi bước vào mối quan hệ này em đã không mong gì nhiều.
Chỉ mong anh ấy nhanh chóng chán ghét và ruồng bỏ em, nhưng mà…!” Cát Mẫn Nhi nói đến đây thì không thể kìm được nước mắt mà khóc nghẹn.
“ nhưng mà lại yêu anh ấy, nhưng khi ở bên cạnh Đại Hưng, em lại không cảm nhận được tình yêu của anh ấy dành cho mình!” Cát Mẫn Nhi khuôn mặt đẫm lệ, như bao uất ức đều tuôn ra hết.
“ Mẫn Nhi…” Giang Thanh gọi nhỏ tên cô, chị ấy nắm lấy tay của cô như một cách dỗ dành.
“ Đại Hưng có yêu em, tin chị đi !” Giang Thanh giọng nói chắc chắn, như đang muốn tiếp thêm niềm tin cho Cát Mẫn Nhi.
“ Không có…!” Cát Mẫn Nhi liên tục lắc đầu, nước mắt giàn giụa.
“ Có phải đã đến lúc vị trí này, em trả lại cho cô gái đó rồi không?” Cát Mẫn Nhi nhìn Trần Giang Thanh hỏi trong tuyệt vọng.
Còn chị ấy thì nhìn Cát Mẫn Nhi trong bất lực.
Theo như quy luật cá phải về với nước, chim phải bay về bầu trời rộng lớn.
Người nên về với nơi thuộc về người.
Không biết tối hôm đó Cát Mẫn Nhi đã khóc nhiều như thế nào, sợ hãi ra sao khi phải đánh mất đi người mình yêu thương, nhưng mà chuyện gì đến cũng phải đến, thời gian sẽ trả lời mọi câu hỏi mà ta muốn biết.
Có phải trưởng thành là cho dù đêm tối bạn đã mệt mỏi, đau khổ, khóc lóc như thế nào.
Nhưng sáng dậy bạn vẫn phải tươi tỉnh, đi làm như bình thường, như chưa có chuyện gì xảy ra với bản thân mình.
Như hai chân bạn sắp ngã quỵ nhưng vẫn cố đứng thật vững trên giày cao gót, môi thì luôn nở nụ cười nhưng đôi mắt thì dâng trào những giọt nước mắt.
Hiện giờ Cát Mẫn Nhi cũng vậy, đứng trên nên tảng là một bác sĩ xét nghiệm y khoa cô không thể nào có bất kỳ một sai sót nào, nói chi đến việc cô đang chuẩn bị học tập để trở thành một bác sĩ đa khoa.
Dù tâm trạng không tốt nhưng Cát Mẫn Nhi biết điều chỉnh cảm xúc công việc, cố gắng tập trung.
Hôm nay cũng không thấy Hứa Đại Hưng gọi điện thoại hay nhắn tin, kiểu như anh đang dần biến mất khỏi cuộc sống của cô vậy.
Dù rất muốn liên lạc cho anh, nhưng cô sợ lại làm phiền đến Hứa Đại Hưng.
Tan làm cô vẫn đi bộ ven theo con đường lớn về nhà, bệnh viện cũng không cách căn hộ quá xa, khoảng chừng 500m gì đó.
Cát Mẫn Nhi bỗng sợ hãi khi phải một mình về nhà, đối diện với bốn bức tường với một mình cô, sự trống vắng khiến người ta cảm thấy cô đơn đến lạ.
So với trước đây bình yên thì có, nhưng mà rất cô độc, tự dưng cô muốn về thăm nhà Cát Gia, nơi mà cô đã lớn lên từ nhỏ.
Nhưng mà về đó thì sao, ánh mắt khinh bỉ, coi thường và những lời cay đắng lại được thốt ra.
Cát Mẫn Nhi về căn hộ, tắm rửa sạch sẽ và lên giường ngủ, cơ thể của cô đã quá mệt mỏi và không thể tiếp tục chịu đựng những chuyện đang diễn ra.
Đang ngủ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô đã lờ mờ tĩnh dậy và tìm điện thoại, cô nhìn thấy tên anh hiện lên.
Cô không chút cảm xúc nghe máy.
“ Em đây!” Cát Mẫn Nhi vừa nói nước mắt vừa chực trào tuôn xuống.
“ Em đã ăn gì chưa?” Hứa Đại Hưng trầm giọng hỏi.
Vẫn chưa nhận ra sự khác thường ở cô.
“ Em ăn rồi!” Cát Mẫn Nhi dù chưa ăn gì nhưng nói dối để anh yên tâm.
“ Vậy thì em nghĩ ngơi sớm đi, anh còn có việc!” Hứa Đại Hưng lạnh lùng nói.
Rồi anh tắt máy không để cô nói thêm một lời nào.
Cát Mẫn Nhi cố chống chọi lại với những đau đớn, những hụt hẫng và dần xé, để vỗ về mình vào giấc ngủ..