Ông Già Noel Cười Một Cái

Khuôn mặt Thiệu Nhạc lạnh nhạt, một chút cũng không muốn cùng những người gọi là thế giao1 này trò chuyện.

Một người đàn ông mặc âu phục màu đen nâng ly champagne, hớp một ngụm, mỉm cười hỏi:

“Thế nào, hôm nay có đối tượng nào nhìn vừa ý hay không a? Ở đây nhiều em như vậy, anh có thể tha hồ lựa chọn, chọn một người cánh tay to một chút, tương lại mới đủ sức thay anh đẩy xe lăn mỗi ngày a!”

“Tôi không cần.” Thiệu Nhạc trả lời ngắn gọn.

“Không cần? Là không cần vợ sao?” Một người đàn ông mặc âu phục đeo một cái nơ buồn cười lập tức xen mồm: “Vậy sao bác gái còn nói cho em gái tôi biết, chỉ cần anh thích em ấy, cưới em ấy vào nhà, có thể không cần hồi môn, tiền cưới chỉ nhiều không ít? Nghe đến mấy thứ này tôi còn đang tưởng anh học theo dưới quê, dùng tiền mua vợ chứ!”

“Cha tôi nói, niệm tình ông cùng cha anh quen biết nhiều năm, cho dù tặng một người con gái cho Thiệu gia anh cũng không sao cả, nhưng đáng thương nhất là em gái của tôi, vừa nghe nói đối tượng xem mắt là một người ngồi xe lăn, thì khóc mấy đêm liền.”

“Ôi, chị của tôi cũng thế. Tuy rằng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vừa biết đối tượng đến xem mắt lần này, liền công khai bày tỏ cho dù không ai lấy, cũng không làm vợ của người đứng cũng không thể đứng.”

“Cái gì, đứng cũng không thể đứng? Chị cậu là ngại chỗ nào của người ta đứng cũng không thể đứng?”

“Tôi nào biết chị ấy là nói chỗ nào đứng cũng không thể đứng?”

“Tôi xem là mỗi chỗ đều đứng cũng không thể đứng đó!”

Vị Phồn từ từ lại gần Thiệu Nhạc, cậu nghe vào tai những lời hai nghĩa không chịu nỗi do một cậu ấm còn trẻ mới gia nhập nói, trong đầu cảm giác những người này thật sự rất vô vị. Đem bệnh của người ta ra trêu chọc còn tự cho là hài hước, thật sự thấp kém đến cực điểm.

“Thiệu tiên sinh, có muốn tôi đẩy ngài đi ăn chút gì không?” Vị Phồn đẩy ra đám người chướng mắt bên cạnh Thiệu Nhạc, đứng ở phía sau anh cúi đầu nhẹ giọng hỏi một câu.

“Cậu lại đây làm gì?” Thiệu Nhạc trừng mắt liếc Vị Phồn một cái, thanh âm không phải rất cao hứng.

“Cầm tiền lương của ngài, đương nhiên đến làm việc.” Vị Phồn trả lời.

“Tiểu Hỉ đâu? Cậu đi trông nôm Tiểu Hỉ cho tốt, đừng đến phiền tôi.” Thiệu Nhạc không hy vọng tình cảnh quẫn bách của mình bị Vị Phồn trông thấy, anh hy vọng bản thân ít nhất còn có thể lưu lại một chút tự tôn trước mặt Vị Phồn.

Những người này đối xử anh thế nào anh cũng không quan trọng, anh có thể ứng phó. Vị Phồn lại đây để làm gì, nhìn anh đáng thương đồng tình với anh cho nên đến giải vây sao?

Trong lòng Thiệu Nhạc dâng lên tức giận. Anh chẳng hề cần đồng tình của người khác, lại càng không cần của Vị Phồn.

“Vừa mới thấy cậu ấy cùng một đám bạn nhỏ chơi với nhau, yên tâm, có mấy bảo mẫu theo bọn họ.” Mới vừa nãy ở lầu hai lúc từ trên cao nhìn xuống, Vị Phồn đã sớm nhìn rõ tình hình của Tiểu Hỉ rồi. Hiện tại cậu lo lắng cho Thiệu Nhạc hơn.

“Vị này là?” Loại người vô vị lại mở miệng.

“Tôi là quản gia mới của Thiệu tiên sinh.” Vị Phồn chớp mắt, rất không vui vẻ trả lời những người đó.

“Quản gia mới? Hỗ trợ đẩy xe lăn sao?” Những người đó lại cười.

“Nào nào nào, Thiệu Nhạc, uống ly rượu nào!” Có người cầm một ly rượu vang đỏ lại:

“Xem như chúc mừng đám bạn bè chúng ta lâu như vậy mới lại tập hợp lần nữa. Anh cũng biết, tất cả chúng tôi đều bận rộn vô cùng. Joe bận rộn quản lý bệnh viện cho ông cha của cậu ấy, Denny cả ngày trên trực thăng bay qua bay lại để làm bất động sản, Mark đóng đô ở chi nhánh công ty bên Châu Âu đã lâu không về Đài Loan, tôi đây thì sau khi kết hôn, bà vợ cứ dính lấy suốt hai bốn giờ không tha, ngay cả đi công ty họp cô ấy cũng đòi theo, hiện tại thật sự là một cái đầu hai cái đại. Hôm nay nếu không phải bác gái dụng tâm như vậy tổ chức bữa tiệc này, có thể chúng tôi muốn cũng không cách nào gặp mặt đâu!”

Vị Phồn rất không thích kiểu cách đối thoại khoe khoang thế này, những người này thật sự làm cho cậu đen mặt.

“Tôi đã kiêng rượu.” Thiệu Nhạc nói.

Ly rượu vang đỏ kia cứ như vậy xấu hổ dừng giữa không trung, tay đối phương đưa ra không có lý do để thu hồi, Thiệu Nhạc cũng không tính tiếp lấy, chỉ mặc cho đối phương cầm như vậy.

“Không phải chứ, chẳng qua là một ly rượu nhạt, uống cũng không say, anh sao ngay cả chút mặt mũi cũng không cho tôi?” Đối phương có chút không vui.

“Tôi không uống rượu.” Thiệu Nhạc nhắc lại.

“Làm ơn đi, mới có chút xíu như vậy thôi, tính là đồ uống cũng không quá chứ!”

“Đúng vậy, anh cũng không nghĩ thử xem hôm nay là ai biết anh thiếu một người vợ, liền đem chị gái em gái mang đến tùy anh lựa chọn. Chỉ bằng điểm ăn thiệt thòi lớn như vậy, anh không nên kính cậu em vợ tương lai này một ly sao?”

Đám người vô vị này nói chuyện đều mang theo đâm chọt, Vị Phồn gần như nghe không lọt tai nữa.

“Tôi chưa nói qua muốn tuyển từ trong các cô ấy, tất cả những chuyện này đều là chủ ý của mẹ tôi. Các người có thể mang chị gái em gái của mình về, tôi ngay cả liếc mắt một cái cũng nhìn không vô, đừng nói đến lựa chọn.” Thiệu Nhạc nghiêm nghị trả lời. Các cô gái này anh ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, càng đừng nói hứng thú.

“Chân đã tàn phế, còn nói chuyện ngạo mạn như vậy!” Trong đám người vô vị, có một vài người vì Thiệu Nhạc trả lời không khách khí mà tức giận.

“Hôm nay chúng tôi chính là nể mặt Lục Kì cùng cha anh mới đến, anh đừng kiêu ngạo quá, tưởng rằng ngồi xe lăn có tư cách chọn người sao? Hiện tại là người ta chọn anh, cũng không phải là anh chọn người ta!”

“Chân tàn phế thì sao hả!” Vị Phồn nắm chặt tay đẩy của xe lăn, hướng đám người có mặt, trực tiếp nói: “Đám người các anh đứng trong nhà của người ta, nói chuyện khách khí một chút cũng không biết, thương tổn của Thiệu tiên sinh liên quan gì các người đánh rắm, có thể đi lại thì rất giỏi sao? Về sau anh ra khỏi cửa cẩn thận một chút, tốt nhất cũng đừng để bị xe đụng vào đến cuối cùng đứng cũng không đứng nỗi, chờ sau khi ngươi đứng cũng không đứng nỗi còn có thể nói ra loại lời này, đợi đến lúc đó muốn nói thế nào ngươi lại đến nói!”

“Vị Phồn,” Thiệu Nhạc biến sắc, rống lên: “Câm miệng lại cho tôi!”

Vị Phồn thở hổn hển còn muốn tiếp tục nói, bị Thiệu Nhạc rống như vậy, cư nhiên trừng ngược lại Thiệu Nhạc.

“Tôi nói sai sao?” Vị Phồn hướng Thiệu Nhạc rống lên.

Cậu thật sự không hiểu Thiệu Nhạc là thế nào, cứ để mặc người dùng ngôn từ sỉ nhục như vậy, cũng không phản kích. Con trai con gái của người có tiền thì không thể đắc tội sao? Tiền của Thiệu gia cũng không ít hơn so với những người này mà, tính cách Thiệu Nhạc thì ra là ủy khuất cầu toàn như vậy sao?

“Ôi chao, làm sao vậy, sao mọi người đều bực tức quá vậy?” Trong đông đảo giọng nam trầm thấp, đột nhiên phát ra giọng nói từ tính ưu nhã mang theo biếng nhác.

Vị Phồn ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc vô cùng, đến ngay cả lời mắng chửi người ra tới miệng rồi cũng khiếp đảm nuốt vào lại.

“Chị hai” Ny Ny nhà cậu cư nhiên đến đây, câu không hoa mắt nhìn nhầm chứ?


Ny Ny mặc bộ sườn xám cách tân Trung Quốc, trên vai choàng khăn lông thú màu hồng phấn, một đường xẻ tà từ đùi chạy lên tận bên hông, để lộ ra da thịt ngọc ngà màu trắng hồng mịn màng.

Trên khuôn mặt trái xoan của anh trang điểm quyến rũ, có đôi mắt to lí trí thâm thúy, khuôn mặt lơ đểnh toát ra phong tình vạn chủng, xinh đẹp nhưng không kiêu ngạo. Dáng người duyên dáng thướt tha nhiều vẽ hình chữ S, xứng với nụ cười thản nhiên say lòng người, vừa xuất hiện nói chưa đến hai câu, ánh mắt mọi người đều đã đặt trên người anh.

Buổi tiệc vốn lộn xộn náo nhiệt cũng vì vậy mà yên tĩnh một hồi, sau khi mọi người hoàn hồn, mới lại bình phẩm Ny Ny từ đầu tới chân, nghị luận lung tung.

“Tôi tưởng cậu không rảnh đến.” Thiệu Nhạc nhìn Ny Ny, vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Anh không biết bao lâu rồi, không trông thấy người này.

Ny Ny đến bên cạnh xe lăn của Thiệu Nhạc, chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên tay vịn hai bên xe lăn, hạnh mâu từ từ nhìn về phía Thiệu Nhạc, cười nói:

“Cho dù không rảnh thế nào đi nữa, cũng nhất định phải vì cậu đi một chuyến.”

Khi Ny Ny ngồi xổm xuống đường xẻ tà bên đùi càng tách ra, một đám đàn ông bên cạnh nhìn thấy thiếu chút nữa phun máu mũi, không biết mỹ nữ sườn xám này bên dưới còn mặc gì đó không?

“Nhưng mà cậu công việc bề bộn.” Thiệu Nhạc khi nói chuyện thu hồi sắc bén mới vừa rồi, giọng điệu cũng ôn hòa hơn nhiều.

“Tôi vì cậu xin phép rồi, một ngày kiếm ít một hai trăm vạn cũng không kém bao nhiêu, ở trong lòng tôi, đương nhiên là cậu quan trọng hơn chứ!” Ny Ny nói, nghiêng đầu mỉm cười.

Nụ cười này không chỉ mê đảo Thiệu Nhạc, mà còn mê chết đám đàn ông xung quanh.

Cả người Vị Phồn nổi da gà, cậu vội vàng đông xoa tây xoa xoa xoa cánh tay. Thật sự rất khủng bố, Ny Ny sao có thể nói ra những lời buồn nôn sến rện này một cách tự nhiên tới thế! Quả nhiên làm má mì trong quán bar, tài ăn nói cao hơn người ta một bậc, nói dối cũng không chớp mắt.

“A Nhạc, chúng ta lên lầu được không? Người ở đây nhiều quá, không khí thật oi bức nha!” Ny Ny dùng kiểu giọng điệu nũng nịu nói, người nghe được xương cốt đều rã rời.

“Ừ!” Thiệu Nhạc gật đầu.

Ny Ny cười cười, chậm rãi đứng dậy đi ra phía sau Thiệu Nhạc, cầm tay nắm của xe lăn, sau đó nhìn em trai Vị Phồn ở bên cạnh đang không ngừng xoa nắn cánh tay tựa hồ rất lạnh, dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thường lệ nói:

“Cậu nha, vẫn thích rước lấy phiền phức như trước. Đợi lát nữa lấy chút gì ăn đem lên lầu hai, chúng tôi không xuống!”

“Lấy thì lấy, ngữ khí kém nhiều như vậy!” Vị Phồn quả thực mắt trợn tròn, rõ ràng đối Thiệu Nhạc thì dịu dàng đến chảy nước,      sao lúc gọi cậu thì lại giống như gọi thằng nhóc ở bãi giữ xe.

Ny Ny cười ha hả hai tiếng, lưu lại cái ngoái đầu lướt qua phong tình vạn chủng, đẩy Thiệu Nhạc đi, hai người ưu nhã tiến vào trong thang máy.

Vị Phồn “sách” một tiếng, đi tới chỗ tự phục vụ kế quầy bar, cầm cái mâm, bày lên vài cái đĩa, sau đó dốc sức gấp một ít món ăn nóng sốt, phải hiến lên cho “chị hai” không lúc nào không giảm béo ăn kiêng của cậu.

Lúc xoay người lên lầu, thấy rượu vang đỏ trong góc. Cậu đưa tay bắt lấy bốn chai, sau đó nhanh chóng đi lên phía lầu hai.

_______________________________

Lúc đi vào phòng Thiệu Nhạc, hai người kia đang trò chuyện quên mình.

Vị Phồn không muốn làm kì đã cản mũi hai người, dọn lên một bàn nhỏ đồ ăn cùng rượu xong, sau khi giúp khui bình rót rượu, nghĩ cầm lên một hộp rượu vang đỏ uống liền nhanh chóng rời đi.

“Vừa rồi thật làm phiền cậu, kỳ thật cậu không cần làm như vậy.” Trước khi đi, Vị Phồn nghe thấy Thiệu Nhạc nói vậy.

“Đã là bạn bè lâu như vậy rồi, cậu tưởng rằng tôi sẽ nhìn cậu bị người ta khi dễ mà không để ý tới sao?” Tiếng nói của Ny Ny không còn nũng nịu giống như lúc nãy nữa, nhưng vẫn giấu không được vài phần nhu mì nữ tính.

“Bọn họ là khách của Thiệu gia, không thể đắc tội.” Thiệu Nhạc nói.

“Cậu a, đến giờ vẫn luôn suy nghĩ vì người khác như thế, sao cũng không thay bản thân mình suy nghĩ suy nghĩ? Cho dù đem toàn bộ bọn họ đuổi đi, đó cũng không phải lỗi của cậu, là thái độ của những người đó quá kém cỏi, một chút giáo dục cũng không có.” Ny Ny nói. Giọng điệu kia nghe vào cũng chỉ đơn thuần là thay bạn tốt của mình bất bình, không có chút ám muội nào.

Vị Phồn trộm liếc mắt nhìn Thiệu Nhạc một cái, chỉ thấy vẻ mặt Thiệu Nhạc ôn hòa, cùng bình thường quả thực so ra cách xa một trời một vực.

Thì ra chỉ cần Ny Ny bỏ ra một chút điểm hảo ý, Thiệu Nhạc sẽ vui vẻ cả ngày như vậy.

Nhìn tình hình hai người bọn họ ở chung, Vị Phồn không khỏi lắc đầu. “Oan nghiệt a.....” Cậu thầm thì.

Sau khi quay về phòng của mình, Vị Phồn nằm trên giường nghỉ ngơi một chút.

Cậu khui chai rượu vang đỏ ra trực tiếp đưa lên miệng uống, bởi vì dưới lầu có người hầu theo thời vụ do Lục Kì mời về trông chừng, cậu cũng không cần đi xuống.

“Anh quái thú!” Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Tiểu Hỉ cực kỳ phấn chấn cầm một đống kẹo phóng đến giường cậu, tiếp theo đem toàn bộ kẹo đặt vào lòng cậu. “Lão ông cho kẹo kẹo, Tiểu Hỉ cho anh quái thú kẹo kẹo.” Hôm nay Giáng Sinh ông già Noel thật sự đến đây, ông cầm một cái túi màu đỏ thật lớn phát kẹo dưới lầu. Vì anh quái thú không đi lấy kẹo, cho nên cậu giúp anh quái thú mang lên.

“Cho anh à, Tiểu Hỉ thật ngoan.” Vị Phồn cười xoa xoa mặt Tiểu Hỉ một phen.

Sau khi đem kẹo chia cho Vị Phồn, Tiểu Hỉ lại chạy ra ngoài.

“Đã khuya em không ngủ còn muốn chạy đi đâu?” Vị Phồn hỏi.

“Tiểu Hỉ ngóng tìm lão ông!” Tiểu Hỉ nhảy a nhảy, biến mất nơi hành lang.

Vị Phồn cầm theo chạy rượu vang đỏ ra ngoài, đi theo thân ảnh của Tiểu Hỉ, cậu thấy Thiệu gia vào đêm Giáng Sinh mời ông già Noel đến phát kẹo cho đám trẻ con.

Tiểu Hỉ thật cao hứng đứng dưới chân ông già Noel, ngửa đầu nhìn ông già Noel râu tóc bạc phơ, bụng tròn vo, vừa nhảy vừa gọi nói: “Kẹo ―― Kẹo ――”

Học sinh vừa học vừa làm được mời tới giả làm ông già Noel rất cố gắng làm tròn bổn phận lại lấy ra thêm một đống kẹo đủ màu, trong đại sảnh nhạc giáng sinh nhẹ nhàng vang lên, buổi tiệc từ nãy giờ vốn không thú vị, lúc này mới có hơi thở của đêm Giáng Sinh.

“Lão ông, lão ông!” Tiểu Hỉ đột nhiên nhớ đến một chuyện, cậu thiếu chút nữa đã quên. “Chân chân của anh? Lão ông, chân chân của anh?”

Học sinh vừa học vừa làm lần đầu tiên ra đi làm vào đêm Giáng Sinh khó xử đứng tại chỗ, đối với vấn đề kỳ quái do đứa nhỏ của cố chủ nói ra không biết nên trả lời thế nào.

Tiểu Hỉ đem kẹo nhét vào từng túi trên quần áo, tiếp theo kéo túi quà lớn màu đỏ của ông già Noel ra sức lắc lắc, giọng điệu ngây thơ nói: “Tiểu Hỉ là bé ngoan, Tiểu Hỉ ngoan, lão ông cho Tiểu Hỉ chân chân được không, chị nói anh có chân mới, có thể dẫn Tiểu Hỉ ra ngoài chơi ――”


Học sinh vừa làm vừa học có vẻ lo lắng bất an, cậu cho rằng có lẽ mình cho kẹo không đủ, cho nên liều mạng lấy kẹo từ trong túi ra cho Tiểu Hỉ.

Kẹo càng lấy càng nhiều, tất cả túi trên người Tiểu Hỉ đều bị nhét đầy, lúc cậu học sinh kia lại lấy thêm một đống cho cậu, cậu tức giận đẩy tay đối phương ra bắt đầu náo loạn ầm ĩ.

“Không cần cái này ――” Tiểu Hỉ the thé kêu lên “Chân chân của anh ―― Không cần cái này ――”

Tiệc hội vốn còn có chút ồn ào bởi vì tiếng tranh cãi ồn ào của Tiểu Hỉ mà hơi lặng xuống, Tiểu Hỉ không ngừng nhảy lên dùng âm lượng đê-xi-ben cao thét chói tai, điều này khiến cho khách khứa đang có mặt phải nhíu mày.

“Mang Tiểu Hỉ lên lầu đi ngủ.” Lục Kì đi ra, chỉ huy hai tên người hầu mang đứa con trai nhỏ của bà lên lầu. Mới không nhìn một chút mà thôi, không biết Tiểu Hỉ lại nháo cái gì kỳ quặc, đứa nhỏ này tám phần là theo anh nó lâu quá, tính cách cũng móp méo.

Người hầu đem Tiểu Hỉ bế lên lầu, căn bản không để ý đến ý nguyện của Tiểu Hỉ. Tiểu Hỉ bị ngột ngạt, oa một tiếng liền khóc ra, liều mạng nện vào người đang bế cậu.

“Chân chân ―― Chân chân ――” Tiểu Hỉ khóc đến lợi hại.

Vị Phồn thấy thế vội vàng xuống lầu ôm lấy Tiểu Hỉ, cậu đã có thể xem là thô lỗ, động tác của người hầu kia cư nhiên còn so với cậu thô lỗ hơn.

“Được rồi được rồi, người sao hỏa chúng ta nên trở về sao hỏa ngủ, người địa cầu nghe không hiểu người sao hỏa nói gì đâu, em đừng khóc nữa.” Vị Phồn vỗ vỗ lưng Tiểu Hỉ, mang cậu lên lầu, đưa vào phòng.

“Chân chân.....” Tiểu Hỉ không ngừng nức nở. “Tiểu Hỉ không hư hư, lão ông cho anh Tiểu Hỉ chân mới.....”

“Phải, Tiểu Hỉ không phải đứa trẻ hư.” Vị Phồn bên uống rượu, bên dỗ Tiểu Hỉ ngủ.

“Lão ông không có chân chân.....” Tiểu Hỉ khóc đến nước mũi chảy đầy mặt.

Vị Phồn cầm khăn giấy lau mặt cho Tiểu Hỉ. Cậu đoán có thể có có người từng nói với Tiểu Hỉ, đêm Giáng Sinh ông già Noel sẽ tặng quà cho mỗi bé ngoan, cho nên Tiểu Hỉ mới lại nhấn mạnh mình không phải đứa trẻ hư như vậy, ông già Noel phải tặng quà cho cậu.

Mà quà Tiểu Hỉ muốn, đó là đôi chân mới cho người anh trai không thể đi lại được của cậu. Cậu hy vọng có thể cùng anh trai mình cùng nhau đi ra ngoài chơi.

Vị Phồn lại gần nhẹ giọng nói với Tiểu Hỉ: “Đó là vì có rất nhiều người muốn quà a, Giáng Sinh lão ông mỗi ngày đều phải tặng quà, tất cả mọi người đều phải xếp hàng, cho nên còn chưa đến phiên của Tiểu Hỉ a!”

“Bao giờ thì đến Tiểu Hỉ?” Tiểu Hỉ nghe Vị Phồn nói vậy, nước mắt cũng chậm rãi ngừng, chờ mong lại thêm nghi hoặc hỏi.

“Chỉ cần Tiểu Hỉ vẫn cứ thực ngoan, một ngày nào đó Tiểu Hỉ sẽ nhận được quà, anh trai sẽ có một đôi chân mới.” Vị Phồn vỗ vỗ lưng Tiểu Hỉ, mềm mỏng lừa dụ đứa trẻ trên giường còn chưa ngủ này.

“Thật vậy chứ?” Tiểu Hỉ hỏi.

“Thật.” Vị Phồn cười.

Sau đó Vị Phồn lại kể chuyện cổ tích lễ Giáng Sinh Tiểu Hỉ thích nghe nhất cho cậu nghe, thẳng đến lúc Tiểu Hỉ thiếp đi, Vị Phồn mới cầm chai rượu đã uống trống trơn trở về phòng mình.

Mí mắt Vị Phồn càng ngày càng nặng, cậu quay về giường nằm, đem chăn bông cuốn thành một đoàn ôm vào lòng. Trong lòng có gì đó để ôm, chung quy vẫn cảm thấy như vậy mới có thể có được cảm giác an tâm.

Vừa mệt vừa uể cậu cảm giác đầu óc trống rỗng, nhắm mắt lại, bắt đầu có chút hình ảnh thoáng hiện qua trong đầu.

Linh cảm vốn đã muốn khô cạn, lại tìm về trong yên lặng. Giống như đang nằm mơ, lại giống như không phải. Cậu thấy một chiếc xe trượt tuyết chở theo quà từ trên không trung rơi xuống, một ông già Noel mặc quần áo màu đỏ ngồi trên tuyết.

Ông già Noel quay đầu lại nói với cậu, chân của ông bởi vì lúc này từ trong không trung rơi xuống mà ngã bị thương, tuần lộc của ông cũng vì vậy mà chết mất, ông không bao giờ có thể tặng quà nữa.

Mà gương mặt của ông già Noel kia, Vị Phồn cảm thấy rất quen, rất quen.

Một lát sau cậu mới nhớ tới, thì ra, đó là Thiệu Nhạc.

_______________________________

“Vị Phồn..... Vị Phồn.....”

Đèn điện trong phòng bị bật lên, nguyên bản tối tăm lập tức tán đi. Vị Phồn giơ tay lên che mắt lại, ánh sáng thình lình ập tới chói mắt khiến mắt cậu có chút không quen.

“Vị Phồn, tỉnh tỉnh, đứng dậy chút nào.” Ny Ny không ngừng tát hai má Vị Phồn.

“Chuyện gì!” Vị Phồn tức giận quát. Vừa mới ngủ được, lại mạc danh kỳ diệu bị người ta gọi rời giường.

“Rạng sáng ba giờ.” Ny Ny đổi qua lắc lắc bả vai Vị Phồn.

“Chị cũng biết ba giờ, ba giờ em phải đi ngủ, ngày mai sáu giờ còn phải dậy làm việc.” Vị Phồn thì thào nói, nằm ỳ trên giường không chịu đứng dậy.

“A Nhạc đang ngủ ở trên xe lăn, với sức một mình chị không di chuyển cậu ấy nỗi, em đến giúp chị chuyển cậu ấy lên giường đi.” Ny Ny kéo tay Vị Phồn, quả thực là đem cậu từ trên giường lôi đi.

“Gạt người..... Chị một người đàn ông trưởng thành lại không di chuyển được 70kg gì đó.....” Vị Phồn miệng lẩm bẩm.

“Cậu nói gì?” Ny Ny nhéo hai má Vị Phồn, hung hăng kéo qua hai bên.

“Đau đau đau.....” Đau kia như đâm tim khoan xương, khiến cơn buồn ngủ của Vị Phồn đều bay biến hết.

“Nhanh lên, chị còn phải trở về tiệm làm việc!” Ny Ny tóm lấy tai Vị Phồn, một đường đem cậu xách đến phòng của Thiệu Nhạc.

Chai rượu vang đỏ trên bàn nhỏ ngã lộn xộn, mặt Thiệu Nhạc đỏ bừng so với Quan Công không khác nhau mấy, trong phòng tràn ngập mùi rượu vang đỏ, ngay cả trên người Ny Ny cũng là loại hương vị này.

“Các người đã uống bao nhiêu vậy?” Vị Phồn ngẩn ngơ.


“Sau khi uống hết ba chai kia, chị lại bảo người cầm lên thêm sáu chai.” Ny Ny nói.

“Không phải Thiệu Nhạc không uống rượu?”

Ny Ny che miệng cười khẽ hai tiếng. “Em cho chị em là ai. Chị cùng cậu ấy uống, cậu ấy còn có thể không uống nhiều!”

“Uống đến say thành bộ dáng này.....” Vị Phồn lắc lắc đầu.

“Được rồi, giúp nhanh lên. Chị không có nhiều thời gian vậy đâu.”

Sau khi bọn họ hợp lực nâng Thiệu Nhạc lên giường, Ny Ny ngồi bên mép giường nhìn Thiệu Nhạc, tiếp theo từ trong túi xách lấy ra một gói thuốc lá, châm lửa liền hút.

Vị Phồn đưa tay qua, thực tự nhiên nhận lấy điếu thuốc trên tay Ny Ny, hút một hơi thật sâu, để cho nicotine xua tan cơn buồn ngủ trong đầu cậu, lúc sau đem điếu thuốc còn lại trả về.

Vị Phồn phát hiện đầu điếu thuốc dính son môi của Ny Ny, mũi cũng ngửi được mùi son môi. Cậu đưa tay lên môi mình lau lau, phát giác lúc nãy khi hút thuốc, để son môi của Ny Ny dính vào môi mình.

Ngồi bên cạnh Ny Ny cậu thở một hơi, hỏi: “Hôm nay nghĩ sao lại muốn đến?”

“Từ người khách nào đó phong phanh nghe được, nói lần này là muốn giúp Thiệu Nhạc xem mắt, suy nghĩ một chút vẫn là nên đến.” Ny Ny bên hút thuốc bên nói.

“Nghe thấy người ta xem mắt thì chạy đến, chị như vậy thực có lỗi với ông chồng chị nha!” Vị Phồn trêu ghẹo nói.

“Em nói bậy bạ gì đấy, chị chỉ là sợ thằng ngốc này bị khi dễ.”

“Bị khi dễ?” Vị Phồn cảm thấy bản thân nghe được một truyện cười hiếm thấy. “Kính nhờ, dáng vẻ anh ta hung ác như vậy, ai dám khi dễ anh ta.”

“Chi mới phải van em một chút đấy, cùng cậu ấy sống chung cũng đã gần một tháng, sao em còn không tìm hiểu cậu ấy.” Ny Ny hút vài hơi lại nói: “Tính tình của A Nhạc cùng bề ngoài căn bản là hai việc khác nhau.”

“Em phải tìm hiểu cái gì?” Vị Phồn gãi đầu.

“Tính cách A Nhạc vốn tốt lắm rất hiền lành. Tụi chị học trung học, lúc cậu ấy còn có thể đi lại, thấy ven đường có cụ già muốn qua đường, cậu ấy sẽ chủ động đi dắt bọn họ qua đường.” Ny Ny vừa hút thuốc vừa nói.

Vị Phồn ngẩn ngơ. “Cụ già sẽ bị mặt anh ta dọa đi!”

Ny Ny phụt một tiếng cười lên. “Đúng vậy.” Anh còn nói tiếp: “A Nhạc chính là một người đáng yêu như vậy đấy, cậu ấy đối với tất cả bạn học đều rất tốt, vừa họp mặt giúp tụi chị làm bài tập, lại vừa mời tụi chị ăn gì đó, dù sao thì hết thảy những gì cậu nghĩ đến được, cậu ấy gần như đều sẽ làm.”

“Em vẫn cảm thấy hai chữ ‘đáng yêu’ này dùng ở trên người anh ta, từ này cùng khuôn mặt kia, thật sự cách xa nhau nhiều lắm, căn bản không thể làm người ta ghép nối lại được.” Vị Phồn mãnh liệt lắc đầu.

“Cậu ấy thật sự rất tốt, bằng không chị cũng đã không làm bạn với cậu ấy nhiều năm như vậy. Những bạn học trước đây đã sớm cắt đứt liên lạc, cũng chỉ có A Nhạc còn liên lạc.”

Lúc Ny Ny nói chuyện Vị Phồn mặc dù không cho là đúng, vẫn cứ cố gắng nghe.

“Nếu không phải lần tai nạn xe kia biến động cuộc sống của cậu ấy thì hiện tại em nhìn thấy cậu ấy, cũng sẽ giống như chị trước đây nhìn thấy cậu ấy. Hiện tại cậu ấy có chút thay đổi, nói chuyện không còn ôn hòa giống trước kia, tâm cậu ấy bởi vì tổn thương mà dần dần khép kín, cho nên mới có thể bất cận nhân tình như vậy, không thích kề cận người.” Ny Ny nói:

“Kỳ thật thêm một thời gian nữa, cậu ấy có thể tiếp nhận em. Bản tính A Nhạc lương thiện như vậy, chỉ cần em mọi chuyện đều thuận theo cậu ấy, cậu ấy sẽ không đối tệ với em.”

Để em trai cùng Thiệu Nhạc có thể bình yên chung sống, Ny Ny tận tình nói lời khuyên bảo.

“Chị có biết, người chỉ cần nội tâm móp méo, thì ngay cả chị rót một chén nước cho anh ta uống, anh ta cũng sẽ tưởng là chị bỏ thạch tín muốn độc chết anh ta.” Nhớ tới thái độ của Thiệu Nhạc lúc nãy đối mình, Vị Phồn vẫn khó tránh khỏi niệm vài câu.

“Không nghiêm trọng vậy chứ!” Ny Ny cười cười.

“Được rồi, được rồi, những gì chị nói em sẽ tiếp thu. Ba giờ rưỡi, chị phải đi thì đi trước đi, còn lại em thu dọn là được rồi.”

“Vậy chị đi trước, bye bye.” Ny Ny đem mẩu thuốc đưa cho Vị Phồn, phất phất tay với cậu nói tạm biệt, mang theo tâm tình vui sướng rời đi.

Sau khi Ny Ny đi rồi, Vị Phồn đem mẩu thuốc ném vào trong ly rượu vang đỏ, duỗi người, tiếp theo đem căn phòng dọn dẹp qua loa một chút.

Thiệu Nhạc trong lúc mơ ngủ giật mình, cánh tay đè lên điều khiển từ xa của giường đặt tại bên cạnh, đem cái nệm cao cấp do Đức sản xuất bíp bíp hai tiếng sau đó từ từ rung động, ngay cả tính năng viễn hồng ngoại tuyến2 cũng được mở.

Vị Phồn phát hiện tình hình xảy ra vội vàng dừng động tác thu dọn bàn lại, không nghĩ nhiều liền sải bước tới giường, đưa tay kéo Thiệu Nhạc đang đè lên điều khiển từ xa ra.

Sau khi tắt rung động cùng tính năng viễn hồng ngoại tuyến, cậu tò mò nhìn điều khiển từ xa một chút. Thì ra cái nệm này còn có tính năng điều chỉnh góc độ nâng lên hạ xuống, thật sự rất thần kỳ, người có tiền không hổ là người có tiền, ngay cả cái giường ngủ cũng có thể cầu kỳ như vậy.

“Kính Chi.....”

Phía dưới có thanh âm người phát ra, Vị Phồn liếc mắt, hoảng sợ, Thiệu Nhạc vốn đang ngủ không biết vì sao đột nhiên tỉnh lại, Thiệu Nhạc từ từ bò dậy, một tay chống đỡ để cho nửa thân trên rời khỏi mặt giường, dùng đôi mắt mông lung mang theo cảm giác say kia, si mê nhìn cậu.

“Thực..... Thực xin lỗi, Thiệu tiên sinh..... Tôi lập tức đi xuống.” Vị Phồn thiếu chút nữa bị Thiệu Nhạc hù chết. Cậu tưởng là Thiệu Nhạc ngủ say, mới trèo lên giường anh lấy điều khiển từ xa, không ngờ rằng Thiệu Nhạc vậy mà lại tỉnh dậy.

“Kính Chi.....”

Thiệu Nhạc miệng niệm tên người, đem Vị Phồn vốn định xuống giường một phen kéo vào lòng, thậm chí còn đem đầu vùi tại cổ Vị Phồn, ngửi thật sâu mùi hương nơi tóc sau tai cậu.

Vị Phồn nháy mắt nổi hết da gà, cậu nghe thấy Thiệu Nhạc đang gọi tên của Ny Ny, vội vàng nói: “Thiệu tiên sinh, anh tôi đã về rồi, ngài ôm sai người.”

Thiệu Nhạc khẳng định là uống rượu quá liều đại não phá hư, mới có thể ngộ nhận cậu thành Ny Ny. Tuy rằng cậu và Ny Ny cùng một lão mẹ sinh, lớn lên vốn thập phần giống nhau, nhưng mà hiện tại một người là nam, một người là nữ, hai người căn bản sớm một trời một vực.

“Kính Chi cậu đừng đi..... ở lại được không.....” Thiệu Nhạc giọng điệu dịu dàng, thanh âm trực tiếp thổi vào trong lỗ tai Vị Phồn.

Hơi thở nóng ẩm kia đích thực làm cho Vị Phồn rùng mình một cái. “Lỗ tai của tôi thực mẫn cảm, ngài làm ơn đừng ngay cạnh tai tôi thổi khí!” Cậu không thích nhất người ta chạm vào lỗ tai cậu.

“Vậy tôi không nói gì cả..... Cậu ở lại.....”

Cho tới bây giờ Vị Phồn chưa từng nghe qua Thiệu Nhạc dùng loại thanh âm này nói chuyện. Ngôn ngữ của anh mang theo ngọt ngào, hai tay cố chấp mà thật cẩn thận giữ lấy mình, tựa như đang kiềm chế lực đạo sợ làm hư thứ gì đó yêu dấu.

Vị Phồn biết Thiệu Nhạc tưởng cậu là Ny Ny, tình cảm như vậy, Thiệu Nhạc chỉ biết dùng trên người Ny Ny.

Nhưng mà bị Thiệu Nhạc từ phía sau ôm lấy, hai tay lại bị khống chế, Vị Phồn căn bản không tìm được chút lực nào để có thể dùng, không thể từ trong lòng Thiệu Nhạc giãy ra. Cậu vùng vẫy hai cái, đối tình huống hiện tại có chút tức giận.

Một tay còn rảnh của Thiệu Nhạc, chậm rãi cởi dây lưng quần Vị Phồn ra, trượt vào trong quần lót, cầm phần thân đang mềm rủ giữa hai chân Vị Phồn.

Vị Phồn hít sâu một hơi, nơi mẫn cảm đột nhiên bị cầm lấy, tay Thiệu Nhạc bắt đầu cao thấp di động, vỗ về chơi đùa vùng mẫn cảm dưới quần lót. Vị Phồn từ thắt lưng như nhũn ra, cả đan điều vô lực, cậu liều mạng muốn rời khỏi lòng Thiệu Nhạc, lại bị cầm càng chặt, loại cảm giác cả người tựa hồ như bị dụi vào trong lòng đối phương, nơi thân thể cùng thân thể tiếp xúc ngay cả một khe hở cũng không có.

“Hỗn trướng Thiệu Nhạc, anh lầm đối tượng rồi!” Không thể chịu đựng được loại đối đãi này, Vị Phồn gập khuỷu tay mãnh lực đánh về sau, nào biết mới nãy bản thân cũng uống nhiều ít rượu, hiện tại cả người mềm nhũn nằm úp sấp không hề có khí lực gì cả.


Thiệu Nhạc bị đánh chỉ khe khẽ rên lên, tiếp theo tăng nhanh động tác trong tay mình, âm hưởng có hơi dâm mỹ vang lên trong phòng.

Từ trước đến nay Vị Phồn chưa từng bị người khác đối xử như vậy thiếu chút nữa điên lên. Trước đây cậu chỉ giúp tiểu tình nhân của mình làm vậy, còn chưa có trải nghiệm qua bị nam nhân khác cầm, sau khi cùng đối tượng trước đây chia tay đã nửa năm không có tiếp xúc với cơ thể ấm nóng của người khác, dục vọng kiềm nén hồi lâu bị đụng chạm như vậy, tuy rằng chỉ là một nam nhân xa lạ, nhưng khoái cảm thành thật từ giữa đùi truyền về đại não, khiến cậu cả người phát run lên.

“Mẹ nó..... Thiệu Nhạc.....” Vị Phồn nghiến răng nghiến lợi hét lên, thanh âm lại mang theo điểm thở dốc kịch động dục vọng. Cậu cố sức muốn vặn bung tay Thiệu Nhạc ra, lại phát hiện làm thế nào đều vô ích.

Vị Phồn biết người này say rượu hồ đồ ngộ nhận cậu thành một người khác, cậu dùng tất cả khí lực còn sót lại chống cự, nhưng Thiệu Nhạc ngày thường trượt xe lăn lực cánh tay tôi luyện ra cũng không phải đùa, mặc cậu lôi kéo thế nào, chính là vô phương giãy ra.

Vị Phồn lấy gót chân dùng sức đá vào xương ống chân của Thiệu Nhạc, Thiệu Nhạc đau hơi nhíu mày lại, cong chân khóa gập giữa hai chân của Vị Phồn, khiến cậu không có chỗ có thể sử lực.

Thiệu Nhạc hôn sau gáy của Vị Phồn, dùng sức mút hòa cùng cắn nghiến. Theo đó đầu lưỡi liếm liếm nhiễu động vành tai, đem đầu lưỡi vói vào trong lỗ tai của cậu.

A ―― Vị Phồn rùng mình một cái.

Lỗ tai là nơi mẫn cảm nhất của cậu, bị Thiệu Nhạc chơi đùa như vậy, nửa thân dưới của Vị Phồn lập tức cứng lên.

Vị Phồn đã xấu hổ lại phẫn nộ, cả khuôn mặt đều phỏng đỏ. Cho tới bây giờ cậu chưa từng nghĩ tới bản thân lại để một người đàn ông làm cho tới cứng lên, hơn nữa người đàn ông này còn gắt gao áp chế cậu, khiến cậu hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Nhưng cậu không thích cảm giác như vậy, từ trước đến nay đều chỉ có cậu đùa người ta, không có ai đối xử với cậu như vậy. Khoái cảm xa lạ nhưng thân thuộc quấy nhiễu đến đầu cậu loạn như hồ, cảm giác cả người bị ôm thật cẩn thận rồi lại không để cho giãy ra khiến cậu thập phần không thoải mái.

“Buông tôi ra, đừng sờ soạng nữa.” Vị Phồn nửa điểm cũng không muốn bị Thiệu Nhạc đối xử như vậy, thân thể lại cứ tự nhiên nổi lên phản ứng mãnh liệt, điều này khiến cậu khuất nhục vô cùng.

Tay Thiệu Nhạc nắm thành quyền không ngừng ma sát phần thân của Vị Phồn, anh cảm giác thứ trong tay mình dần dần bành trướng, động tác trêu chọc của bản thân càng thêm mạnh.

Từ chậm rãi vuốt ve phía trước, đùa giỡn hai túi nang, tiếp theo đảo một vòng phía trước, du di tại hậu môn cùng âm nang phía sau nơi da thịt mẫn cảm, dùng sức chơi đùa đủ để đối phương trong lòng cảm thụ được.

Tiếp theo hứng lấy điểm điểm tích tích chất lỏng ướt át không ngừng tiết ra ngay trước, làm dính ướt ngón trỏ của mình, rồi sau đó trực tiếp sáp nhập vào huyệt khẩu nơi mông đối phương.

“Thiệu Nhạc..... Tôi không phải Kính Chi..... Tôi không phải.....” Vị Phồn hít sâu một hơi, dọa ra một thân mồ hôi lạnh, giọng nói đều run rẩy cả lên. “Thiệu Nhạc..... Thiệu Nhạc..... Anh lầm người rồi.....” Cậu hoàn toàn không dám nghĩ đến hiện tại Thiệu Nhạc đang làm gì, thế nhưng hình dạng ngón tay vùi sâu trong cơ thể rõ ràng như vậy, khiến cậu tưởng bỏ qua cũng làm không được.

Thiệu Nhạc kiên nhẫn tìm kiếm tuyến tiền liệt của đối phương, sau đó không ngừng chăm chỉ tạo áp lực mạnh cùng ấn tìm một điểm kia.

“Kháo..... Hỗn đản..... Buông.....” Vị Phồn nhanh nhắm chặt mắt cắn răng, cả người cứng đờ. Nơi từ trước đến nay chưa từng bị đụng qua truyền đến cảm giác vô phương hình dung, thắt lưng giống như muốn hòa tan di chuyển một chút cũng thấy khó khăn, chỉ có thể mặc cho Thiệu Nhạc tùy ý đùa nghịch thân thể cậu.

Đầu lưỡi Thiệu Nhạc thâm nhập chọc vào trong lỗ tai cậu.

“A.....” Một tiếng rên rỉ ngắn ngủi thốt ra, sau khi phát giác tái mở miệng chỉ lại kêu ra thanh âm như vậy, Vị Phồn cắn chặt môi, không thèm nói nữa.

Cồn còn tồn lưu trong não vang lên ong ong, Vị Phồn cấp bách hít thở, trong lòng không ngừng mắng người đang khống chế cậu. Hỗn trướng vương bát đản, vì sao còn không buông ra, đã biến thành như vậy còn chưa đủ sao? Ngực Vị Phồn phập phồng kịch liệt, loại khoái cả xa lạ mà Thiệu Nhạc mang đến này quá mức kịch liệt cũng quá mức khủng bố, khiến cậu hoàn toàn vô pháp chống đỡ.

Hai người kề sát, thân thể Thiệu Nhạc cũng dần dần có phản ứng.

Vị Phồn cảm giác tựa hồ lại có thứ gì đó cứng cứng đè vào mình, đợi lúc cậu phát hiện ra, toàn thân đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Lúc này cậu bắt đầu suy nghĩ cứ tiếp tục thế này sẽ có hậu quả nghiêm trọng gì. Đời này cậu đều là làm người đâm, cho tới giờ cũng không bị đâm qua. Cái này cũng không phải đùa, cậu chết cũng không muốn bị người ta thượng.

Vị Phồn sử xuất sức lực còn sót lại, liều mạng giãy dụa. Nhưng vẫn không địch lại sức mạnh của Thiệu Nhạc.

Ngay trong thời khắc bi thảm này, tay cậu lại không cẩn thận đụng phải điều khiển từ xa của giường, tiếng điều khiển từ xa bíp bíp, cả cái giường bắt đầu từ từ rung động.

Ngón tay Thiệu Nhạc mượn rung động của nệm truyền vào trong cơ thể Vị Phồn. Tuyến tiền liệt yếu ớt dễ kích thích đã bị áp cùng với rung động hai tầng công kích.

Ngay lúc này Thiệu Nhạc lại tăng thêm một ngón tay, hai ngón tay cùng ở trong cơ thể Vị Phồn vỗ về chơi đùa, rung động phối hợp cùng vật thể hình trụ, liền giống như gậy massage chạy bằng điện, khiến cho khoái cảm không ngừng ở trong cơ thể Vị Phồn khuấy đảo.

Thiệu Nhạc lúc này lại chuyển về vành tai của Vị Phồn, dịu dàng liếm mút đùa giỡn.

Cuối cùng Vị Phồn duy trì không được, cậu đem đầu vùi vào gối rầu rĩ rống lên một tiếng, phần thân ngay phía trước bắn ra một lượng lớn chất lỏng nồng sệt, huyết khẩu chật hẹp giữa mông cũng theo cao trào ập đến mà không ngừng dùng sức co lại, đem ngón tay của Thiệu Nhạc gắt gao kẹp lấy không buông.

Phát giác đối phương đã phát tiết, vì thế Thiệu Nhạc từ từ rút ra ngón tay của mình.

Vị Phồn thở hổn hển không thể nhúc nhích nằm trên giường, cậu bị làm đến hơn cả mệt, chưa từng có lần nào giống như lúc này đây, tưởng rằng bản thân sắp đứt hơi.

Phát giác Thiệu Nhạc buông lỏng tay, Vị Phồn cố nén đi hư nhược không ổn khi cao trào, chân run rẩy từ trên giường bò dậy hung hăng nói: “Hỗn đản..... Hỗn đản..... Hỗn đản.....” Đại não của cậu giống như nồi hồ đặc cái gì cũng không nghĩ được, hỗn loạn nóng rực lại vừa loạn thất bát tao, chỉ nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi nơi khủng bố này.

“Hỗn đản..... Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh..... Anh cứ đợi đấy.....” Vị Phồn tức giận nói, giọng nói cũng yếu ớt bối rối.

Thiệu Nhạc phát hiện người trong lòng muốn rời đi, một phen kéo cậu lại.

Vị Phồn một quyền đấm qua phía hàm dưới của Thiệu Nhạc, đầu Thiệu Nhạc bị đánh lệch qua một chút, nhưng không chút phật lòng bắt lấy tay Vị Phồn giữ yên ở phía trên.

Thiệu Nhạc dịu dàng hôn lên khóe miệng của Vị Phồn, đem đầu lưỡi thâm nhập trong miệng cậu, tiếp xúc với đầu lưỡi của cậu.

Vị Phồn còn đang thở dốc đột nhiên cảm giác hai chân của mình bị tách ra, nơi thẳng cứng nóng rực của Thiệu Nhạc đột ngột chen tiến vào, hoàn toàn không để ý cậu có thể hay không dung nạp được, cường ngạnh đâm vào.

Đau đớn kịch liệt khiến cho trước mắt Vị Phồn trống rỗng, cắn răng mín chặt môi, nơi giữa hai mông truyến đến cảm giác bị xé rách, thế nhưng Thiệu Nhạc lại đột nhiên đẩy mạnh tiến vào.

Sau đó Thiệu Nhạc ngừng động tác, anh căn bản là không phát tiết nhưng lại vẫn lộ ra biểu tình cảm thấy mỹ mãn, ôm lấy Vị Phồn, cứ như vậy nhắm mắt lại vùi sâu trong cơ thể Vị Phồn, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Vị Phồn mồ hôi lạnh càng không ngừng chảy, đại não vốn đang say rượu cũng vì cơn đau nhức này mà hoàn toàn thanh tỉnh.

Sắc mặt cậu trắng bệch, không dám hành động thiếu suy nghĩ, Thiệu Nhạc còn đang ở trong cơ thể cậu, cái loại cảm giác nóng rực lấp đầy khác thường này khiến cả người cậu cơ hồ muốn ngất đi.

Cậu ở trên giường Thiệu Nhạc nhẫn nại một hồi lâu, rất sợ Thiệu Nhạc sẽ tỉnh lại tiếp tục động tác tiếp sau. Cho đến lúc cậu xác định Thiệu Nhạc đã hoàn toàn ngủ say, mới nín thở đem cánh tay Thiệu Nhạc vặn bung ra, run rẩy từ từ xê dịch cái mông của mình để cho bộ phận vùi bên trong của Thiệu Nhạc rời khỏi cậu.

Tiếp theo, cậu cố gắng bò xuống giường, bưng cái mông đau đến không xong chạy như đên về phòng của mình.

Nhanh chóng khóa cửa lại, Vị Phồn không ngừng phát ra mồ hôi lạnh. Cậu cảm giác có chút khác thường, có dòng nhiệt lưu nhầy dính xuôi theo đùi cậu chảy xuống. Sau khi nhìn thấy, Vị Phồn tức giận đến phát run, đó là lượng lớn hỗn hợp máu cùng trọc bạch.

Nhưng mà loại cảm giác kích tình này vẫn lưu lại trong thân thể Vị Phồn, cho dù gặp phải đối đãi bất kham như vậy, phần thân của cậu lại vẫn trình ra trạng thái bán cương, không có một chút dấu hiệu sẽ rủ xuống.

Rõ ràng không phải là phía bị động, mạc danh kỳ diệu bị một người đàn ông cắm vào còn có cảm giác. Còn có Thiệu Nhạc kia, cư nhiên không để ý đến phản kháng của cậu, dám mạnh hơn cậu.

A a a a a ―― Hỗn trướng Thiệu Nhạc ――

Sâu trong nội tâm không ngừng khóc thét, ôm đầu, Vị Phồn ở trong phòng kêu gào.

_______________________________Thế giao: quan hệ nhiều đời.Viễn hồng ngoại tuyến: tia hồng ngoại dựa theo bước sóng chia làm cận, trung, viễn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận