Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Công ty nơi Tô Tử Dương đang làm không lớn cũng không nhỏ, là một công ty quảng cáo sản phẩm đưa ra thị trường, mà anh, đúng lúc lại là nhiếp ảnh gia. Thật ra anh không phải là người chuyên nghiệp, mà là do có hứng thú với nghề.

Tô Tử Dương có xuất thân là cô nhi, thẳng đến khi anh ngủm củ tỏi ở kiếp trước thì anh mới suy nghĩ rõ ràng, bố mẹ vứt bỏ anh có lẽ là do thể chất song tính kỳ lạ này, cho nên Tô Tử Dương có xuất thân như thế này, nên bằng cấp cũng không cao lắm.

Viện phúc lợi miễn cưỡng giúp anh được đến khi tốt nghiệp trung học xong thì không còn quan tâm đến anh nữa, sau đó Tô Tử Dương không hề học đại học, vừa làm việc vặt vừa học vài thứ, anh đã làm được mấy công việc rồi, là một thanh niên trai trẻ của thế kỷ hai mươi mốt, Tô Tử Dương tất nhiên không thật sự bỏ phí việc học, đuổi theo trào lưu tự học để lấy bằng cấp chính quy, cuối năm nay là anh có thể lấy được giấy chứng nhận.

Có điều thứ anh thích nhất vẫn là chụp ảnh, cho nên mới học cái này, anh tích không ít cống hiến ở ngành này, cũng may có thành tựu, hiện tại anh đã được như ý nguyện, trở thành thợ nhiếp ảnh của công ty, công việc cơ bản ổn định, tiền lương đủ thưởng, lại khá nhàn rỗi.

Nếu như không phải anh biết được mình có thai ba tháng trước khi chết ở kiếp trước, lại thêm cái tỉ lệ mang thai rất lớn không thể phòng ngừa khả năng khi đến thế giới này, thì tính ra tiền lương mà anh cầm trong tay không có cách nào nuôi sống anh cùng bé con, anh vẫn phải tiếp tục làm việc kiếm sống hơn nữa.

“Ai!” Tô Tử Dương nâng cằm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đã bị anh đánh chữ phim hơn một nửa, thở dài lần thứ bảy.

Cuối cùng anh đã lôi kéo ngọn gió nào vậy chứ! Cứ nhất định phải tìm vui ngay đầu tuần sao?!

Không sai, anh thích đàn ông, thế nhưng đây cũng không phải là lỗi của anh, trời sinh như thế, anh cũng không có cách nào khác. Thích đàn ông thì cứ để mặc mình thích đàn ông đi, yên tâm chờ đợi người có duyên xuất hiện không phải là tốt rồi sao? Sao cứ không kiên nhẫn ra ngoài ăn mặn làm gì? Chọc đến một tên đàn ông cặn bã không muốn chịu trách nhiệm, làm hại anh rưng rưng đến bệnh viện nạo thai rồi liên lụy tới cái mạng nhỏ...

Cũng may ông trời có mắt cho anh sống lại thêm lần nữa, nhưng mà mắt của ông trời có lẽ hơi bị cận thị đôi chút, thời cơ sống lại hơi chậm hơn một chút, nếu như vừa lúc cho anh sống lại ngay trên đường đến hộp đêm tìm vui thì tốt rồi, vậy thì anh nhất định sẽ ngoan ngoãn xoay người trở về nhà ngủ ngon, chết cũng không đến hộp đêm tìm đàn ông nữa!

Làm sao bây giờ, cuối cùng trong bụng có bé con hay không thì vẫn còn là một ẩn số, kết quả này vẫn luôn là một vướng mắc trong lòng anh.

Tâm tình tốt của buổi sáng chỉ kéo dài đến lúc trưa, khi đang ăn cơm trưa, Tô Tử Dương nghe mấy đồng nghiệp thảo luận, ‘gần đây giá phòng cho thuê lại tăng rồi‘, ‘cửa ải này, thật sự không thể sống nổi nữa mà‘ gì đó, trong đầu bỗng nhiên giật mình một cái, anh lại bắt đầu lo lắng.

Tuy rằng năm đó anh có đần độn đi vay tiền mua một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, quá trình trả nợ hơi gian nan, có điều tính đến năm ngoái thì đã trả sạch toàn bộ rồi, căn nhà đã hoàn toàn là tài sản dưới tên của anh, so với những đồng nghiệp cùng tuổi vẫn còn đang ở phòng cho thuê sống qua ngày khác thì xem như anh may mắn hơn rất nhiều, nhưng cũng bởi vì căn nhà này, lại thêm cái đam mê thích chụp ảnh này của anh, tất cả số tiền mà anh tiêu vào chúng không ít, nếu không thì đã không phải đi tìm cái tên đàn ông cặn bã kia đòi chịu trách nhiệm sau ba tháng mang thai đến cùng đường. Nếu tiền của anh nhiều hơn một chút, thì có thể chống đỡ thêm được một thời gian.

Tục ngữ có câu, một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, cứ đặt vấn đề này quanh quẩn ở trong lòng, Tô Tử Dương lập tức không thể nào cười được nữa.

“Tử Dương, sao hôm nay cậu cứ thở dài vậy? Chẳng lẽ đã bị đập đầu đến ngốc rồi?” Ngồi ở sát bên cạnh bàn làm việc của Tô Tử Dương là một cậu con trai mập mạp đeo kính, tên là Lâm Khải, thật ra dáng dấp của y không khó nhìn, chỉ là hơi mập, nhưng nói chuyện hài hước, tính tình cũng tốt. Một ngày trôi qua cứ nghe thấy Tô Tử Dương liên tục thở dài, y không thể nhịn được mở miệng hỏi thăm.

“Đi đi, đừng làm phiền tớ, tớ đang rầu rĩ đây này!” Tô Tử Dương chống cằm tiếp tục chửi mắng Lăng Triển Dực ở trong lòng là cái tên đàn ông cặn bã.

“Cậu buồn cái gì? Một người ăn no cả nhà không đói bụng, hơn nữa cậu còn là thợ nhiếp ảnh, đãi ngộ tốt hơn nhiều so với chúng ta, cậu còn không cần ở phòng cho thuê, một mình ở nơi hai phòng ngủ một phòng khách, tốt biết bao nhiêu!” Lâm Khải cực kỳ hâm mộ.

“Mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng, tớ cũng có khó xử của tớ có được không? Hiện tại tớ rất cần một khoản tiền, nếu không tớ đã không đau đầu như vậy rồi.” Tô Tử Dương ôm đầu ngửa mặt trên bàn không có tinh thần mở miệng.

“Cậu có thể cho thuê phòng mình đang ở nè! Cậu một mình ở một phòng là đủ rồi, phòng trống khác cũng để không, hiện tại phòng cho thuê vẫn thu hút lắm, khu vực của cậu lại tốt, nhất định cho thuê rất được! Ai nha! Sao tớ lại không nghĩ tới sớm nhỉ! Nếu không phải tớ đã nộp tiền thế chấp mướn phòng ba tháng rồi, thì tớ cũng muốn thuê chỗ cậu!” Lâm Khải vừa nói vừa đập đùi, bộ dáng hối hận khiến Tô Tử Dương buồn cười.

Có điều đề nghị này không tệ, anh có thể cho thuê một phòng, không cần phải bán nhà mà cũng có thể sống yên ổn, tới tháng thì lại có tiền, đúng là một mũi tên trúng hai con chim, cớ sao mà không làm!

Chỉ có điều... Khoé miệng tươi cười của Tô Tử Dương thoáng ảm đạm mấy phần, thuê ba tháng thì còn có thể, thời gian lâu dài, nếu như bản thân anh thật sự mang thai thì cơ thể nhất định sẽ thay đổi, đến lúc đó lại hù dọa người ta thì phải làm sao bây giờ?

Xem ra phải nghĩ biện pháp rồi, thời điểm quảng cáo cho thuê phòng thì phải biết sáng mắt kiếm anh hùng, có thể chọn được một người có lá gan cực lớn và còn có thể tiếp nhận được quan niệm cải tiến của thế giới mới thì tốt rồi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui