Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!

Xe đang từ từ lăn bánh, Tô Tử Dương chú ý cẩn thận che chở bụng, sau đó vụng trộm quan sát Lăng Triển Dực đang lái xe phía trước, mấy lần muốn mở miệng nói chuyện, nhưng cứ muốn nói lại thôi.

Cậu có chút không thể hiểu được cái tên này cuối cùng đang nghĩ cái gì, Lăng Triển Dực không nói chuyện, Tô Tử Dương trời sinh hiếu động không giữ được bình tĩnh rốt cục cũng lấy dũng khí mở miệng: “Chuyện đó... Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“...”

Trả lời Tô Tử Dương chính là một khoảng trầm mặc.

Tô Tử Dương cho rằng mình nói nhỏ, nên lặp lại một lần nữa, nâng cao âm điệu: “Chuyện đó... Anh có thể thả tôi xuống xe được không? Tôi ngồi xe thấy hơi choáng, muốn ói, nếu làm bẩn xe anh thì không tốt đâu.”

Lăng Triển Dực tức giận liếc mắt nhìn anh một cái từ kính chiếu hậu, cắn răng nói: “Anh không phải tên ‘chuyện đó‘!”

“... Ngài, ngài Lăng... Anh xem hai người chúng ta nước sông không phạm nước giếng, anh cuối cùng muốn mang tôi đi đâu? Tôi chóng mặt thật mà, ọe —-” Tô Tử Dương làm bộ muốn nôn, đưa tay che miệng nhìn phản ứng của Lăng Triển Dực.

Anh nhớ rõ ở kiếp trước, cái tên khốn này đã dừng xe ngay lập tức, ném anh xuống ven đường muốn nôn gì thì nôn.

Kết quả lông mày Lăng Triển Dực lại không hề nhíu lấy một lần, xe chạy không ngừng, chỉ là tốc độ xe lại chậm hơn rất nhiều so với vừa rồi, có thể dùng từ nhẹ nhàng để hình dung.

Tô Tử Dương kinh ngạc nói: “Anh không sợ tôi nôn trên xe của anh sao?”

“Không sao, em muốn nôn thì cứ nôn, bẩn thì có thể rửa, bên ngoài quá nóng, em đừng để bị cảm nắng.” Mặc dù Lăng Triển Dực không muốn thấy anh dùng cách xưng hô ‘Ngài Lăng’ đầy xa cách như thế để gọi hắn, nhưng thấy anh không thoải mái nên hắn cố ép xuống cảm giác không vui.

“Ngài Lăng... Hôm nay tôi còn có việc, nếu anh có chuyện, có thể để hôm khác đến tìm tôi có được không?” Tròng mắt Tô Tử Dương xoay tròn loạn chuyển, nghĩ cách để thoát thân.

“Gọi anh là —- Dực!” Lăng Triển Dực cuối cùng nhịn không nổi, sửa lại, cũng may giọng điệu vẫn còn tốt, không quá lớn tiếng, cũng không hề tức giận.

Tô Tử Dương bất đắc dĩ buông tay: “Hai ta không có thân như vậy mà... Ư...”

Xe dừng lại, mặc dù chạy chậm, nhưng Tô Tử Dương vẫn va vào chỗ ngồi trước mặt một cái, đương nhiên, không phải bụng đụng vào, mà là cái trán va vào một phát. Thời điểm anh lấy tay che trán hừ hừ, Lăng Triển Dực đã vòng qua cửa xe đằng trước đi đến đằng sau mở cửa xe ra, kéo người đi vào.

Tô Tử Dương nghe được tiếng cửa xe, buông cái tay che trán ra, thấy Lăng Triển Dực gần ngay trước mắt thì lập tức giật mình kêu lên, kinh hô một tiếng rồi quay qua hướng khác: “Anh, anh làm cái gì vậy?”

Lăng Triển Dực cười như không cười nhìn anh, chậm rãi ép tới: “Em nói xem anh muốn làm gì?”

“Ngài, ngài Lăng, Lăng...” Tô Tử Dương vừa gọi tên ra khỏi miệng, bả vai phía bên phải đã bị Lăng Triển Dực dùng tay trái ấn xuống, anh nuốt nước miếng một cái, đổi giọng thăm dò, “Dực... Anh, anh đừng như vậy...”

“Hiện tại biết đổi giọng rồi?” Lăng Triển Dực càng ngày càng tới gần anh, chân trái quỳ xuống trên ghế ngồi cạnh anh, nửa ép trên người Tô Tử Dương, tay phải cũng đặt lên trên vai trái Tô Tử Dương, “Chúng ta không thân như vậy hả? Hả? Ngay cả con chúng ta cũng có rồi, vậy mà em lại nói chúng ta không thân như vậy sao? Hả? Tử Dương, em khiến anh đau lòng lắm đấy, em biết không?”

“Chuyện đó... Ách... Không phải... Dực, Dực! Anh đừng kích động... Tôi, tôi không có ý đó... Nhưng... Đứa bé không phải của anh... Anh không nên hiểu lầm... Ha ha... Ha ha...” Tô Tử Dương không có tự tin để tiếp tục cười, tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên tay đang đè lên hai vai mình của Lăng Triển Dực, sợ Lăng Triển Dực sẽ làm chuyện gì đó với anh.

Hơn nữa cái tư thế này...

Hắn đã đợi anh, thật khó mà tin nổi.

—- Giờ phút này Tô Tử Dương đang nằm ngửa trên ghế sau, nửa bên mông để ngay khoảng không, phần eo cùng nửa thân trên dựa vào ghế, nhưng hai chân để nghiêng lại bị Lăng Triển Dực tách ra, tư thế... Rất dễ xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng mấu chốt chính là anh hiện tại mang cái bụng lớn, cũng bởi vì kiếp trước gặp phải bao nhiêu chuyện, khiến anh ít nhiều gì cũng thấy sợ Lăng Triển Dực, cho nên Tô Tử Dương giờ phút này không dám thở mạnh, khuôn mặt cười cứng đờ, nhưng khuôn mặt của cái tên họ Lăng khốn kiếp này vẫn giữ nụ cười tươi giống như không hề giả tạo.

“Đứa bé không phải của anh sao? Em xác định?” Lăng Triển Dực nhìn vật nhỏ dưới thân đang nhìn hắn đầy thận trọng, có giận cũng không giận nổi, có điều hắn vẫn không buông anh ra, trong lòng hắn tự nhủ vật nhỏ này vẫn còn mạnh miệng, mãi không chịu thừa nhận đứa bé này là của mình. Hắn không hề nói sẽ không chịu trách nhiệm mà!

“Là con cháu Lăng gia, Lăng Triển Dực anh sẽ chịu trách nhiệm. Tử Dương, em suy nghĩ lại một chút đi, đứa bé này có phải con của anh không? Hả?” Lăng Triển Dực mập mờ xích lại gần Tô Tử Dương, nhẹ nhàng thở ra một hơi cạnh lỗ tai anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui