Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Lăng Triển Dực tràn đầy tự tin bị Tô Tử Dương ‘đang không vui’ đả kích. Hắn tự nhận mình anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, còn trẻ có triển vọng lại nhiều tiền, ngày thường có rất nhiều thiếu niên thiếu nữ chạy theo như vịt, mặc dù hắn không phải người thích làm loạn, cũng chưa bao giờ thừa cơ lợi dụng những người đó... Nhưng bây giờ hắn đã tự mình hạ thấp mở lời muốn hẹn hò với một người mà hắn có hứng thú, vốn cho rằng đối phương sẽ vui vẻ đồng ý, ai ngờ kết quả lại đảo ngược, người ta vốn không thèm, trực tiếp cho hắn hai chữ —- Không được!

Thế là tổng giám đốc Lăng vừa sốc vừa rất không cam tâm mở miệng hỏi: “Vì sao?”

Tròng mắt Tô Tử Dương đảo quanh, vì sao? Đương nhiên bởi vì hắn rất cặn bã, ăn sạch sẽ lại không muốn chịu trách nhiệm!

Thế nhưng Lăng Triển Dực ở kiếp trước, đã có rất nhiều sự thay đổi theo việc Tô Tử Dương sống lại, tính cách thật sự của Lăng Triển Dực là gì anh thật sự đắn đo khó xác định.

Dù sao kiếp trước anh chỉ gặp qua Lăng Triển Dực có hai lần, một lần là lúc lăn lộn trên giường cùng hắn, một lần là sau khi mang thai ba tháng thì chạy đi tìm hắn đòi chịu trách nhiệm. Chỉ có hai lần gặp mặt nên hoàn toàn không đủ để anh hiểu rõ bản mặt thật của Lăng Triển Dực.

Chẳng qua xem ra hiện tại, có vẻ như tổng giám đốc Lăng có rất nhiều chỗ không giống đời trước...

Khụ khụ, đương nhiên, cho dù không giống, Tô Tử Dương vẫn kiên định cho rằng, bản chất cặn bã thì nhất định vẫn giống, chẳng qua hắn hiện tại muốn chơi đùa với mình, nói không chừng sau khi chơi chán sẽ lập tức lộ bộ mặt thật.

Nghĩ đến đây, Tô Tử Dương hững hờ giải thích: “Không tại sao cả, ông đây không có hứng thú!”

Lăng Triển Dực lại bị đả kích, hắn nhẫn nại truy hỏi: “Không phải tối qua chúng ta còn rất tốt sao? Cậu tình tôi nguyện, tất cả mọi người đều rất vui vẻ mà!”

Tô Tử Dương ôm cánh tay gật đầu phụ họa nói: “Đúng vậy, không sai, đêm qua tất cả mọi người đều rất vui vẻ, kỹ thuật của anh không tệ, tôi cũng rất thỏa mãn, có điều vậy thì thế nào? Chúng ta chỉ là tình một đêm nam nam ngắn ngủi, không cần phải nghiêm túc như vậy, không phải sao?”

Nói không sai, nhưng mà...

Từ trước đến nay thường là Lăng Triển Dực nói kiểu lời này với đối tượng 419 lúc trước, giờ phút này lại đổi thành Tô Tử Dương nói, khiến hắn thay đổi vị trí đứng, trở thành người quấn quít dính lấy...

Tóm lại, loại cảm giác này không tốt chút nào.

Lăng Triển Dực hít sâu một hơi, cố gắng duy trì vẻ mặt hoàn mỹ của mình: “Cậu nói cũng không sai, tôi thừa nhận tối qua đều chỉ là một đêm vui vẻ của mọi người, chơi xong thì đường ai nấy đi, nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ, tôi cảm thấy cậu không tệ, là đối tượng đáng để tôi qua lại, cậu bất mãn với tôi ở chỗ nào sao? Không sao, cậu có thể nói với tôi, tôi sẽ thay đổi, có được không?”

Lăng Triển Dực thề, đây tuyệt đối là câu nói khép nép đầu tiên mà hắn nói kể từ lúc chào đời cho tới nay, nếu như tên nhóc trước mắt này vẫn không nể mặt hắn, hắn, hắn nhất định... Nhất định không tha cho anh!

Tô Tử Dương liếc hắn một cái, ừm, thái độ thành khẩn, ánh mắt nghiêm túc, biểu cảm không có kẽ hở, nếu là Tô Tử Dương của kiếp trước, khẳng định sẽ ngu ngốc tin tưởng, thế nhưng mọi thứ luôn có ngoại lệ, không chỉ có lời nói khép nép dụ dỗ người lần đầu tiên của Lăng Triển Dực là ngoài ý muốn, Tô Tử Dương lúc này cũng có ngoài ý muốn —- Anh sẽ không vui mừng tiếp nhận đâu.

“Xin lỗi, tôi không hề có ý định muốn hẹn hò qua lại với anh, anh vẫn nên đi tìm người khác đi.” Tô Tử Dương gằn từng chữ một, “Tôi, hi, vọng, anh, cách, xa, tôi, ra, một, chút!”

Hai tay Lăng Triển Dực bỗng dưng siết chặt, hai con ngươi hẹp dài hơi nheo lại, tỏa ra ánh sáng sắc bén, hắn đứng dậy, hai tay đút túi, ngang ngược nhìn xuống Tô Tử Dương từ trên cao, đồng thời cao ngạo mở miệng: “Không bằng chúng ta đánh cược đi!”

Tô Tử Dương nhíu mày, không định nói tiếp.

Lăng Triển Dực hơi cúi người, hắn vốn đang đối mặt với Tô Tử Dương, giờ phút này đến rất gần, chóp mũi cơ hồ đụng vào chóp mũi Tô Tử Dương, mở miệng cười mỉm: “Tôi đánh cược cậu sẽ hối hận vì quyết định của ngày hôm nay! Cậu nhất định sẽ yêu tôi!”

Tô Tử Dương cực kỳ vô tội chớp mắt: “Thật sao? Vậy thì cứ thử một chút xem sao!”

“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt trước đi, ngày mai tôi sẽ quay trở lại thăm cậu.” Lăng Triển Dực đứng lên, nện bước ưu nhã đi ra ngoài, lúc sắp bước đến cửa thì dừng lại, hắn hơi nghiêng đầu, nhìn Tô Tử Dương cười nói, “A, đúng rồi, quên nói với cậu, lúc đầu tôi nghĩ, nếu như cậu đồng ý hẹn hò qua lại với tôi thì sẽ bồi thường cho cậu năm triệu để làm phí tổn thất tinh thần, dù sao cậu xảy ra chuyện cũng là vì tôi, về sau nếu cái đầu bị thương của cậu có di chứng gì thì cũng có thể dùng số tiền này để chữa trị, nhưng cậu không chịu thì quên đi. Nhìn bộ dáng này của cậu, hẳn não bộ không có vấn đề gì. Cám ơn cậu đã giúp tôi tiết kiệm tiền, Tử Dương.”

Nói xong, Lăng Triển Dực thong thả vẫy vẫy tay, còn hôn gió với Tô Tử Dương, sau đó rất đàn ông đóng kỹ cửa phòng rồi rẽ vào hành lang.

Lúc đầu còn rất kiên định nằm trên giường, sau khi Tô Tử Dương lòng đầy căm phẫn nghe xong lời Lăng Triển Dực nói thì lập tức hóa đá vài giây, đợi cho đến khi Lăng Triển Dực rời đi, anh mới phản ứng lại được, thế là tên xui xẻo nào đó lại không có duyên với năm triệu bứt tóc phát điên.

“Cái tên căn bã! Khốn kiếp! Nên nói cho ông đây biết sẽ cho năm triệu từ sớm chứ! Không có một chút thành ý! A a a —- Đau lòng chết tôi rồi —- Mẹ nó, ông đây lại ném năm triệu đi rồi —- “

Đứng ngay góc rẽ ở cửa phòng bệnh, Lăng Triển Dực nhàn nhã ôm cánh tay tựa ở bên tường, nghe Tô Tử Dương đau lòng gào thét ở bên trong, hắn lập tức cảm thấy thoải mái dễ chịu, hơi nâng cánh môi mỏng, cười cực kỳ vui sướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui